- Trời ơi là trời!
Tiêu Hoằng không kìm được mà kêu lên. Giờ khắc này hắn mới thấy hết sự lợi hại của bóng đen, cũng vươn ra một cánh tay, ước lượng một chút ở cái hố sâu này. Tiêu Hoằng không dám tin một bàn tay lại có thể sinh ra lực phá hoại kinh người như vậy.
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng vươn tay ra ước lượng hố sâu, ở một ngà tư gần đó lại xuất hiện hai nhóm người. một là Mặc Huyền mang theo quân đội Bối La. một nhóm khác là binh sĩ Duy Lâm.
Mà hai nhóm người này gần như xuất hiện đúng lúc Quyền Tàng giơ tay ra rồi thu lại.
- Là Quyền Tàng.
Mặc Huyền nhìn thấy Quyền Tàng đang đứng trước hố sâu thu tay lại, không khỏi thầm kinh hãi. Không hề nghi ngờ gì nữa. tình cảnh lúc này khiến phản ứng đầu tiên của Mặc Huyền đó là cho rằng bàn tay năng lượng khổng lồ khiến người ta sợ hãi kia là của Quyền Tàng.
Mà thấy Lạc Tuyết Ninh phía sau Quyền Tàng đang ôm ngực dựa vào tường; trên tay cầm túi hành trang, bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Cảnh tượng như vậy không ngờ gì nữa đã khiến thân ảnh của Quyền Tàng lại càng cao lớn.
- Quyền Tàng, ngươi... Ngươi...
Đám binh sĩ Duy Lâm cũng sợ hãi. Nhất là khi nhìn thấy cảnh hố sâu kia, sắc mặt bọn họ hoàn toàn tái mét. hai chân như nhũn ra.
Theo bọn họ thấy thì Quyền Tàng đã dùng một chiêu đã xử lý Dương Thuận và 300 binh sĩ Duy Lâm. lưu lại vết bàn tay kinh hồn này nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
Mà nhìn Quyền Tàng vẫn thoải mái vô cùng, dường như cũng chưa phí mấy khí lực.
- Mọi người. mau... Rút, rút rút.
Một gã binh sĩ Duy Lâm nói run rẩy, nhanh chóng hạ lệnh.
Mà binh sĩ Duy Lâm nhìn thấy cảnh này cũng do dự, lại liếc mắt nhìn Quyền Tàng một lần nữa. không tự giác được mà lui lại phía sau hai bước, sau đó cũng nhanh chân bỏ chạy, vắt chân lên cổ. Lúc trước bọn họ cũng nghĩ Quyền Tàng là một nhân vật phi thường lợi hại, thậm chí thực lực có thể vượt qua Tang Hoành Vân nhưng bất kể kẻ nào cũng không ngờ được thực lực của Quyền Tàng lại đáng sợ như thế.
Mặc Huyền ở cách đó trăm thước thấy Quyền Tàng không có ý định làm tổn thương Lạc Tuyết Ninh, vì thế cũng không áp dụng bất kỳ thủ đoạn nào. Nếu cảnh trước mắt đúng là do Quyền Tàng làm thật thì những người này của bọn họ dù có dùng thủ đoạn nào cũng chỉ là giãy chết mà thôi.
Hấn chỉ giƠ hai tay lên, lộ vẻ không có địch ý, bắt đầu bước từng bước về phía Tiêu Hoằng.
Lúc này Tiêu Hoằng từ hành động của hai nhóm người đã nhận ra bọn họ hiểu lầm rồi. Nhưng lúc này hắn không có khả năng giải thích được.
Hắn chỉ có thể hơi xoay người. cầm lấy tay Lạc Tuyết Ninh, nói khẽ:
- Hiện giờ chúng ta nên làm gì? Bọn họ dường như hiểu lầm rồi.
- Thế thì cho bọn họ hiểu lầm đi. Những chuyện khác giao cho ta đi.
Lạc Tuyết Ninh suy nghĩ rất nhanh, đáp lại.
Đồng thời Mặc Huyền và một binh sĩ Bối La khác đã đi tới bên cạnh Lạc Tuyết Ninh. Tuy nhiên nhìn thấy Quyền Tàng, bọn họ vẫn theo bản năng cố hết khả năng đứng ra xa một chút, dường như tránh một con dã thú thần bí khó lường vậy.
Lúc này Tiêu Hoằng cũng cảm nhận được là ở lại đây lâu cũng vô ích. về phần chuyện Duệ cốt. trước mắt hắn cũng không thể tìm được chỗ đột phá. bởi vậy cần mau chóng rời đi.
Nghĩ vậy, Tiêu Hoằng cũng không chào hỏi bất kỳ kẻ nào, trực tiếp xoay người
đi vào bên trong ngõ nhỏ yên tĩnh.
Đám người Mặc Huyền tất nhiên thấy Tiêu Hoằng rời đi nhưng Lạc Tuyết Ninh không nói gì thì ai cũng chẳng dám hơi hay ngãn cản.
Bọn họ chỉ có thể mặc cho người này rời đi.
- Lạc tướng quân. Người có quan hệ thế nào với Thái Qua Vũ Trụ? Vừa rồi dường như hắn cứu ngài.
Mặc Huyền cẩn thận hỏi.
- Hắn... Hắn là sư huynh của ta.
Lạc Tuyết Ninh dừng lại một chút, tùy tiện đáp.
Lần này Mặc Huyền lập tức có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Dựa theo đó thì hắn cũng không cảm thấy gì kỳ quái. Quyền Tàng xuất hiện trước Lạc Tuyết Ninh vài tháng, thực là có thể dọn dẹp chướng ngại trước cho Lạc Tuyết Ninh, cũng âm thầm trợ giúp trong bóng tôi. Hắn cảm thán A Di La quả nhiên không phải tầm thường, không hổ là nhân vật cấp vũ trụ của liên bang Gia Đô.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng không để ý tới lời nói của Lạc Tuyết Ninh và Mặc Huyền, rè liên tục trong ngõ nhỏ yên tĩnh, cuối cùng đi tới một con phố nhỏ im ắng, nhìn thấy hai phía không có người theo dõi. rất nhanh chui vào trong một bụi cây, thuần thục thay đổi quần áo lúc trước. Tuy nhiên lúc này hắn chỉ còn sơ mi màu xanh nhạt và quần bỏ màu lam.
về phần cặp kính đen lớn và cái mũ thì Tiêu Hoằng cũng không mang theo, cứ đổi thành bộ dáng bình thường như vậy, mang theo túi hành trang đi ra khỏi đám cây, sau đó giả bộ như người không có việc gì mà đi trên đường.
Hướng hắn đi chính là sân vận động Tạp Gia. Xe hắn để ở đó, hơn nữa cũng chưa bị lộ.
Đi chường mười mấy phút, mãi tới khi Tiêu Hoằng xác nhận đã cách nơi phát sinh chuyện một khoảng mới gọi một chiếc taxi Ma Văn. nhìn qua giống như một thanh niên đi chơi đêm vậy.
Ngay khi Tiêu Hoằng đi lên taxi Ma Văn thì bỗng nhiên bốn năm chiếc xe cảnh sát vọt tới, hướng đi là hướng "vết bàn tay".
Tuy nhiên bởi vì mấy ngày qua Lạc Tuyết Ninh đã đến nên cảnh tượng này thường xuyên xuất hiện, lái taxi cũng không để ý mấy, càng không chú ý gì tới tướng mạo của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không để Ma Văn Xa đi thẳng tới sân vận động Tạp Gia mà dừng lại ở một khu dân cư phụ cận cách đó không xa.
Đi xuống khỏi Ma Văn Xa. Tiêu Hoằng lại quan sát bốn phía một lần nữa. xác nhận không có chút khác thường mà yên lặng đi về phía Ma Văn Xa màu đen nhánh của mình.
Cẩn thận kiểm tra Ma Văn Xa một phen, xác định chưa từng bị ai động vào, Tiêu Hoằng mới tiến vào bên trong, nhanh chóng khởi động, chạy về phía Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ.
Ven đường Tiêu Hoằng có thể thấy rõ ràng rất nhiều Ma Văn Xa cảnh sát không ngừng đi về phía tây bắc. Tình hình này Tiêu Hoằng tất nhiên hiểu. Mà Tiêu Hoằng cũng không có chút phản ứng. Hiện giờ ý tưởng duy nhất của hắn là nhanh chóng về nhà. sau đó nghỉ ngơi tốt một chút.
Một đêm nay Tiêu Hoằng đã rất mệt mòi, may mà hữu kinh vô hiểm, còn có thu hoạch nhỏ.
Qua nửa tiếng chạy như điên, về tới nhà. Tiêu Hoằng liền khóa trái phòng ngủ lại, cả người như khí cầu xì hơi, trực tiếp ngã lăn ra giường. Qua một đêm vất vả, thần kinh gần như lúc nào cũng căng như dây đàn. lúc này hắn thực sự mệt muốn chết.
Cơ bản chỉ qua mười mấy giây, thậm chí hành trang trên người cũng không kịp bỏ xuống, Tiêu Hoằng đã ngủ mất.
Cùng lúc đó, nơi vừa rồi bóng đen xuất hiện đã tụ tập không dưới trăm xe Ma Văn cảnh sát. trên bầu trời còn có hai cái phi cơ Ma Văn.
Có thể nói giờ khắc này kinh hãi nhất chính là phi công lái trực thăng bên trên,
nhìn từ trên xuống, mượn ánh đèn pha sáng ngời, cái hố thật sâu hình bàn tay hiện ra rõ ràng, bốn phía đều là những bộ hài cốt tan nát.
- Đây là do quái vật nào lưu lại vậy?
Người lái trực thăng mê muội nuốt một ngụm nước bọt, thì thào tự nhủ. Cảnh tượng này khiến hắn cảm nhận được khí thế mênh mông của người gây họa.
Ớ bên trong bàn tay kia là một vùng đỏ thẩm, gần ba trăm thi thể giờ khắc này bị đánh nát bét.
Lúc này ánh mắt của Lạc Tuyết Ninh bình thản, ngồi trong một chiếc Ma Văn Xa phòng hộ, cầm một ly nước ấm trong tay, tâm tình cũng không tốt, vẻ mặt ác liệt. Bên ngoài còn có một đám phóng viên, không ngừng muốn Lạc Tuyết Ninh nói một chút. Tất cả đều phải được sự kiểm tra nghiêm ngặt mới được tới gần nàng.
- Lạc tướng quân. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Ta muốn thay mặt các phóng viên hỏi một chút. Nếu để bọn họ đoán mò lung tung cũng không tốt lắm. Hơn nữa thanh danh sắp tới của Thái Ngô Thành chúng ta sẽ có vấn đề mất.
Mặc Huyền ngồi cạnh Lạc Tuyết Ninh nói.
Lạc Tuyết Ninh hơi liếc nhìn Mặc Huyền, dù có hơi không tình nguyện nhưng vẫn mở cửa kính xe ra cho có một khe hở.
- Có vấn đề gì có thể hỏi. Nhưng ta hy vọng mọi người hỏi ngắn gọn một chút.
Ta còn có chuyện phải làm.
Thần sắc Lạc Tuyết Ninh nghiêm túc nói với phóng viên.
- Ta muốn hỏi cảnh trước mắt rốt cục là sao?
Một aà phóng viên cố gắng hỏi ngắn gọn.
- Dấu vết trên mặt đất là bàn tay của sư huynh Quyền Tàng của ta. Lúc trước ta gặp phải kẻ thù đuổi giết, hắn xuất hiện cứu ta. Còn về phần tạo thành hủy hoại đối với Thái Ngô Thành thì quân đội sẽ bỏ ra hai ngàn kim tệ tu sửa. Dân chúng bị thương quân đội cũng sẽ tiến hành trị liệu cho tới khi khỏi hẳn mới thôi. Lúc này ta thay mặt sư huynh nói lời xin lỗi. Dù sao thì tình huống lúc ấy rất khẩn cấp.
Nói xong Lạc Tuyết Ninh trực tiếp khép kín cửa xe lại, sau đó ra lệnh cho xe trở về học viện Tây Tân Ma Văn.
Mà phóng viên nghe nói vậy đã chấn kinh rồi. Đây tuyệt đối là tin tức chấn kinh Thái Ngô Thành tối nay. Quyền Tàng nổi tiếng không ngờ là sư huynh của Lạc Tuyết Ninh. Hơn nữa hố sâu tới hơn mười thước, rộng tới mấy trăm thước kia hóa ra lại là vết tay của Quyền Tàng. vẻ mặt phóng viên lúc này tràn ngập vẻ khó tin.
Một chỉ chưởng lại tạo thành lực phá hoại lớn như vậy. Thực lực của Quyền Tàng kia mạnh tới mức nào chứ.
Nghĩ tới đây, các Phân viện Tây Tân Ma Văn đều hít sâu một hơi khí lạnh, sau đó trở về Ma Văn Xa, bắt đầu biên soạn tin tức. Không nghi ngờ gì nữa, Thái Ngô Thành sắp xảy ra "động đất" rồi.
Mà Lạc Tuyết Ninh trở về khu ký túc xá số 1 của học viện Tây Tân Ma Văn liền nằm luôn lên siường. Nàng thực sự mệt muốn chết rồi. Lúc này Hứa Quốc Hào cũng đã trở về.
- Trưởng quan. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì ở phố Bắc Điều thế? Mà ngài rốt cục đã đi đâu?
Hứa Quốc Hào quan tâm hỏi. Bất hạnh trong vạn hạnh là Lạc Tuyết Ninh cuối cùng cũng bình an vô sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...