Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

- Em nói cái gì? - Tiêu Hàn cho là mình nghe lầm, có chút không thể tin xoay người lại hỏi.

- Em nói - Tống Hương Ngưng lặp lại - Chờ em xuất viện sau, chúng ta sẽ ly hôn.

Thời điểm cô nói câu này, không có nhìn Tiêu Hàn, mà nhìn chằm chằm phía trên trần nhà.

Tiêu Hàn xác định mình không có nghe lầm, nhưng vẫn có một chút không thể tiếp nhận:

- Tại sao? 

Anh nhất định phải hỏi ra lý do, nếu không anh không có biện pháp tiếp nhận tin tức đột ngột này.

Tống Hương Ngưng nghe được câu hỏi của Tiêu Hàn, không khỏi cảm thấy có một chút buồn cười. Cô tự tự giễu nói: 

- Ly hôn không phải là do anh nói sao? Trước khi chúng ta kết hôn, anh nói, chỉ cần em sinh đứa bé sinh ra, chúng ta liền ly hôn. Hiện tại em còn nằm viện, ba mẹ đều ở đây, cũng không tiện làm ngay, cho nên không thể làm gì khác hơn là để cho anh uất ức một chút, đến khi em xuất viện chúng ta mới có thể ly hôn.

Tống Hương Ngưng trải qua một lần tự nhắc nhở, Tiêu Hàn mới nhớ ra lúc trước anh cùng Tống Hương Ngưng có thỏa thuận. Nói thật, nếu như Tống Hương Ngưng không nói ra, anh cơ hồ cũng đã quên mất hai người bọn họ kết hôn là bởi vì đứa bé, cũng cơ hồ quên mất giữa bọn họ thỏa thuận như thế. Anh thậm chí còn đang suy nghĩ, đợi đến lúc Tống Hương Ngưng ra viện, anh muốn mang cô đi đâu có du lịch một thời gian, anh muốn đối tốt với cô một chút.

Tống Hương Ngưng thấy Tiêu Hàn không nói gì nữa, liền lên tiếng hỏi:

- Có vấn đề gì không?

Cô tự nhận thật ra mình rất thích gia đình họ Tiêu, bây giờ cô lại chỉ có thể tuân thủ thỏa thuận của hai người, đem con sinh ra, đã là đúng ước nguyện của cô rồi. Chẳng lẽ là bởi vì cô ở chỗ này nằm viện, lãng phí tiền bạc của anh? Tống Hương Ngưng càng nghĩ càng cảm thấy lạ, trừ cái này, cô thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân có thể làm cho Tiêu Hàn bày ra vẻ mặt thối như thế.

- Không có. - Tiêu Hàn trả lời. 

Anh thậm chí có điểm hối hận tại sao ban đầu lại nói ra cái đề nghị khốn kiếp là sau khi con sinh ra liền ly hôn, hiện tại anh cũng chẳng biết cảm giác của mình là như thế nào, chỉ là biết mình nghe được Tống Hương Ngưng nói muốn ly hôn, trong lòng anh buồn buồn, một chút không dễ chịu.


Tống Hương Ngưng nghe được câu trả lời của Tiêu Hàn, thở phào nhẹ nhõm. Cô quay đầu nhìn Tiêu Hàn một chút, lại quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh 

- Mà khoảng bao nhiêu ngày nữa em có thể xuất viện?

- Bác sĩ nói, bởi vì vừa phẩu thuật xong, lại mất máu quá nhiều, chắc có lẽ phải ở lại bệnh viện hai tuần để theo dõi. - Tiêu Hàn nói. Đột nhiên, anh thật hy vọng Tống Hương Ngưng có thể nằm viện càng lâu càng tốt. . . . . .

Tống Hương Ngưng nghe nói mình phải ở lại trong bệnh viên hai tuần, cảm thấy có chút quá dài.

- Hai tuần lễ, thân thể của em sao yếu thế?

Cô ngược lại nghĩ nhanh xuất viện một chút, cô không chịu nổi mùi nước sát trùng ở bệnh viện.

Tiêu Hàn cho là cô muốn nhanh lên một chút xuất viện sau đó ly hôn, sắc mặt không khỏi trở nên vô cùng thối 

- Hình như em muốn nhanh một chút xuất viện thì phải?

- Đó là đương nhiên ạ! Ở trong bệnh viện rất khó chịu -Tống Hương Ngưng nói - Nơi này mùi nước sát trùng rất nồng, không dễ chịu. Xuất viện thật tốt, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó.

- Sau đó thì sao? - Tiêu Hàn híp mắt hỏi.

- Sau đó? - Tống Hương Ngưng không hiểu Tiêu Hàn muốn hỏi gì, nghĩ một lát lại nghĩ tới, tâm tình lập tức té xuống dốc. - Sau đó, chúng ta liền ly hôn, chúng ta không cùng nhau có quan hệ gì nữa.

Tiêu Hàn nghe được đáp án sau của Tống Hương Ngưng, hỏa khí trở nên lớn hơn, anh đã cố gắng áp nóng giận xuống 

- Hả? Không có quan hệ?


- Đúng vậy. Về sau anh là Tiêu Hàn, em còn là Tống Hương Ngưng, nhưng mà chúng ta cũng không còn là vợ chồng nữa. Anh có thể tiếp tục ở bên các cô gái khác, em cũng có thể tìm một người con trai khác, chúng ta không ai trói buộc ai. 

Lúc Tống Hương Ngưng nói chuyện, lại chợt nghĩ đến Thường Tiểu Nguyệt, nói cũng không nhịn trở nên có chút đau lòng, chỉ là chính cô không phát hiện ra.

Mà hỏa khí trong lòng cũng giống như không bị Tiêu Hàn phát hiện, anh cơ hồ là cắn răng nghiến lợi đối với Tống Hương Ngưng nói: 

- Đúng vậy, anh có thể không tìm cô gái khác, em có thể tìm Owen Dục của em, chúng ta không ai có quan hệ với ai. Chỉ là, Tiểu Xuyên làm thế nào?

- Tiểu Xuyên? - Tống Hương Ngưng không hiểu anh lại nói cái gì.

Tiêu Hàn tiếp tục nói:

- Anh mới vừa rồi không phải đã nói, con của chúng ta gọi Tiêu Vũ Xuyên sao? Tiểu Xuyên chính là nó.

Trải qua sự nhắc nhở của Tiêu Hàn, Tống Hương Ngưng mới nhớ tới giữa bọn họ còn có một đứa bé, đứa bé kia gọi Tiểu Xuyên.

- Anh không phải nói qua là đứa bé phải thuộc về anh sao?.

- Nhưng đứa bé cần có mẹ? - Tiêu Hàn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

Tống Hương Ngưng cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng không muốn đối mặt cái vấn đề này.

- Cái này do anh quyết định, anh cưới người nào, thì người đó chính là mẹ đứa bé.

Thật ra thì cô muốn nói, cô mới thật sự là mẹ của đứa bé, nhưng cô không nói ra miệng.


Thấy Tiêu Hàn vừa không trả lời, Tống Hương Ngưng liền lại hỏi: 

- Đúng rồi, anh có nói cùng mẹ chuyện chúng ta ly hôn chưa?

- Cái gì? - Tiêu Hàn hoàn toàn không nghĩ qua vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm sao trả lời.

Tống Hương Ngưng thấy Tiêu Hàn giống như không nghĩ ra được biện pháp, liền nói:

- Có lần anh không phải đã nói anh nghĩ xong việc sẽ nói với mẹ như thế nào về chuyện chúng ta ly hôn rồi sao? 

Cô nhớ rất rõ ràng, lần đó Tiêu Hàn tát cô một cái, nói cô đang khi dễ mẹ anh.

Chỉ là Tiêu Hàn còn giống như là không có nhớ tới:

- Đó là lần nào?

- Haizzzz. - Tống Hương Ngưng thở dài một cái - Chính là lần anh tát em một cái đó. 

Nói đến lúc ấy, cô lại chẳng còn chút sức sống nào, chỉ có thể buồn bực trong lòng.

Lúc này Tiêu Hàn mới nhớ tới.

- Anh còn chưa nghĩ tới. 

Lần trước anh chỉ tùy tiện nói một chút, cũng không nghĩ tới hôm nay Tống Hương Ngưng sẽ hỏi đến. Đồng thời, anh nghĩ tới cảnh tượng Tống Hương Ngưng bị đánh, không khỏi đau lòng.

Tống Hương Ngưng nghe được, không có nhiều cảm xúc biến hóa, tiếp tục nói: 

- Nếu như không có nghĩ tới, vậy chúng ta bây giờ nghĩ là tốt, tránh cho đến lúc đó nói ra lại không trùng khớp. 


Cô tỉnh táo đến chẳng ai có thể tin được cô chính là người chuẩn bị ly hôn, mà là giống như đang giúp người khác bày mưu tính kế.

- Vậy em muốn nói như thế nào?  

Tiêu Hàn không nghĩ tới có một ngày, anh và Tống Hương Ngưng thế nhưng lại ở chung một chỗ thảo luận nên lấy lý do gì để ly hôn, anh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Tống Hương Ngưng rất nghiêm túc mà suy nghĩ, nhưng giống như suy nghĩ kỹ một lát còn không có nghĩ đến chiến lược vẹn toàn, ngược lại hỏi:

- Nhà họ Tiêu của anh có phải rất quy cũ không?

Tiêu Hàn không hiểu tại sao Tống Hương Ngưng lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng là trả lời đúng thực tế: 

- Rất nghiêm.

Nghe được câu trả lời Tống Hương Ngưng hài lòng cười

- Nghiêm đến như thế nào?.

Cô đang cố gắng vừa hỏi vừa suy nghĩ.

- Em nghĩ đến cái gì? 

Tiêu Hàn thấy Tống Hương Ngưng cười, không khỏi cảm thấy có một chút không đúng. Anh luôn cảm thấy Tống Hương Ngưng nghĩ ra mưu kế sẽ làm anh chấn động.

- Em muốn nói với mẹ lý do chúng ta ly hôn! - Tống Hương Ngưng nói.

- Là lý do gì? - Tiêu Hàn cảm thấy mí mắt phải không ngừng nhảy loạn.

Tống Hương Ngưng hướng về phía Tiêu Hàn dịu dàng cười một tiếng, nói tiếp ra "Kế hoạch" mà bản thân cô nghĩ ra

- Anh nói với mẹ anh, em có người con trai khác ở bên ngoài đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui