Cân nhắc nghiên cứu liên tục 4-5 giờ, Tiêu Hoằng đã không nhớ mình nghiên cứu bao nhiêu lượt, cho ra các phương thuốc cứu mạng mình.
Nhìn phương thuốc điều chỉnh cho ra trước mắt, biểu tình của Tiêu Hoằng cực kỳ phức tạp, có trút được gánh nặng sau bận rộn, cũng có chút không yên, cùng với một chút hy vọng.
Biểu tình này cũng phản ứng nội tâm của Tiêu Hoằng từ góc độ nào đó, dù sao lần này Tiêu Hoằng đã tới gần cực hạn. Nếu không có hiệu quả rõ rệt, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được cánh cửa sinh mệnh đã dần dần đóng lại với mình.
Không cảm khái nhiều, chỉ nghỉ ngơi một phen, điều chỉnh tinh thần, Tiêu Hoằng rửa mặt bàng nước lạnh lẽo. Sau đó đi tới tủ chứa đồ, lấy ra một gốc Thiết đề liên. Nhìn từ bề ngoài, hình dạng Thiết đề liên giống như đóa hoa sen sáu màu nở rộ, cánh hoa xếp hình như sen, to cỡ bàn tay. Lá cây như cánh hoa sen, cắt ra sẽ có chất lỏng dính trong suốt, đây là phần quý giá nhất của nó.
Chế tạo một viên Văn đan không cần nhiều Thiết đề liên, một gốc là có thể chế tạo mẩy chục viên.
Chuẩn bị đầy đủ tài liệu, Tiêu Hoằng ngồi trước bàn, bình ổn tâm tình, hết sức tập trung chế tạo Văn đan.
Mỗi một bước, Tiêu Hoằng đều dùng hết khả năng làm thật tốt, không ai rõ hơn Tiêu Hoằng tính quan trọng của thứ đang được chế tạo với bản thân mình.
Suốt hai giờ, chín viên Văn đan chừa trị dùng Thiết đề liên cùng với mấy loại thảo dược quý khác đã được Tiêu Hoằng làm ra.
Trên viên thuốc vàng óng có đường văn lộ đỏ rực, một đám Ma Văn thu nhỏ.
Tỉ mỉ ghi lại những bước chế tạo vừa rồi, Tiêu Hoằng ho khẽ, đi vào sân nhìn chín cái lồng sắt ở góc tường. Tiêu Hoằng không do dự cầm chín viên Văn đan nhét vào miệng chín con thỏ.
Sau đó ngồi xuống, quan sát tỉ mỉ phản ứng của chín con thỏ, trong lòng cực kỳ không yên, biểu tình nghiêm túc.
Từng giây trôi qua, nhìn chín con thỏ, bộ lông xám dựng lên, nhanh chóng hoạt động trong lồng, giống như tiến vào giai đoạn hứng khởi.
Tiêu Hoằng hiểu được, đây là hiệu quả cường hóa tể bào của Thiết đề liên.
Một lát sau, chín con thỏ bắt đầu náo loạn, may mà không có mất mạng tại chỗ như trước.
Chỉ nhìn điểm này xem ra vẫn có tác dụng, mà từ đầu đến cuối Tiêu Hoằng ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt quét nhanh qua lại chín con thỏ, quan sát từng hành động của chúng.
Hai giờ trôi qua, đối với Tiêu Hoằng, hai giờ này là cực kỳ khó khăn. Trong đó bốn con thỏ đã chết, miệng dính chút máu, kiểu chết tốt hơn trước kia.
Năm con còn lại cũng đã hấp hối, có con thân thể co rút, chỉ còn lại một hơi. Thấy cảnh này, Tiêu Hoằng đã nhíu chặt mày.
Rõ ràng, chỉ nhìn cảnh trước mắt mà nói, Văn đan do mình chế tạo vẫn còn độc tính quá mạnh, không phải an toàn 100%.
Tiếp đó, không lâu sau, năm con thỏ miễn cưỡng tồn tại cũng không vượt qua được, lần lượt chết đi.
Tiêu Hoằng không động dậy, lẳng lặng nhìn, sau đó thở dài, trong lòng đầy u
ám.
Vuốt mũi, Tiêu Hoằng đứng lên lựa chọn xác ba con thỏ trở về phòng, bắt đầu (jir giải phẫu phán đoán nguyên nhân cái chết.
Con thỏ thứ nhất chết do động mạch chủ tan vỡ, xuất huyết nội. Con thứ hai , thuộc nhóm chết thứ hai, công năng cơ thể suy kiệt mà chết. Con thỏ thứ ba là nhóm chết đi cuối cùng, cũng là bệnh trạng nhẹ nhất, chết do hoại tử tể bào. Hai loại sau nói từ trình độ nào đó, tuy rằng đã bị độc tính tổn thương, nhưng nếu liều mạng cấp cứu thỉ có lẽ còn một tia sống sót.
Phát hiện điều này, Tiêu Hoằng không kìm được khẽ than một tiếng, chín con toàn chết không có một chút may mắn, điều này là đả kích lớn với Tiêu Hoằng. Nhưng cố tình phát hiện ra điều này, lại cho Tiêu Hoằng một tia cơ hội.
Vận mệnh luôn giống như thể, đả kích người ta đến suy sụp, sau đó lại lộ ra một tia hy vọng xa vời, khiển người ta lao tới theo đuổi.
Nhưng mà mặc kệ thể nào, hy vọng cũng tốt hơn là tuyệt vọng. Điều chỉnh lại ý nghĩ, Tiêu Hoằng ngồi trở lại bàn, bắt đầu xem xét lại tư liệu Văn đan trước đó, tìm kiểm ý tưởng cải tiến mới.
Có phát hiện trước đó, lần này Tiêu Hoằng cố ý không hoàn toàn đặt hướng suy nghĩ lên Văn đan nữa, mà cân nhắc biện pháp dùng nhiều loại thuốc chữa trị căn bệnh của mình.
Ở ữong khu ký túc xá số 1 Học viện Tây Tân Ma Văn, Lạc Tuyết Ninh trở về bình yên đã triệu tập thủ hạ của mình, mở cuộc hộp tác chiến khẩn cấp.
Nghiên cứu bản đồ mua được từ Tiêu Hoằng, Lạc Tuyết Ninh liền xé mở túi giấy mà Tiêu Hoằng đưa cho nàng.
Lúc này Lạc Tuyết Ninh nhìn thấy bên trong túi giấy có hai loại đồ vật, một cái Ma Văn hình ảnh cùng tờ giấy xếp nhỏ.
Lấy ra Ma Văn hình ảnh, Lạc Tuyết Ninh quan sát một chút, rõ ràng là hàng vỉa hè, không phải do Quyền Tàng tự tay làm, thậm chí bên trên còn có nhãn hiệu hàng hóa chưa xé hết.
Đặt Ma Văn hình ảnh lên dụng cụ phát, lúc này màn hình bắn ra, hơi mờ nhạt, nhưng mà vẫn có thể thấy rõ Ma Văn ghi hình đang bí mật ghi lại màn ảnh Ma Văn quét thùng chứa hàng.
Toàn bộ hình ảnh đã ưải qua rất nhiều xử lý, làm mờ người điều khiển, chỉ có thể thấy rố hình ảnh màn hình Ma Văn cảnh báo, cùng với những thùng hàng chạy ngoài cửa sổ.
Thấy cảnh này, những sĩ quan đang ngồi nhìn nhau, không hiểu hình ảnh này nói lên điều gì.
Nhưng một lát sau, ngay khi một cái thùng hàng đi ngang qua màn ảnh, chỉ thấy màn hình Ma Văn cảnh báo đột nhiên hiện lên đầy những đốm sáng.
- Cái gì...
Các sĩ quan thấy cảnh này, đồng loạt hô lên, trên màn hình có nhắc nhở, Ma Văn cảnh báo phán đoán là Ngự giả cấp một.
Bỗng nhiên xuất hiện nhiều đốm sáng như thế, hiển nhiên thật là dọa người. Huống chi những đốm sáng này ữốn trong thùng chứa hàng, rõ ràng là không thể lộ mặt được.
Ngay cả Lạc Tuyết Ninh trước đó vẫn bình tĩnh, lúc này khóe mắt khẽ giật, sắc mặt nghiêm túc dần.
Nhưng cái này chỉ là bắt đầu, trong mấy thùng hàng tiếp theo còn thấy được đốm sáng cấp Ngự sư xẹt qua màn hình, đếm sơ khoảng mười mấy người.
- Rốt cuộc là ai?
Một nam nhân trẻ tuổi ngồi sau nói, trên vai đeo quân hàm đại tá, hắn là sĩ quan 2- phụ tá của Lạc Tuyết Ninh, tên là Nặc Trát.
Những người khác không trả lời, cảm thấy dường như đã sớm biết. Có loại thực lực này, lại không dám lộ ra bên ngoài mà đi lén lút như vậy, ngoại trừ Duy Lâm thì còn ai vào đây.
Lạc Tuyết Ninh ngồi ở chủ vị, trong lòng cũng cả kinh, nàng không ngờ Duy Lâm công quốc lại phái nhiều viện binh như thể, rõ ràng muốn làm động tác lớn.
- Không ngờ Quyền Tàng này quả nhiên bí hiểm, ngay cả tình báo như vậy cũng có thể lấy được.
Lạc Tuyết Ninh nhìn màn hình thì thào nói, thần sắc càng trầm trọng.
Tiếp theo Lạc Tuyết Ninh cầm túi giấy lên, lấy ra tờ giấy xép trong đó, mở rộng ra. Chỉ thấy bên trong là sơ đồ chỉnh thể kho hàng Phúc Long, nhìn rất bình thường, chỉ là ở vị trí các kho hàng phía đông nam có mười mấy kho hàng bị bút đỏ khoanh tròn.
Dấu hiệu này rất đơn giản, nhưng mà mỗi người đều biết nó có ý nghĩa gì. Những kho hàng khoanh tròn đỏ kia, chính là địa bàn Duy Lâm công quốc.
Tình báo này có giá trị cỡ nào, trong lòng mấy người đang ngồi đều rất rõ ràng, tương đương với cứu Lạc Tuyết Ninh một mạng. Nếu Lạc Tuyết Ninh hành động dựa theo số lượng quân đội Duy Lâm ở Thái Ngô thành trong tình báo trước đó, rất có thể sẽ vì khinh địch mà không bao giờ xoay người được nữa.
- Trưởng quan, vừa rồi ta thống kê sơ bộ, nếu trong những thùng hàng kia đều có người, như vậy nhân số ước chừng tương đương biên chế một chiến đoàn.
Nặc Trát nhíu mày, báo cáo với Lạc Tuyết Ninh.
Tình thể tuyệt đối không lạc quan, chi tính riêng binh lực, phía Lạc Tuyết Ninh tính luôn quân đội Bối La Mặc Huyền dẫn tới, cũng chỉ điều động được 300 quân số, đối phương ít nhất 1000 trở lên.
Đương nhiên, Duy Lâm công quốc muốn trắng trợn cường công là không thể, bởi vì có tập đoàn Hồng Bác phụ trách an toàn của bọn họ ở đây, lúc tất yếu còn có Ty cảnh sát cùng với hai thế lực khác.
Nhưng một khi rời khu Tây Tân, mọi chuyện sẽ khó mà nói trước. Mơ hồ, Lạc Tuyết Ninh có cảm giác dường như toàn bộ Thái Ngô thành biến thành sân nhà của Duy Lâm công quốc, quả thật là châm chọc.
trước đó quân đoàn ky sĩ Thánh điện Phục Thản Đe Quốc không gặp chuyện, mọi thứ đều sẽ ổn. Nhưng trước mắt nói gì cũng đã chậm, đã không còn đủ thời gian triệu tập quân đội nữa.
- Xem ra chứng ta chỉ có thể thay đổi chiến thuật trước đó, bàn bạc kỹ hơn.
Lạc Tuyết Ninh nói, tiếp theo bắt đầu nghiên cứu kế hoạch mới cùng các sĩ
quan.
Đảo mắt đến sáng, Tiêu Hoằng nằm ngủ trên bàn mới mở mắt ra.
Dụi mắt, dọn dẹp lại đống giấy tờ lộn xộn trên bàn, Tiêu Hoằng xách ba lô chuẩn bị đi học, hy vọng có thể lặn giữa biển tri thức tìm cách tự cứu mình, cũng như tự học giải phẫu trước đó, bây giờ rất hữu dụng với Tiêu Hoằng.
Đi ra sân trước, lúc này Lý Nhạc đã dậy chuẩn bị bữa sáng như thường lệ, nhìn thấy Tiêu Hoằng thì vẫn là cười nịnh nọt như ngày thường.
- Lý Nhạc, ngày mai lại mua 10 con thỏ nữa.
Ngồi trên bàn, Tiêu Hoằng ngáp một cái, dụi mắt nói với Lý Nhạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...