Tốn hết 3 giờ, Tiêu Hoằng mới đọc hết một lượt sổ ghi chép, trong đó tìm được một loại phương pháp chữa trị tế bào thân thể bị tổn thương. Nhưng mà không phải dùng Văn đan, cũng không phải Dược văn, mà là dùng một loại thảo dược H nấu thành thuốc, tên là Nhuận Tạng.
Trước đó Thôi Uyển Bác cũng từng muốn mở rộng nó ra, nhưng mà nghe nói không phải Dược văn cũng không phải Văn đan, căn bản không được người ta coi trọng.
Còn Tiêu Hoằng nghiên cứu công thức, rõ ràng thấy loại Nhuận Tạng này có hiệu quả rất chậm, nhưng tuyệt đối hữu hiệu. Chỉ là liên quan tới tài liệu hơi đắt một chút, nhưng mà Tiêu Hoằng bây giờ hoàn toàn chịu nổi.
Tiêu Hoằng nhanh chóng bày ra tài liệu cần dùng, mấy loại ữong đó còn có chứa độc tố rất nhỏ, nhưng mà trải qua phản ứng với những loại dược vật khác, lại biến thành vật chất rất có ích cho thân thể.
Công thức này đúng là có phong cách riêng.
Cộc cộc cộc!
Đang lúc Tiêu Hoằng cảm thán công thức này, cửa ký túc xá của Tiêu Hoằng bỗng truyền ra mấy tiếng gõ cửa rất có thứ tự, Tiêu Hoằng vừa nghe tiếng gõ cửa này liền biết là đám người Lý Văn đã tới.
Nhìn trên bàn không có vật phẩm gì đặc thù, Tiêu Hoằng đi ra tiện tay mở cửa. Nháy mắt bộ dáng cười nịnh nọt đặc thù của đám người Lý Văn đập vào mắt Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng liếc mấy người này, không nói gì thêm, liền cho bọn họ vào. Cúi đầu nhìn Ma Văn cảnh báo, thấy không có biểu hiện khác thường, Tiêu Hoằng ra hiệu mấy người ngồi tự nhiên, đi vào trong phòng chế văn lấy ra bốn hộp gỗ tinh xảo, mở ra xem, liền đưa cho từng người đám Lý Văn.
Bên ữong hộp gỗ, Chiến văn cực kỳ tinh xảo đập vào mắt đám người Lý Văn, ánh mắt họ đều biến đổi.
Chỉ đơn thuần thủ công, rõ ràng những Ma Văn này tuyệt đối là hàng tinh phẩm, đồng thời tuyệt đối nhìn ra được đao công của Tiêu Hoằng đã nâng ột bước.
- Tất cả Ma Văn cơ bản dựa vào yêu cầu trước đó chế tạo ra, ta chỉ hơi cải tiến một chút mà thôi.
Tiêu Hoằng ngồi lên sô pha khẽ nói.
- Cải tiến?
Hồng Phong tò mò.
- Đúng thế.
Tiêu Hoằng nói xong, liền cầm lấy Chiến văn ữong tay Hồng Phong, đi vào giữa phòng chế văn, chạm vào một khối Ma Văn trên tường, xung quanh người Tiêu Hoằng từ từ kéo lên tường thủy tinh cường hóa cao, độ dày 10 mm.
Đám người Lý Văn theo sau Tiêu Hoằng đi vào phòng chế văn, thấy cảnh này có vẻ khó hiểu.
Nhưng vào lúc này, nhìn lại Tiêu Hoằng đã khởi động Chiến văn của Hồng Phong, nháy mắt xung quanh người Tiêu Hoằng hình thành vòng bảo vệ ữong suốt, nhìn qua giống như cả người Tiêu Hoằng đang đứng trong bong bóng.
- Yến Nam, dùng Chiến văn của ngươi tấn công ta.
Tiêu Hoằng nhìn vào Yến Nam nói.
- A? Có được không?
Yến Nam lo ngại nói, nên biết không trải qua thí nghiệm nào mà phát động tấn công Tiêu Hoằng, một khi vòng bảo vệ có gì sơ hở, chắc chắn sẽ làm Tiêu Hoằng bị thương.
- Có gì phải lo, cứ làm đi.
Tiêu Hoằng bình thản nói.
Tiêu Hoằng đã nói thể, Yến Nam cũng không dám ngập ngừng, chỉ phải nghe theo. Nhưng mà chỉ sử dụng Chiến văn Quang Dực bình thường, tiếp theo thông lệ qua chỗ hở trên thủy tinh cường hóa cao, bắn ra một cái lưỡi dao ánh sáng về phía Tiêu Hoằng.
Nháy mắt khi lưỡi dao ánh sáng bắn về phía vòng bảo vệ của Tiêu Hoằng, một màn kỳ diệu xảy ra. Chỉ thấy khoảng khắc dao ánh sáng vàng óng tiếp xúc với vòng bảo vệ, giống như bị hòa tan ra, không có tiếng nổ lớn khi va chạm với vòng bảo vệ, không có tiếng động gì. Chỉ là trên vòng bảo vệ trong suốt có chút ánh sáng vàng, như là nhỏ giọt mực vào ữong nước sạch vậy.
Những người khác thấy cảnh này, nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
- Đừng yếu xỉu như thế, làm lại.
Tiêu Hoằng căn bản không chú ý biểu tình của người khác, chỉ là một lòng muốn trình diễn xong, hắn còn có chuyện khác phải làm nữa.
- Biết rồi.
Yến Nam hô một tiếng, trải qua lần thử đầu tiên, lá gan cũng to ra, bắt đầu bắn nhanh hơn, một loạt lưỡi dao ánh sáng xuyên qua lỗ trống thủy tinh bắn lên trên vòng bảo vệ.
Hiệu quả giống y như trước, dao ánh sáng đều bị hòa tan. Nhìn lại vòng bảo vệ trong suốt như bong bóng khi nãy, mỗi một vòng công kích đã bắt đầu đậm màu hơn.
Vài phút sau, đã biến thành màu da cam, lúc này Tiêu Hoằng bên trong vòng bảo vệ bỗng run tay lên.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, vòng bảo vệ vàng đột nhiên tan vỡ.
Mọi người theo bản năng nghĩ ràng rốt cuộc đánh thủng vòng bảo vệ, chuyện làm bọn họ bất ngờ xảy ra. Chỉ thấy những mảnh vỡ vòng bảo vệ không tiêu tan vào không khi như trước kia, mà đột nhiên nổ rung, mảnh vỡ như dao ánh sáng chi chít bắn ra xung quanh, đánh lên vách thủy tinh cường độ cao bốn phía.
Nói không quá đáng, Lý Văn, Hồng Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được lực đánh vào.
Đồng thời, dụng cụ ghi lại uy lực Ma Văn cũng cho ra số liệu: 4586 điểm, vừa vặn bàng tổng uy lực mà Yến Nam bắn ra.
Rõ ràng đây là một loại vòng bảo vệ có thể hấp thu, tụ tập năng lượng, sau đó phản xạ trở lại, cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần so với vòng bảo vệ của Ngự giả cấp một bình thường.
Phân tích như vậy, đám người Lý Văn, Hồng Phong đều hóa đá tại trận, miệng há to. Hôm nay bọn họ coi như hoàn toàn kiến thức được thủ pháp chế văn của Tiêu Hoằng. Nếu Tiêu Hoằng có thể trở thành nhân vật cấp Ngự sư, Sài Tang kia tính là cái thứ gì chứ.
- Cơ bản là thế.
Vách thủy tinh xung quanh từ từ kéo xuống, Tiêu Hoằng thu hồi Chiến văn, nói:
- Ta tạm thời đặt tên loại Chiến văn này là Uy Tường, công năng chủ yếu là kịp thời hấp thu bất cứ hình thức công kích năng lượng nào của kẻ địch, đạt đến trình độ nhất định sẽ nổ tung, đánh ữả ngang cấp lên kẻ địch trong phạm vi 5 m.
Tiêu Hoằng giảng giải không ngớt, nhìn lại Hồng Phong đã căn bản không nghe vào lời Tiêu Hoằng nói, cúi người đứng cạnh Tiêu Hoằng, con mắt trợn ữòn nhìn chằm chàm vào Uy Tường trong tay Tiêu Hoằng, ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể trực tiếp cướp lấy, nhưng lại không dám.
- về phần Chiến văn của Lý Văn, tên là Quang Điện Đạn Lăng, chỉ là khi không có đạn Ma Văn, có thể lợi dụng nó sinh ra thể năng lượng, bên trong súng Ma Văn chuyển hóa thành đạn năng lượng quang điện, phát động tấn công kẻ địch, uy lực không kém đạn Ma Văn bình thường.
Tiêu Hoằng nói tiếp, nhìn Hồng Phong bên cạnh, tùy tiện trả lại Chiến văn cho hắn.
- A? Không kém lắm?
Lý Văn nghe vậy, liền ngẩn ra. Nên biết, Đạn Lăng Chiến văn bình thường chỉ có một nửa uy lực đạn Ma Văn, tốt một chút thì chỉ miễn cưỡng đạt tới 2/3. Bởi o vậy thường thường đều dùng kèm theo viên đạn, mà Tiêu Hoằng chỉ một câu H "không kém lắm" đơn giản, đối với Lý Văn đã có tính chấn động không khác gì hủy thiên diệt địa.
- Hơn nữa...
Tiêu Hoằng đi tới cạnh Lý Văn, vươn tay cầm lấy Quang Điện Đan Lăng cùng súng Ma Văn, khởi động xong, lại nhìn bên trái Tiêu Hoằng đã hiện ra màn hình cỡ kính mắt, sau đó nói tiếp:
- Ngoại trừ đạn năng lượng quang điện, còn kèm theo công năng nhắm phụ trợ cùng tần suất bắn cũng không tệ.
Nói xong, Tiêu Hoằng điều khiển Quang Điện Đan Lăng, cầm súng Ma Văn nhắm vào bia Ma Văn ở xa xa không ngừng bóp cò. Mười mấy viên đạn năng lượng bắn lên bia Ma Văn, giá trị uy lực đều ữên 1000, mà cái này còn là vì Tiêu Hoằng không tinh thông Văn khí.
Bốn người còn lại nhìn mà kinh hồn bạt vía, rõ ràng đúng như lời Tiêu Hoằng đã nói, không kém gì đạn Ma Văn bình thường, chênh lệch cùng lắm chỉ khoảng 100 điểm.
về phần Lý Văn rất tinh thông Văn khí, lúc này trái tim đang đập bình bịch, rõ ràng màn hình phụ trợ trên mắt cùng uy lực đã làm hắn đủ giật mình, càng làm hắn giật mình là loại hiệu suất bắn liên tục này.
Súng Ma Văn bình thường, trong khi sử dụng Quang Lăng Chiến văn cần phải sạc đầy băng đạn, cái này cần thời gian. Nhưng mà nhìn thấy Tiêu Hoằng bắn liên tục 20 phát, rõ ràng không tạm ngừng, đủ thấy tốc độ bổ sung cực nhanh.
Nên biết lúc chiến đấu sống chết, vài giây bổ sung đạn cũng đủ quyết định sống hay là chết.
Nghĩ như thế, Lý Văn hưng phấn đỏ cả mặt, trong lòng âm thầm cảm thán tiền bỏ ra không lãng phí.
Tiếp theo Tiêu Hoằng lại biểu diễn hai loại Chiến văn khác, mặc kệ là uy lực hay tính năng đều có phẩm chất siêu cao, quả thật làm đám người Lý Văn mở rộng tầm mắt.
Thẳng đến 4 giờ chiều, đám người Lý Văn mới ngàn ơn vạn tạ rời đi, hơn nữa cam đoan với Tiêu Hoằng sau này có chuyện gì lên núi xuống biển, trực tiếp nói một câu là được.
Còn Tiêu Hoằng cũng không khách khí, trực tiếp cho bọn họ một nhiệm vụ: bảo bọn họ vào Tập đoàn Thiểu Giang tìm tòi xem có sách loại Nội ngự pháp hay không, nếu có thì giúp hắn thu mua.
Đối với Tiêu Hoằng phân phó, đám người Lý Văn đang trong hưng phấn cực độ tự nhiên không chút do dự đáp ứng ngay.
Thấy đám người Lý Văn đã đi, Tiêu Hoằng không ở lại ký túc xá lâu nữa, dọn dẹp xong công thức thuốc Nhuận Tạng, Tiêu Hoằng liền đi ra.
Chuẩn bị tới cửa hàng thảo dược gần đó chuẩn bị đủ thảo dược, sau đó định thử pha chế lần đầu.
Bởi vì tuy thuốc Nhuận Tạng có dược liệu quý, nhưng cũng không phải thứ hiểm lạ, nhà thuốc hơi lớn đều có bán, bởi vậy thu gom đủ cũng không khó.
Trở về xe Ma Văn, Tiêu Hoằng chuẩn bị cùng Mộ Khê Nhi đi gặp mặt nhân viên Công ty Mỹ Nhân, dù sao Mộ Khê Nhi đã đặt toàn bộ lòng tin vào hắn, nếu Tiêu Hoằng không để ý tới thì thật là hết chỗ nói.
Hơn nữa hiện giờ Tiêu Hoằng nghiên cứu trị bệnh cả ngày, đã có phần choáng váng. Vừa lúc mượn cơ hội này giải sầu một chút, nói không chừng có thể lấy được Nội ngự pháp từ chỗ Tập đoàn Khoa Long.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...