Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

- Cái . . . . .  cái . . . . . . . cái gì? Tiêu Hàn con đừng nên nói lung tung? – Mẹ Tiêu cho là anh còn yêu Tống Hương Ngưng, mới nói như vậy – Con phải nhớ, ban đầu là do cô ấy có người đàn ông khác, không phải là con nói ra sao, chẳng có gì oan uổng ở đây cả.

Bà đều rất hi vọng điều Tiêu Hàn nói là thật, thế nhưng năm đó chính Tống Hương Ngưng đã thừa nhận, cũng không có ai vu oan cô, đây mới là đều làm cho bà lo lắng nhất.

- Không phải vậy! - Tiêu Hàn hét lớn - Ban đầu là con ép cô ấy ly hôn, cho nên con và cô ấy mới hợp sức nói dối. Cô ấy không có người đàn ông nào bên ngoài cả.

- Cái gì? – trái tim mẹ Tiêu bị lời nói kia làm cho chấn động, bà vội vàng đi tới trước mặt Tiêu Hàn, lắc vai anh hỏi lớn – con nhanh giải thích mọi chuyện cho mẹ đi, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Tiêu Hàn mặc cho mẹ Tiêu lắc mình, đợi đến khi mẹ Tiêu bình tỉnh hơn, mệt mỏi ngồi xuống bàn, anh mới nhẹ nhàng nói - Mẹ, trước tiên mẹ nên bình tĩnh lại, kế tiếp dù bị chuyện gì con mong mẹ cũng đừng chân động quá.

Anh thấy cần phải nói một vòng cho mẹ Tiêu chuẩn bị tâm lý.

Ý thức được chuyện kế tiếp Tiêu Hàn nói sẽ rất nghiêm trọng, mẹ Tiêu sửng sốt một chút, một lát sau, bà mới nhìn thẳng vào Tiêu Hàn lên tiếng:

- Con nói đi, mẹ chịu được.

Nhìn bộ dạng thấy chết không sờn của mẹ Tiêu, trong lòng Tiêu Hàn rất không là tư vị, nhưng anh cảm thấy thật sự nếu không nói rõ với bà ngọn nguồn chuyện năm đó, bà sẽ không có biện pháp tha thứ cho Tống Hương Ngưng, như thế khẳng định Tống Hương Ngưng và Tiểu Xuyên sẽ không thể thường xuyên gặp mặt. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy nhất định phải nói.

- Mẹ có biết lý do vì sao con với Tống Hương Ngưng lập tức kết hôn không ạ? - Tiêu Hàn giống như bắt đầu kể một câu chuyện xưa, anh không nhìn về phía mẹ Tiêu, ánh mắt vẫn nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ.

- Năm đó không phải là bởi vì Hương Ngưng có con, hai người không muốn làm cho chuyện trở nên khó coi, mới quyết định kết hôn nhanh chóng sao? – Mẹ Tiêu cố gắng nhớ lại tình huống năm đó.

Tiêu Hàn gật đầu một cái

- Đúng vậy ạ, chỉ là đây thật ra mà nói chỉ là một nguyên nhân phụ. - Thấy mẹ Tiêu vẫn nhìn anh, anh lại tiếp tục nói - Thật ra thì nguyên nhân quan trọng hơn chính là vì con là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, mà trước kia, chuyện này con không nói cho ai biết.

- Cái gì? – mẹ Tiêu thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình –Thật ra là có xảy ra chuyện gì?


Bà sắp bị anh cùng Tống Hương Ngưng làm cho điên rồi.

- Chuyện là như vầy. - Tiêu Hàn đã nổ lực nhớ lại chuyện nguyên do - Năm đó công ty con tổ chức bữa tiệc chúc mừng? Lúc ấy con và cô ấy cùng uống say, say rượu đến độ đánh mất đi lý trí, đã làm ra chuyện đó. Thời điểm chúng con xem như không ai nợ ai, chỉ là sau đó cô lấy lại mang thai, con nghĩ muốn cùng cô ấy đi phá thai như vậy sẽ nhanh chóng hơn, nhưng cô ấy sống chết cũng không chịu, mà con càng thêm không chịu để cho đứa bé của con gọi người khác làm ba, cho nên mới nói với cô ấy nếu muốn sinh con thì hãy kết hôn với con, đợi cô ấy sinh xong thì phải ly hôn, nhưng đứa bé thuộc về nhà họ Tiêu.

Anh tận lực đem câu chuyện hời hợt của mình kể ra, trong lời nói vẫn không che giấu được đau thương.

Mẹ Tiêu không nghĩ tới chuyện ngọn nguồn lại là như vậy, cũng nghĩ đến chính mình trách lầm Tống Hương Ngưng, trong khoảng thời gian ngắn hỏa khí toàn bộ lên tới đầu

- Con, cái thằng con bất hiếu này, làm sao con có thể đối đãi với Hương Ngưng như vậy? Làm sao con có thể đối đãi Tiểu Xuyên như vậy? Con có thể nói người ta giết đi con của mình sao?

Bà càng nói càng tức, đưa tay lên định đánh vào mặt Tiêu Hàn, nhưng khi nhìn vào mặt đứa con trai duy nhất của mình, ba lại không nở ra tay, cuối cùng không cũng thể làm gì được.

Tiêu Hàn nhìn mẹ đau lòng, nội tâm áy náy càng thêm sâu

- Mẹ, con biết rõ chuyện này là sai lầm của con, cho nên, mẹ muốn nói thì cứ nói, mẹ muốn trách thì cứ trách. Chuyện này Hương Ngưng không có quan hệ, cho nên xin mẹ không nên ngăn trở cô ấy và Tiểu Xuyên gặp mặt.

Anh tin tưởng mẹ mình là người thấu tình đạt lý, tin tưởng bà sẽ nghe lời anh, nhất định sẽ không gây khó khăn cho Tống Hương Ngưng nữa.

Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Hàn một lúc lâu mới nói

- Hiện tại mẹ làm sao có thể ngăn cản cô ấy đây? Ban đầu cho là Hương Ngưng sai, cho nên mới không để cho cô và Tiểu Xuyên gặp mặt, hiện tại biết mình đã hiểu lầm cô, chẳng còn lý do gì để căn ngản nữa.

Suy nghĩ một chút cũng tốt, Tiểu Xuyên rốt cuộc cũng đã nhận lại mẹ ruột của mình.

Tiêu Hàn đối với phản ứng của mẹ Tiêu rất là hài lòng

- Mẹ, con biết mẹ sẽ hiểu ý con mà.


Nói xong anh không khỏi nghĩ đến tình cảnh Tống Hương Ngưng và Tiểu Xuyên bên nhau, lập tức liền bật cười.

Mẹ Tiêu không biết anh đang cười cái gì,

- Tiểu tử thúi, đang cười cái gì - Lại nghĩ tới Tống Hương Ngưng - Đúng rồi, vậy mẹ hỏi con, bây giờ con đối với Hương Ngưng có cảm giác rồi à?

Bà còn hi vọng cô ấy sẽ lại đảm đương trở lại vị trí con dâu nhà họ Tiêu, không để cho Tiêu Hàn cô đơn.

- Mẹ, đừng nghĩ gì xa ạ? - Tiêu Hàn làm sao không hiểu mẹ Tiêu đang muốn nói gì, chỉ là cố giả bộ ngu - Hương Ngưng chỉ là mẹ của Tiểu Xuyên, không hơn.

Anh không biết thời điểm anh nói lời này, ánh mắt anh chợt lóe sáng, mà tất cả đều bị mẹ Tiêu thu vào đáy mắt.

- Bây giờ là như vậy? – mẹ Tiêu không tin lời anh nói – Con nói trước kia con không thích cô ấy, cái đó thì mẹ tin, còn bây giờ. . . .  Con xem sắc mặt mình đi là sẽ rõ.

Nói xong bà còn lấy cái gương nhỏ bên cạnh đưa cho anh.

Tiêu Hàn biết mình chẳng thể nào qua mặt mẹ mình, không thể làm gì khác hơn là nói:

- Mẹ, thật ra thì con cũng không biết con đây là có ý gì với cô ấy, ba năm trước đây, con thấy cô ấy đến công ty đưa canh cho mình lại bị Thường Tiểu Nguyệt khinh thường, liền lên tiếng bên vực cô ấy; còn bây giờ, nghe được mẹ không ngừng trách mắng cô ấy, con lại cảm thấy rất đau lòng, cho nên mới nói ra ngọn nguồn mọi chuyện. Con cũng chẳng biết lòng mình đang như thế nào nữa.

Anh đưa một bộ mặt đây khó xử nhìn mẹ mình.

Mẹ Tiêu nhìn vẻ mặt của Tiêu Hàn, lập tức liền bật cười

- Đứa ngốc, con yêu cô ấy rồi.


- Con yêu Hương Ngưng? - Tiêu Hàn khó tiếp thu cái định nghĩ này.

Mẹ Tiêu gật đầu

- Con nói xem, bình thường con làm việc hay nghỉ ngơi đều không bao giờ ngẩn người như thế, thỉnh thoảng bóng dáng cô ấy thoáng qua trong đầu con?

Tiêu Hàn suy nghĩ một chút, đàng hoàng gật đầu

- Đây chính là . . .  . .  Mà thôi không cần nói, con chính là đang yêu cô ấy. Nhanh lên một chút đưa Tiểu Xuyên đi dẫn mẹ nó về đây, nếu không đợi cô ấy cùng người kia kết hôn, con có hối hận cũng không kịp. - Mẹ Tiêu thúc giục

- Người kia? - Tiêu Hàn chợt thoáng qua một cỗ dự cảm xấu - Mẹ, mẹ đang nói đến ai vậy ạ?

Lúc này mẹ Tiêu biết Tiêu Hàn còn không chuyện biết Tống Hương Ngưng đã có bạn trai, suy nghĩ một chút quyết định sẽ nói cho anh biết

- Hương Ngưng có bạn trai mới rồi, cái người đàn ông kia còn thật sự rất yêu cô – Bà nói ra những điều chính mắt mình nhìn thấy.

Tiêu Hàn vốn đang tràn đầy lòng tin vào tình cảm của mình, nghe xong lời mẹ Tiêu nói lòng có chút mất mát

- Cô ấy có bạn trai rồi? - Thấy mẹ Tiêu gật đầu một cái, lại tiếp tục nói - Vậy con không nên quấy rầy cuộc sống của cô ấy mới đúng.

- Ơ, Con lại nói lảm nhảm cái gì đó, dĩ nhiên không được rồi. Có bạn trai thì thế nào? Cũng không phải là đã kết hôn, con nên cho chính mình một cơ hội cạnh tranh công bằng, nếu Hương Ngưng thật không yêu con nữa thì mới rút lui. Chỉ là mẹ nhìn vào ánh mắt con bé liền biết con bé vẫn rất yêu con. - Me Tiêu cho Tiêu Hàn biết; muốn giúp con có thêm niềm tin.

- Có thật không ạ? Cô ấy yêu con ạ? -Tiêu Hàn như một đứa bé vừa mới biết yêu, gương mặt mừng rỡ hỏi.

Mẹ Tiêu gật đầu

- Tin tưởng vào mẹ của con đi

- Dạ. . . . . . . - Tiêu Hàn rốt cuộc cũng cười, đang định còn nói gì đó, nhưng chuông điện thoại di động chợt vang lên, là một số xa lạ


- Alo . . . . . 

- Đúng vậy. . . . . . 

- Có thật không? Lúc nào thì đi? . . . . . . 

- Được, được, gặp lại sau.

Nói xong, anh nhanh chóng cúp điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười và hưng phấn hiếm có.

Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Hàn vui mừng như thế, không nhịn được hỏi:

- Điện thoại của ai vậy, nhìn ra còn rất vui à nha

- Là của Hương Ngưng ạ, cô ấy muốn con dẫn Tiểu Xuyên ra gặp co ấy ạ

Tiêu Hàn không chút nào che giấu sự hưng phấn của mình.

- Thật? Vậy con mau chuẩn bị đi, rồi thì dẫn Tiểu Xuyên đi

Mẹ Tiêu cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Tiêu Hàn gật đầu một cái, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Tiểu Xuyên

- Tiểu Xuyên, ba dẫn con đi chơi có được hay không?

Tiêu Vũ Xuyên đang xem TV vui vẻ nói:

- Dạ được ạ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui