Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Tống Hương Ngưng không ngờ rằng Owen Dục sẽ cầu hôn cô vào lúc này, nhất thời ngây người. Qua một lúc lâu cô mới phát hiện Owen Dục vẫn còn ở quỳ gối trước mặt cô, vội vàng kéo anh đứng dậy 

- Owen Dục, anh đang làm gì vậy đây? Có gì muốn nói thì cứ đứng lên nói.

Owen Dục không có đứng lên theo lời cô nói, mà là cố ý tiếp tục quỳ, thâm tình nói: 

- Hương Ngưng, em cũng biết, anh rất thích em, anh luôn ước rằng mỗi ngày mỗi một phút đều được ở bên cạnh em, anh hiểu như thế rất không nghiêm túc, nhưng anh chính là muốn em không có thể bất cứ quan hệ nào khác với Tiêu Hàn, cho nên, gả cho anh đi được không? Anh sẽ đối xử thật tốt với em, đồng thời anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Xuyên, sẽ xem bé như đứa con trai ruột thịt của mình vậy.

- Tiêu Hàn mới thật sự là ba của Tiểu Xuyên - Tống Hương Ngưng vô tình bật thốt lên, liền thấy sắc mặt của Owen Dục trầm xuống, vội vàng nói tiếp -  Thế nhưng đó không có nghĩa lý gì cả, hiện tại em và Tiêu Hàn chẳng có quan hệ gì, trừ quan hệ với Tiểu Xuyên. 

Cô không muốn đem chuyện của Tiêu Hàn nói ra đây.

- Anh biết rõ Tiêu Hàn là ba của Tiểu Xuyên, nhưng anh hứa sẽ đối xử với Tiểu Xuyên còn tốt hơn Tiêu Hàn đối xử với bé, tuyệt đối sẽ không bởi vì bé là con trai của Tiêu Hàn mà khinh ghét bé! - Owen Dục tiếp tục bảo đảm nói - Anh chính là không muốn em cứ một mình đi gặt mặt Tiêu Hàn, cho dù là vì Tiểu Xuyên.

Cuối cùng anh vẫn là nói ra ý nghĩ của mình.

Tống Hương Ngưng không phải là không hiểu ý tứ của Owen Dục, nhưng cô vẫn không có biện pháp tiếp nhận ý nghĩ của anh

- Owen Dục, em không cho là nếu cứ đi gặp Tiêu Hàn thì sẽ xảy ra chuyện gì. Anh cũng biết, không cùng Tiêu Hàn gặp mặt, em không có cách nào gặp Tiểu Xuyên được cả.? - Sắc mặt của cô thoáng trầm xuống.

- Cái này . . . . . . - Mới vừa rồi Owen Dục không có nghĩ đến điểm này, hiện tại cũng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào - Vậy sau này anh có thể cùng em đi gặp Tiểu Xuyên không, có thể không? 

Anh chính là không hy vọng Tống Hương Ngưng và Tiêu Hàn lại ở cùng một chỗ, mặc dù ở giữa vẫn có một đứa trẻ. Hơn nữa, anh mơ hồ cảm thấy, Tiểu Xuyên sẽ làm cho tình cảm của hai người dần ấm trở lại— đây mới là điều anh lo lắng nhất.


- Anh muốn cùng em đi gặp Tiểu Xuyên? - Tống Hương Ngưng có chút chần chờ - Em lo lắng Tiểu Xuyên sẽ để ý. . . . . .

Owen Dục biết Tiểu Xuyên không rất thích mình, nhưng vẫn tiếp tục nói: 

- Cũng không sao, anh sẽ không cãi vả với bé là được rồi? Huống chi trẻ con rất dễ dàng dụ dỗ, nói không chừng lần sau gặp bé, bé liền quý mến anh.

Cảm thấy lời nói của Owen Dục rất hợp lý, Tống Hương Ngưng không khỏi gật đầu một cái

- Nói cũng phải nha. Vậy cũng được, về sau lúc em muốn đi gặp Tiểu Xuyên sẽ nói với anh một tiếng, nếu anh muốn đi thì đi cùng. 

Nói xong cô thấy cũng không còn chuyện gì nữa, tiếp tục đi lau những lớp bụi bám trên bàn nhỏ.

Owen Dục thấy đã đạt tới mục đích, khóe miệng bất giác giơ lên. Ngay sau đó cúi đầu, nhìn thấy chiếc nhẫn vẫn còn trong tay, sắc mặt lập tức thay đổi

- Hương Ngưng, vậy em có đồng ý lời cầu hôn của anh hay không? 

Anh ngay cả lời cầu hôn của mình cũng quên, ban nãy chỉ một mực muốn thuyết phục Tống Hương Ngưng cho đi gặp Tiểu Xuyên cùng với cô mà thôi.

Tâm tình của Tống Hương Ngưng mới vừa chuyển biến tốt; lại bị chủ đề của Owen Dục làm cho phiền não, không khỏi khẽ thở dài một cái

- Owen Dục, chúng ta như bây giờ không phải tốt vô cùng sao? Tại sao phải kết hôn? 

Cô cảm thấy nói đến chuyện kết hôn vào lúc này thì có hơi sớm, cô căn bản cũng không có nghĩ tới muốn kết hôn.

- Tại sao không muốn kết hôn? - Owen Dục không ủng hộ suy nghĩ của Tống Hương Ngưng - Hương Ngưng, anh không cho là hôn nhân là gông xiềng, hôn nhân không phải phần mộ của tình yêu, bây giờ chúng ta không phải là không tốt, chỉ là, anh muốn tiến thêm một bước xác định quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ như vậy là sai sao?  

Anh không thấy mình đang làm sai gì cả.

- Không phải là không thể được, chỉ là. . . . . . anh không thấy thời gian chúng ta quen nhau đến nay chưa được bao lâu sao, bây giờ chúng ta liền nói kết hôn không phải quá nhanh sao?

Cô không dám nói với anh cô không đồng ý, cô không dám nói với anh từ khi quen anh cho đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với anh.

- Thời gian chúng ta ở cùng nhau cũng đã rất lâu rồi? - Owen Dục hoàn toàn không đồng ý với cách nói của cô - Hương Ngưng, chúng ta đã bên nhau ba năm tại nước Pháp, hiện tại chúng ta trở về nước, chẳng lẽ đây có thể coi là thời gian ngắn sao?

- Nhưng . . . . . . - Tống Hương Ngưng thật sự không biết nên làm sao để thuyết phục Owen Dục – Cho đến bây giờ em còn chưa chuẩn bị cho chuyện kết hôn một lần nữa.

Owen Dục càng nghĩ muốn ôm lấy cô, thì cô càng muốn chạy trốn, đến bây giờ cô vẫn không biết vì sao mình lại muốn cùng anh ở một chỗ.

Owen Dục ý thức được mình có chút nóng vội, giọng nói lập tức chậm lại


- Thật ngại quá, Hương Ngưng à, anh hiểu rõ tự mình suy nghĩ hơi nhiều, nhưng anh thật sự là rất muốn mỗi giờ mỗi phút đều được ở cùng em, cho nên, đồng ý với anh được không?

Tống Hương Ngưng bất đắc dĩ nhìn Owen Dục

- Em không phải nói em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng sao? Anh nói anh muốn mọi giây mọi phút em đều ở bên cạnh anh, thế nhưng cũng không nhất định phải kết hôn, anh nhìn xem, hiện tại em không phải ở trước mặt anh sao? Huống chi, tình yêu không phải cần cho đối phương những khoảng không của riêng mình sao? Owen Dục, anh định nhốt em sao, em cảm thấy mệt mỏi quá.

Cô vốn là không muốn nói ra, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được.

- Anh khiến cho em cảm thấy mệt lắm sao? Vậy em ngày ngày đi gặp mặt Tiêu Hàn có cảm thấy mệt mỏi không? - Owen Dục không nhịn được rống to.

Tống Hương Ngưng nhìn Owen Dục đang nổi giận, không có nói gì, chỉ là tiếp tục lau cái bàn đang dở dang.

Hai người cứ bảo trì sự trầm mặc như vậy, Tống Hương Ngưng đang làm công việc nhà, còn Owen Dục đứng phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, bỗng điện thoại Tống Hương Ngưng vang lên.

- Alo, Xin chào, tôi là Tống Hương Ngưng. - Thấy là số xa lạ, Tống Hương Ngưng nghề nghiệp chào hỏi người bên kia điện thoại.

- Hương Ngưng, là anh. – bên kia đầu dây điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Tiêu Hàn.

Nghe được ra giọng của anh, Tống Hương Ngưng nhìn Owen Dục một chút, lại nhỏ giọng mà nói: 

- Có chuyện gì sao?

Cô không rõ tại sao Tiêu Hàn lại gọi cho cô vào lúc này.

- Tiểu Xuyên nói muốn có gặp em. 

Tiêu Hàn có chút lúng túng nói, chính anh cũng cảm thấy thật ngại, không biết tại sao Tiểu Xuyên mới vừa đi gặp mẹ về lại nói muốn gặp mẹ.


Tống Hương Ngưng cũng là vẻ mặt nghi hoặc

- Hôm nay không phải mới vừa gặp sao? – Cô cảm giác giống như có chuyện gì xảy ra - Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

- Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là Tiểu Xuyên muốn gặp em - Tiêu Hàn sợ cô lo lắng, vội vàng nói - Đúng rồi, bây giờ em có đến được hay không? Anh và Tiểu Xuyên đang ở vườn hoa gần nhà em.

Tống Hương Ngưng suy nghĩ một chút

- Được, mười lăm phút sau em sẽ đến. 

Nói xong liền cúp điện thoại.

- Hiện tại em muốn đi gặp Tiểu Xuyên, anh có đi cùng không? 

Tống Hương Ngưng mặc dù là đang đang nói chuyện với Owen Dục, tuy nhiên bởi vì đang cùng anh “chiến tranh”, cho nên không thèm nhìn anh.

Owen Dục cũng biết người mới vừa rồi gọi điện thoại cho cô là Tiêu Hàn, sắc mặt biến thành cực kỳ kém, nhưng anh tận lực khắc chế mình

- Đi, dĩ nhiên anh phải đi. 

Nói xong liền đi lấy chìa khóa xe đi ra, sau đó cẩn thận khóa cửa nhàlại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui