Cùng lúc đó, Lạc Tuyết Ninh mở quang văn ra. Đã xâm nhập vào lòng đất hơn mười thước rồi, bậc thang bằng đá lúc này toàn rêu xanh.
Bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới chút ánh sáng. Điều này khiến thần sắc Lạc Tuyết Ninh thay đổi, lập tức bước chân nhanh hơn, đi qua một góc quanh. Đúng lúc này nàng nhìn thấy một phòng ngầm không lớn ở dưới đất, đầy những vật như xương cốt màu lam sẫm. Nhưng xương cốt sao lại có màu lam sẫm?
Nó giống như thủy tinh nhưng lại không trong suốt.
Hơi đáng giá bốn phía phòng ngầm một chút, nơi này thực cổ xưa. chỉ có một dải quang minh văn, tòa ra hào quang cực kỳ mông manh.
- Chính là nó Duệ cốt!
Đi tới phía trước khối vật thể màu xanh sẫm giống như xương. Lạc Tuyết Ninh nói khẽ, sau đó liền nhặt lên nhanh như chớp, rồi đột nhiên lui lại phía sau.
Ầm.
Ngay khi Lạc Tuyết Ninh nhặt Duệ cốt này, nhảy ra khỏi phòng ngầm thì mặt đất dưới phòng ngầm bỗng sụp xuống.
- Phù...
Nhìn mảnh phế tích trước mặt, Lạc Tuyết Ninh thở phào một hơi nhẹ nhòm, vẻ mặt hơi vui sướng, rốt cục nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa rồi. Chỉ còn cần thành công trở về khu Tây Tân là coi như thành công.
Lấy hộp gỗ phía sau người tới, đặt Duệ cốt vào trong đó, lại cất vào túi hành trang một lần nữa. sau đó nàng liền sử dụng cả tay chân leo lên thềm đá, đi về lối ra.
Ngay khi Lạc Tuyết Ninh đi tới miệng giếng thì nàng bỗng thấy Tiêu Hoằng không đứng ở đó mà ở một địa phương cách nàng hơn mười thước, một tay chống vào một khung cửa bị tàn phá, không hề nhúc nhích.
- Này, cái tên kia, không phải vừa rồi bảo ngươi thủ ở đây sao? Ngươi làm thế là rời bỏ vị trí công tác đấy nhé.
Tâm tình tốt. trưởng lão Nguyên Anh Kỳ nhìn như nén giận nhưng giọng nói lại đầy vẻ vui đùa.
Tiêu Hoằng không đáp lại, vẫn đứng ở khung cửa không nhúc nhích.
Lúc này Lạc Tuyết Ninh cảm thấy không hợp lý, cẩn thận đi tới, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên, chậm rãi tiến về phía Tiêu Hoằng.
Khi nàng tới cạnh thì thần sắc liền trở thành ngạc nhiên. Chỉ thấy bên trong căn phòng bị tàn phá có ba bộ hài cốt, hai bộ trưởng thành, một bộ ở đầu giường nằm cạnh lò sưởi chỉ khoảng bảy tám tuổi.
- Đây là...
Lạc Tuyết Ninh dò hỏi, giọng nói hơi nghi hoặc.
- Là cha mẹ ta... Còn cả ...
Giọng nói của Tiêu Hoằng trầm thấp, hơi run rẩy. Lời này thốt ra, bả vai của hắn cũng rung chuyển khẽ, giống như khóc nhưng lại không có tiếng khóc.
Mà Lạc Tuyết Ninh nghe vậy thì trong lòng lập tức căng thẳng. vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc.
- Ngươi là người duy nhất còn sống sót kia?
Lạc Tuyết Ninh hơi giật mình. hỏi.
- Phải...
Tiêu Hoằng đáp khẽ, đồng thời một giọt lệ trong vắt cũng rơi xuống từ cái kính mắt ngù giác buồn cười kia, tí tách nhỏ xuống sàn.
Cảnh tượng trong quá khí không ngừng hiện về trong đầu Tiêu Hoằng. Tuổi thơ khờ dại, thiếu niên bừng bừng. còn có phụ thân cao lớn, mẫu thân hiền lãnh. Tất cả giống như núi lửa đột nhiên bùng nổ. Trước mắt chỉ còn lại ba bộ hài cốt này và một nửa mạng sống đang kéo dài hơi tàn.
Khi rời đi, ánh mắt ngưng trọng và khát vọng của mẫu thân hiện lên, nắm tay hắn, thống khổ chết đi. Hiện giỜ tất cả đã hóa thành ba bộ hài cốt. Niềm vui biến thành tĩnh mịch.
Lạc Tuyết Ninh đứng bên cạnh không lên tiếng nhưng lại có thể cảm nhận nỗi đau trong lòng Tiêu Hoàng. vẻ lạnh lùng không muốn ai biết tới kia và nỗi buồn khổ tang thương của hắn.
Đúng lúc này, điều duy nhất Lạc Tuyết Ninh có thể làm là vươn cánh tay ra, đặt lên vai Tiêu Hoằng, biểu lộ sự an ủi.
- Phù...
Rất lâu sau, Tiêu Hoằng mới thở dài một hơi.
- Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi sao?
Tiêu Hoằng hỏi nhỏ.
- Đúng vậy.
Lạc Tuyết Ninh đáp.
- Nơi này cũng không nên ở lâu. Chúng ta đi thôi.
Tiêu Hoằng đáp một tiếng, sau đó xoay người, cũng không quay đầu lại, chậm rãi rời đi.
Lạc Tuyết Ninh lại tại chỗ, trong nháy mắt cảm thấy bóng dáng của Tiêu Hoằng tràn ngập đau thương, thậm chí còn có sự bất lực. Tuy rằng Lạc Tuyết Ninh không trải qua chuyện này nhưng nàng hiểu rất rõ đã nhiễm ôn dịch thì không ai có thể trợ giúp Tiêu Hoằng. Hoặc là chờ chết, hoặc là không ngừng dày dụa, hy vọng có kỳ tích xuất hiện.
Dừng lại ngắn ngủi vài giây, Lạc Tuyết Ninh nhanh chóng bước theo sau Tiêu Hoằng, không tạm dừng, tiến vào rừng cây gần Tiêu Gia Thôn.
- Ngươi muốn tìm thứ gì?
Đợi tới khi tiến vào núi rừng, Tiêu Hoằng mới hỏi khẽ.
- Là Duệ Cốt.
Lạc Tuyết Ninh đáp, cũng không che giấu gì Tiêu Hoằng, lấy hộp gỗ ra, mở cho hắn nhìn thoáng qua.
- Rốt cục nó có tác dụng gì? Các ngươi liều mạng tìm kiếm nó là vì sao? Mà nó dẫn tới ôn dịch sao?
Tiêu Hoằng hỏi, giọng nói ẩn chứa chút nôn nóng. Bởi vì chuyện này có liên hệ trực tiếp tới Tiêu Hoằng.
- Thật xin lỗi, chuyện này ta cũng không biết. Sư phụ ta là A Di La bảo ta tới lấy, cũng báo cho biết địa điểm nhưng không nói cách sử dụng, chỉ nói là nó rất quan trọng. Còn về ôn dịch thì ta nghĩ là hẳn cũng liên quan tới nó.
Lạc Tuyết Ninh nói rất thật, giọng điệu chân thành tha thiết.
Loại chân thành này Tiêu Hoằng có thể nhận thấy, chỉ hơi gật đầu, cũng không hỏi nhiều mà tiếp tục bước về phía trước.
Bởi vì Lạc Tuyết Ninh đã lấy được đồ nên tốc độ của hai người cũng không nhanh nữa, tận mọi khả năng che giấu bản thân.
- Tuy rằng ta không giúp được ngươi nhưng ta hy vọng ngươi có thể kiên cường lên.
Đi cả buổi, Lạc Tuyết Ninh đi phía sau Tiêu Hoằng rốt cục cũng không kìm được mà lên tiếng.
- Ngươi yên tâm. Ta nói cho ngươi biết, hiện giờ ta đứng ở nơi này giống như một người bình thường, đi lại chiến đấu. Sang năm cũng ở chỗ này, ta vẫn như vậy. Mọi người đều nói ta sẽ chết, ta rất muốn cho bọn họ thấy ta vẫn sống sót.
Tiêu Hoằng không quay đầu lại, nói khẽ, trong giọng nói có sự chấp nhất và kiên định.
Tuy nhiên ngay khi Tiêu Hoằng vừa thốt ra những lời này thì gần như ánh mắt của Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh đồng thời biến đổi, lộ hào quang cảnh giác, cũng bước nhanh tới, ngồi xuống ẩn trong cỏ khô.
Chỉ thấy dưới triền núi có bốn gã quân nhân Duy Lâm đang di chuyển về phía trước.
Dựa theo đạo lý mà nói thì bằng vào thực lực của Tiêu Hoằng và Ngự Sư cấp năm là Lạc Tuyết Ninh, xử lý ba người này cũng không khó. Nhưng hiện giờ Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh đều chọn cách lui lại phía sau, dùng hết khả năng tránh bọn họ.
Bởi vì nhiệm vụ hàng đầu của Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh không phải là giết địch mà phản hồi thành công. Mù quáng ra tay có thể sẽ trêu chọc càng nhiều địch nhân hơn. Mà Tiêu Hoằng hiểu rõ ràng, phỏng chừng bên ngoài Thái Ngô Thành đều đã bị Duy Lâm Công Quốc chiếm lĩnh, nếu muốn không đánh mở đường máu mà vào thì đúng là chuyện không có khả năng.
Nhưng vẫn phải tuân theo nguyên tắc là không cần chiến đấu thì không nên đánh.
Lặng yên đợi ba gã binh sĩ Duy Lâm đi qua, Tiêu Hoằng mới kéo tay Lạc Tuyết Ninh, yên lặng không chút tiếng động trở về bên trong rừng cây, sau đó bắt đầu dùng phương pháp vu hồi, lúc nhanh lúc chậm lần về phía hướng Thái Ngô Thành.
Cùng lúc đó, bên trong Thái Ngô Thành, đám người Mặc Huyền tạm thời còn chưa có tin tức của Lạc Tuyết Ninh. Bỗng nhiên gián đoạn liên lạc khiến bọn họ có dự cảm không lành.
Bất đắc dĩ chỉ có thể chia binh ra hai đường, một bộ phận trở về Thái Ngô Thành, sắp xếp tra binh sĩ của Duy Lâm Công Quốc , cố hết khả năng đánh tan bọn họ. Một bộ phận khác do Hứa Quốc Hào chỉ huy, đi dọc theo đường Lạc Tuyết Ninh đã đi trước kia, cẩn thận tìm kiếm.
Tuy nhiên ven đường ngoài Ma Văn Xa của Lạc Tuyết Ninh bỏ lại và một vết máu cách đó không xa ra thì cũng không có dấu vết chiến đấu nào rõ ràng nữa.
- Báo cáo Trưởng quan, ở gần vết máu có Ma Văn thông tin vỡ vụn của Lạc Tuyết Ninh Trưởng quan.
- Báo cáo Trưởng quan, ở cách đó hơn một km có một thi thể bị đánh nát đầu, là binh sĩ của Duy Lâm Công Quốc .
Ma Văn thông tin được mã hóa của Hứa Quốc Hào liền tục truyền tới thông tin báo cáo của thủ hạ. sắc mặt của Hứa Quốc Hào cũng dần dần âm trầm hẳn.
Mà phía Mặc Huyền dường như thường phát sinh chiến đấu quy mô nhỏ. Có thể nói đúng lúc này Mặc Huyền đã hơi nóng nảy. Nếu đánh mất Lạc Tuyết Ninh như vậy thì hắn cũng có lỗi không nhỏ.
Bởi vậy một khi thấy người của Duy Lâm Công Quốc là hắn liền tấn công.
về phần Tập đoàn Khoa Long và Miêu gia đúng lúc này dường như cũng đánh hơi ra điều bất thường. Đồng thời Tập đoàn Khoa Long đã nhận được tin tức Tiêu Hoằng tạm thời an toàn, bởi vậy toàn quyền rút về tổng bộ.
Nói trắng ra là bọn họ đã giao toàn bộ Thái Ngô Thành cho Duy Lâm và Lạc Tuyết Ninh.
Nửa đêm về sáng, toàn bộ đèn đóm của Thái Ngô Thành hầu như đã tắt, chỉ còn đèn đường u ám.
Đúng lúc này Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh đã bắt đầu cẩn thận đi vào trong Thái Ngô Thành.
Bởi vì không có rừng cây che giấu nên Lạc Tuyết Ninh và Tiêu Hoằng giống như một đôi tiểu tặc xuyên qua các ngõ nhỏ âm u.
Tuy nhiên đúng lúc này Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh bắt đầu tới gần khu Tây Tân thì người của Duy Lâm công Quốc đã rất dày đặc, ước chừng trong một phút đồng hồ có ít nhất trăm người.
Không hề nghi ngờ gì nữa, tuy rằng Bệ Đồ trọng thượng nhưng bố trí quân đội tuyệt đối vẫn rất lão luyện.
- Đen lúc này đã tương đối tốt rồi. Bắt đầu từ đây nửa bước cũng khó đi đây.
Cuộn mình phía sau thùng rác, Tiêu Hoằng hạ giọng nói với Lạc Tuyết Ninh.
- Thế thì phải làm sao bây giờ?
Lạc Tuyết Ninh hỏi. Thốt ra lời này chính nàng cũng ngạc nhiên. Bản thân mình trước đây vốn chuyên quyền độc đoán như theo Tiêu Hoằng lâu như vậy, dường như không nhận thức được mà thích nghe ý kiến của Tiêu Hoằng.
- Hai biện pháp. Dùng Ma Văn thông tin của ta gọi cứu binh. Một biện pháp khác là rời khỏi Thái Ngô Thành, đi một vòng ở ngoại ô, tới mò đá Đông Lâm. Ở nơi đó ta có chỗ ở, có thể tu sửa một chút, đợi tới bình minh mới lẩn vào khu Tây Tân.
Tiêu Hoằng đề nghị.
- Biện pháp đầu tiên khẳng định không được. Ngươi sử dụng Ma Văn thông tin không mà hóa, nhất là hiện tại gần như đã không có ai sử dụng Ma Văn thông tin nữa. Chỉ cần chúng ta mở ra ở đây là không tới mười giây, quân đội Duy Lâm sẽ tập trung vào chúng ta.
Lạc Tuyết Ninh nói.
- Vậy thì chọn biện pháp thứ hai đi.
Tiêu Hoằng nói xong liền chuẩn bị bảo Lạc Tuyết Ninh tiến trở về ngõ nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...