Ma Ngân
Tưởng tượng tới rất nhiều chuyện tốt như vậy mà trong nháy mắt liền bị tên chết tiệt này phá nát. Trong lòng Tân Vũ Sinh bừng lên một luồng lửa giận vô danh, hai tay run rẩy nhưng cũng không còn cách nào khác.
- Tiêu Hoằng, ngươi thừa lúc ta chưa chuẩn bị, tập kích ta thì có gì hay. Có giỏi thì chúng ta lại đấu một lần nữa!
Trong lòng Tân Vũ Sinh tràn ngập sự khó chịu.
- Bụi từ trên vai ta phải giải thích thế nào? Đồ rác rưởi.
Tiêu Hoằng hơi liếc nhìn Tân Vũ Sinh chật vật không chịu nổi trên mặt đất, đáp lại, lời nói không hề có vẻ khiêm nhường mà khiến người ta cảm thấy tràn ngập vẻ trào phúng!
Bởi vì Tiêu Hoằng cũng không dùng hệ thống thông tin Ma Văn trong đội ngũ, bởi vậy dù là lời vừa rồi của Tân Vũ Sinh hay là sự đáp lại thô bạo của Tiêu Hoằng đều khiến mọi người nghe được rõ ràng.
Những người biết Tiêu Hoằng từ trước như Nhâm Tường hay Bạch Quân, thậm chí là đám khách hàng đều ngẩn ra. Tiêu Hoằng mắng người ngôn ngữ lại cao sang phách lối như vậy, dường như không giống thường ngày. Thái độ làm người của Tiêu Hoằng rất khác mà.
Tuy nhiên trong đám khách hàng cũng có một số lão tướng kinh nghiệm tình trường nhận ra chút ít, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Mộ Khê Nhi đang ngạc nhiên trên đài giám sát.
Về phần người không hiểu rõ Tiêu Hoằng lắm thì cũng không phản cảm với sự kiêu ngạo của hắn, ngược lại thấy cái tên này nói chuyện đúng là rất hăng hái. Đánh nhau là phải phá hủy thân thể đối phương, còn phải chà đạp linh hồn đối thủ.
- Ngươi, còn cả ngươi.
Tiêu Hoằng hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nghê Á và một gã đội viên của Hải Tân, nói:
- Vừa rồi các ngươi không phải muốn vây giết ta sao? Cùng lên cả đi.
Nghê Á còn cách Tiêu Hoằng không tới mười thước, ẩn hiện cảm nhận được sát khí trên người Tiêu Hoằng, không khỏi lui lại phía sau một bước nhỏ.
Chỉ là một bước nhỏ này rồi Nghê Á không lui lại nữa, vẻ mặt tuy ác liệt nhưng cũng không sợ hãi. Bởi vì bọn họ hiện giờ có hai người, sắp biến thành bốn người. Bốn người vây giết một người thì trừ phi Tiêu Hoằng có thực lực hoàn toàn vượt hẳn bọn họ nếu không hắn chết chắc!
Cái gọi là bao trùm toàn bộ chính là phải hơn bọn họ hai cấp.
Mà mọi người toàn trường nhìn lại cũng như ngừng hô hấp. Bởi vừa rồi Tiêu Hoằng đánh chết Tân Vũ Sinh quá đẹp mắt. Nhưng kế tiếp Tiêu Hoằng đã khó khăn rồi. Bởi vì lúc trước hắn liều lĩnh, có thể thấy rõ ràng là đã cách xa đội ngũ của mình một khoảng lớn. Trái lại trong chiến đội Hải Tân dù đội trưởng bị đánh chết nhưng vẫn duy trì được khoảng cách nghiêm cẩn như trước. Hai gã đội viên còn cách Tiêu Hoằng không tới trăm thước, sắp sửa lao tới giúp được rồi.
Ở một góc của khán đài, hai gã mặc vét, đi giày tây cũng chú ý tới trận đấu này. Trong đó có một vị tầm năm mươi tuổi, mái tóc hơi hoa râm, còn một vị tầm bốn mươi, toàn thân mặc y phục màu xám.
Hai người bọn họ đều là người của học viện Tây Tân Ma Văn. Người tóc hoa râm tầm năm mươi là chủ nhiệm khoa hệ của học viện Tây Tân Ma Văn, tên là Hàn Thần. Còn người khác là cấp dưới của Hàn Thần, là Viện trưởng phân hiệu của học viện Tây Tân Ma Văn, Trình Thiếu Vĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...