Ma Ngân


Chẳng lẽ ngươi không biết uyển chuyển đúng lúc sao? Không phải muốn làm hai cái cực đoan mới cam tâm à?
Tiêu Hoằng thần sắc nghiêm túc nói.
Kỳ thật bạn nhảy toàn bộ chỉ có hai động tác: động tác thứ nhất đỡ cánh tay của Mộ Khê Nhi, để Mộ Khê Nhi xoay một vòng; động tác thứ hai đồng thời ôm ngang eo Mộ Khê Nhi. Chỉ đơn giản như vậy.
- Ngài nói đạo lý rõ ràng, vậy ngài xuống dưới biểu diễn một chút đi!
Gã bạn nhảy thòng tay, uể oải đáp lại. Có thể nói, hắn thật sự mệt chết đi rồi.
Mộ Khê Nhi đứng một bên, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Kỳ thật nàng có thể nhìn ra được, gã bạn nhảy căn bản là không biết về nội dung biểu diễn, hơn nữa rất câu nệ. Thật ra động tác đúng là rất đơn giản, tuy nhiên, có Tiêu Hoằng ở một bên chỉ huy, nàng cũng không tiện chen vào nói. Tuy rằng là minh tinh, nhưng quyền định đoạt ở nơi này thuộc về Tiêu Hoằng.
Nghe nói như thế Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lúc, rồi cũng không có khách sáo, trực tiếp từ thông đạo tốc độ cao đi lên sân khấu, tiếp theo đưa tay nắm lấy tay Mộ Khê Nhi, nhẹ nhàng kéo tới trước người, Mộ Khê Nhi theo đã xoay mấy vòng, tiếp theo nhẹ ngã vào lòng Tiêu Hoằng.
Toàn bộ quá trình tùy ý mà tự nhiên. Đương nhiên, bản thân Tiêu Hoằng không có mảy may câu nệ, lại nắm giữ nội dung biểu diễn nên động tác ăn khớp với tình cảnh: chính là một binh sĩ vinh quy về quê cũ, thấy được người yêu.
Trợ thủ ở dưới đài nhìn thấy động tác của Tiêu Hoằng, thần sắc hơi hơi vừa động, trước đó bọn họ vẫn cho rằng Tiêu Hoằng vạch lá tìm sâu, nhưng động tác này được Tiêu Hoằng biểu diễn, quả nhiên có điều khác hẳn.
Gã bạn nhảy đứng một bên, nói đúng ra là người chuyên nghiệp, kỳ thật động tác không có khó, mấu chốt là cảm giác, hiển nhiên Tiêu Hoằng có cảm giác rất đúng chỗ.
- Lão đại! Ngài cũng có thể hoàn thành, vậy còn tìm ta làm gì, ngài làm không phải tốt hơn sao?
Gã bạn nhảy bỗng nhiên lên tiếng.
- Đúng vậy, lão đại! Nếu không ngài tự mình đến đây đi, đỡ phải làng phí thời gian ở trong này, hơn nữa lên sân khấu chỉ có ba mươi giây, nói vậy cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều!

Trong đó một gã trợ thủ đề nghị.
Tiêu Hoằng nghĩ cũng đúng, tiếp tục kéo dài cũng không có lợi, liền gật gật đầu:
- Được rồi, đành phải vậy thôi!
Tiếp theo sau, đám người Tiêu Hoằng tiến hành một lần diễn tập cuối cùng, xác định không có mảy may vấn đề gì, Tiêu Hoằng liền phân phó niêm phong hội trường, nghiêm cấm bất luận kẻ nào không được đi vào.
về đến nhà, Tiêu Hoằng nhìn xem Ma Văn thời gian đã tới tám giờ tối, trải qua diễn tập suốt một ngày, có thể nói ít nhiều Tiêu Hoằng có hơi mệt nhọc. Tuy nhiên, vẫn có thu hoạch tương đối lớn, bởi vì Tiêu Hoằng có thể cảm giác được rõ ràng, mỗi một lần điều động Ma Văn ảnh hiệu đều là một lần khảo nghiệm đối với độ chính xác của Ngự lực, hay nói cách khác cũng là một cách rèn luyện Ngự lực.
Tình tọa qua loa một giờ, tận khả năng để cho tâm tính lại lần nữa khôi phục đến bình hòa, sau đó uống một chén Nhuận Tạng, Tiêu Hoằng mới cầm lấy phấn dung dịch Huyết Luyện, chuẩn bị tiếp tục một giờ tu luyện thống khổ.
Hiện nay tu luyện đã trở thành thói quen mỗi ngày của Tiêu Hoằng, hơn nữa sau khi ưu hoá dung dịch Huyết Luyện, chia đều một giờ liền có thể tăng lên 20 cổ, hiệu suất này Tiêu Hoằng rất vừa lòng. Lần này, mục tiêu tu luyện của Tiêu Hoằng là 2360 cổ, tận khả năng để của Ngự lực bản thân tiến tới cách gần Ngự Giả cấp ba một chút.
Đảo mắt một ngày trôi qua, tối hôm qua Tiêu Hoằng ngủ thật sớm. nên vừa cảm giác tỉnh lại lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, Ngự lực trong cơ thể tràn đầy, trạng thái phi thường tốt.
Nhẹ đứng lên, hoạt động một phen, Tiêu Hoằng lại tiếp tục gắn mình trên chiếc ghế, nghiên đọc bút ký của Thôi Uyển Bác lưu lại, không ngừng suy xét mỗi một điểm tri thức bên trong, đồng thời dung nhập toàn bộ vào hệ thống tri thức của mình. Một số điều cảm thấy được có tiềm chất cải tiến, thì dùng bút máy ghi chép
toàn bộ, đánh dấu ký hiệu ghi nhớ.
Hiện giờ trên cửa sổ, những đóa hoa màu trắng Tử sắc thảo đã bắt đầu thành hình, dự tính tiếp qua một đến hai ngày đã có thể ngắt lấy, chiết ra chất lỏng đậm đặc màu trắng, tiếp tục chế tác Văn đan trị bệnh.
Thông qua một thời gian học tập, cùng với trợ giúp trong bút ký của Thôi Uyển Bác, Tiêu Hoằng tự nhận bản thân nắm giữ về y học, đã tiến thêm một bước, gôm nhiều thứ phát minh ra một phương pháp trị liệu chứng bệnh, đều không phải là xa không thể thành.
Thẳng đến một giờ Tiêu Hoằng mới dọn dẹp, mang theo Ma Văn ảnh hiệu trung tâm rời Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, lái xe chạy tới sân thể dục Tạp Gia.

Bởi vì cách hội biểu diễn chỉ có mấy giờ, bởi vậy, trên đường các nơi đều nhìn thấy trên màn hình vẫn như trước tràn ngập quảng cáo về Vu Hinh. Kỳ thật dựa theo đạo lý mà nói, vé vào cửa hội biểu diễn đã toàn bộ bán ra, lúc này đã không nhất thiết phải tiếp tục quảng cáo như vậy.
Mà Tập đoàn tài chính Hồng Bác vẫn giữ như thế, mục đích rất rõ ràng chính là mang theo khí thế như hổ rình mồi mà tới.
Tuy nhiên, đối với chuyện này, Tiêu Hoằng hoàn toàn không quan tâm.
Đi vào sân thể dục Tạp Gia, ngoài cửa sân thể dục bốn phía đã làm tốt tuyến cách ly. Ở lối vào bốn hướng, đã treo bảng quảng cáo Mộ Khê Nhi ôm Cầu Cầu, ở giữa bảng có hai chữ rõ ràng “Trúc Mộng”.
Vừa mới bước vào bên trong sân thể dục, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy An Vinh đầu đầy là mồ hôi, vặn vẹo thân mình béo phì chạy tới.
- Lão đại! Bên kia nhân viên công tác đài điện ảnh và truyền hình đã sắp nổ tung rồi, nói là bọn họ có được quyền tiếp sóng, mà sao không cho bọn họ vào trong để trang bị Ma Văn thu hình, ngài thấy sao?
An Vinh cả giận nói, hắn rất rõ ràng, một khi để người của đài điện ảnh và truyền hình tiến vào trang bị thiết bị tiếp sóng lung tung, xác định vững chắc sẽ phá hòng Ma Văn ảnh hiệu của Tiêu Hoằng tỉ mỉ bố trí.
Tiêu Hoằng nghe nói như thế, thần sắc không có mảy may biến hóa, điểm này hắn sớm đã có chuẩn bị, tùy ý lấy ra sổ ghi chép xé một tờ giấy, ở trên viết một loạt đầy mã hóa, rồi đưa cho An Vinh nói:
- Cho bọn họ biết, cơ bản vị trí chúng ta đã mắc trước tốt lắm rồi, đây là mật mã tiếp sóng. Mặt khác, trước khi hội biểu diễn bắt đầu hai mươi phút, nghiêm cấm mọi người bước vào hội trường nửa bước.
Nói xong, Tiêu Hoằng nhét tờ giấy vào trong tay An Vinh, rồi lập tức đi vào một chỗ trong thông đạo, tiến hành kiểm tra lần cuối cùng.
Bốn tiếng qua đi, cách hội biểu diễn còn có hai mươi phút, cuối cùng Tiêu Hoằng xác định không có vấn đề gì, liền phân phó có thể cho người xem vào hội trường, cũng mở ra toàn bộ Ma Văn thu hình cố định tốt từ trước.
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, mấy lối vào sân thể dục liền đồng loạt mở ra, khán giả cũng ào ào tiến vào hội trường.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc người xem vừa bước vào hội trường, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thần sắc ai nấy đều biến đổi, chỉ thấy các nơi ánh mắt có thể nhìn thấy đều rách nát không chịu nổi, đâu có hình dáng gì của hội trường, mà ngược lại làm cho người ta có cảm giác giống như một cái sân thể dục phế thải.
Ở trung tâm hội trường, tùy ý có thể nhìn thấy mảnh vụn vật thể khó hiểu, ngọn đèn bốn phía đều mờ nhạt, khi sáng khi tắt.
- Cái này... cái này rốt cuộc là chuyện gì?
Trong đó một khán giả nhìn thấy cảnh tượng như thế, hai mắt trợn tròn xoe, phát ra thanh âm như thế.
- Hội trường này rõ ràng chính là một bãi rác mà? Có thể là hội trường biểu diễn sao? Có đùa không đấy!
Lại một khán giả oán hận nói.
- Xem ra đúng như lời đồn đãi rồi! Không có Miêu đại sư, Mộ Khê Nhi này xem ra phải cam chịu lạc hậu rồi!
- Ôi... Sớm biết vậy, ta mua vé xem hội biểu diễn của Vu Hinh rồi!
Những thanh âm của khán giả như thế, có thể nói từ trước tới nay chưa từng
nghe qua. Thậm chí có vài khán giả cá biệt bởi vì không thể chấp nhận cảnh tượng trước mắt, trực tiếp quay đầu chạy lấy người.
Rất nhanh, sân thể dục ước chừng có thể chứa bốn vạn người, cơ bản đã ngồi đầy.
Tuy nhiên, trên mặt mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chứa oán khí, cực kỳ kinh ngạc. Trong mắt bọn họ xem ra, cho dù không có Miêu đại sư cũng không thể thê thảm như vậy chứ! Cảnh tiêu điều trước mắt thật sự làm cho bọn họ có chút khó có thể chịu được loại áp lực này, hận không thể nhấc mông chạy lấy người.
- Nhạc chương thứ nhất: Hy Vọng.
Ngay thời điểm mọi người ở đây còn đang kể lể không ngót hoặc đang oán giận, hoặc trào phúng, bỗng nhiên thanh âm một nam nhân trống rỗng vang lên, thanh âm xa xưa mà nhu hòa, dường như chính là từ bên cạnh vọng lại.
Tiếp theo, cùng với nhạc khúc du dương nhẹ nhàng phát ra, ở trung tâm hội trường từng đóa từng đóa hoa nhỏ màu trắng chậm rãi từ giữa đám ngổn ngang trong sân thể dục chậm rãi nở rộ.

- Này... những đóa hoa này là ở đâu mọc ra vậy?
Ngay lúc mọi người còn đang buồn bực, tiếng ca của Mộ Khê Nhi liền vang lên, lúc này chuyện kỳ diệu càng làm cho bọn họ kinh ngạc đã xảy ra, chỉ thấy thế giới vốn đổ nát được chậm rãi thay thế bằng thảm cỏ cây tươi xanh ngát.
- Cái này...
Khán giả nhìn thấy cảnh tượng như thế đều có chút phát mộng, vừa rồi còn là thế giới đổ nát, trong nháy mắt liền biến thành cây cỏ xanh um, bốn phía hương hoa thơm ngát. chim muông hót líu lo. Cảnh tượng tương phản như thế thật sự làm cho bọn họ có chút không chịu nổi.
Lại nhìn sân khấu vốn dùng ống thép cũ kỹ ráp thành, dường như đã biến thành hoa hải dương, phía trên là một cái hình vòm dùng dây mây màu xanh biếc dựng thành, mặt trên như trước mọc đầy những đóa hoa trắng tươi.
Mộ Khê Nhi toàn thân trang phục màu xanh nước, chậm rãi từ giữa đóa hoa hải dương dâng lên, trên đỉnh đầu đội một vòng hoa tươi đẹp, giống như một tiên tử của vườn hoa, tự nhiên mà hòa hợp cùng cảnh vật bốn phía.
Trong lúc nhất thời mọi người nhìn thấy một màn như thế, có chút không biết nên nói gì cho phải, một số che miệng há hốc, mặt đầy vẻ khó tin.
Sao có thể như vậy? Ta hiện tại nhìn thấy rốt cuộc là gì?
Đây gần như là ý tưởng của mọi người trong khoảnh khắc này.
Cảnh tượng kỳ diệu trước mắt này, dường như chính là từ tiếng ca của Mộ Khê Nhi mang đến. Tiếp theo, toàn bộ ước chừng bốn vạn người trong hội trường liền rơi vào cảnh im lặng, chỉ có tiếng ca của Mộ Khê Nhi không ngừng ngân nga. mà trong nội tâm bọn họ ngoại trừ rung động, chính là rung động.
Cùng lúc đó, ở bên kia, hội biểu diễn của Vu Hinh cũng gần như bắt đầu cùng một lúc. Ca khúc mở đầu là một bộ ca khúc tình cảm phong phú mãnh liệt. Phía trên sân khấu toàn là màu đỏ mờ mờ, Vu Hinh mặc áo da bó sát người, bắt đầu uốn tới uốn lui.
Nếu không nhìn thấy kiệt tác của Tiêu Hoằng, không sai, Miêu Đông Thăng thiết kế sân khấu tuyệt đối không có chỗ nào đáng chê, nhưng vẫn như trước là cực hạn ở phía trên sân khấu, còn khán đài là khoảnh đất trống, chỉ là bày biện mấy bồn cảnh ở chỗ khác biệt để làm trang trí.
Ở bên trong ghế lô số 1, Lạc Tuyết Ninh thân mặc y phục thường, mang theo hai gã thủ hạ, đươc đám người Sài Tang dẫn dắt, cũng đang châm rãi đi vào bên trong ghế lô.
Có thể nói, lần này Lạc Tuyết Ninh đến đây ít nhiều có một chút không tình nguyện. dù sao hiện tại có tin tình báo của Quyền Tàng, thế cục đối với nàng mà nói rất khẩn trương. Nhưng với lời mời của Sài Tang, nàng lại không tiện từ chối, chỉ đành đi xã giao một chuyến. May mà nơi này cách Học viện Tây Tân Ma Văn không xa, thuộc khu vực an toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui