Ngay sau đó nàng ngồi dậy đẩy Phong Liệt ngây như phỗng ngã ra giường, tự động ngồi lên, chính xác bọc lấy cây thương của hắn, điên cuồng nhấp nhô, mắt khép hờ, hình như rất hưởng thụ.
Môi đỏ như máu không ngừng phát ra tiếng rên sung sướng làm Phong Liệt trợn tròn mắt.
- Cái...cái cô gái này năng lực học tập cũng mạnh quá chứ.
Phong Liệt ngẩn ngơ nửa ngày kiềm không được phát ra tiếng tán thán thống khổ.
Đến đây thì hai người đại chiến gần hai canh giờ, mặt Diệp Thiên Quỳnh dần bớt đỏ.
Phong Liệt trong lòng như có lửa đốt, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Đang lúc Phong Liệt sốt ruột nghĩ cách thì bỗng một giọng nữ lạnh lẽo mang theo khinh thường truyền vào tai hắn.
- Hừ, ngươi hưởng thụ dữ nhé.
Không những cưới muội muội người ta, ngay cả tỷ tỷ cũng kéo lên giường.
- Ai đó?
Lòng Phong Liệt run lên, vội vàng nhìn quanh tìm giọng nữ hắn nghe khá quen tai.
Bỗng hắn nheo mắt lại, hỏi:
- Lăng Dung?
Có thể truyền thanh âm vào trong long ngục không gian, trên đời này rất ít người làm được điều đó, Lăng Dung nằm trong số này không có gì kỳ lạ.
Phong Liệt sắc mặt âm trầm nói:
- Lăng Dung, đây là chuyện của ta, không nhọc Nhân Hoàng trù tính thiên hạ phải bận lòng.
Giọng Lăng Dung lại vang lên.
- Hừ, bổn hoàng chẳng thèm lo mấy chuyện vớ vẩn của ngươi!
Phong Liệt ngẩn ra, hỏi:
- Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?
Đối phương trầm mặc một chốc, tiếp đó bình tĩnh nói:
- Phong Liệt, nhân tộc Long Huyết Giới ta đã mất hết long huyết, thực lực giảm đi nhiều, các giới khác sớm như hổ rồinh mồi, hơn nữa con đường giữa Long Huyết Giới và các giới đã bị mở ra, cường giả các giới bắt đầu xâm nhập Long Huyết Giới, bây giờ là lúc dùng người, bổn hoàng hy vọng ngươi đừng chỉ bo bo giữ mình.
Phong Liệt nhìn Diệp Thiên Quỳnh ở trên người mình điên cuồng xóc nảy, âm trầm nói:
- Được rồi, có gì cứ nói thẳng, Phong ta không thích quanh co lòng vòng.
Còn nữa, nếu ngươi thích rồinh ngó thì ta không ngại cho ngươi quan sát thêm.
- Ngươi...! Hừ, chỉ là nam nữ tằng tịu với nhau mà thôi, bổn hoàng khinh thường rồinh.
Lăng Dung lạnh lùng nói:
- Được rồi, nói chuyện chính đi.
Bây giờ bổn hoàng đang ở Đông Ly thánh cảnh giúp đỡ Long Chủ, không có rảnh.
Hạo thiên thập vệ trấn thủ con đường thập phương không xuể, đặc biệt là con đường thông Nam Ly Giới cần cao thủ trấn.
Bây giờ ngươi có Huyền Thiên rồi có thể giúp ích được.
Bổn hoàng hy vọng ngươi đi con đường Nam Ly Giới giúp chống đỡ xâm nhập.
- Ồ?
Phong Liệt lòng máy động, mắt chợt lóe nói:
- Không thành vấn đề, nhưng không biết như vậy có tính là trả nhân tình cho ngươi chưa?
Lăng Dung hừ lạnh, hình như hơi tức giận Phong Liệt:
- Không tính.
Hừ, ổ bị xới thì sao còn có trứng? Đây là ngươi tự giúp mình thôi.
Phong Liệt do dự một chút, nói:
- Tốt, ta đồng ý, con đường Nam Ly Giới ở đâu?
Lăng Dung trịnh trọng nói:
- Ở phía nam tận cùng Tê Phượng sơn mạch, nhớ kỹ, nhất định phải cản đối phương trên ba năm, nếu không thì để cao thủ Nam Ly Giới xâm nhập vùng này Long Huyết Giới ta tiêu đời.
- Biết rồi.
Phong Liệt từ lời nói của Lăng Dung nghe ra được chuyện rất nghiêm trọng.
Nghĩ lại cũng đúng, bây giờ Long Huyết đại lục thực lực giảm sút nhiều, muốn hồi phục hưng thịnh đỉnh cần thời gian mấy năm, vào lúc mấu chốt này nếu để cho ngoại tộc xâm nhập, sợ rằng đối diện là đồ sát nghiêng một bên, Long Huyết Giới hoàn toàn tiêu đời.
Đối với Phong Liệt thì Long Huyết Giới có tiêu hay không chẳng đáng là gì, nhưng hắn hiểu mình có thể đi đến hôm nay không thoát được Long Chủ, Nhân Hoàng ở trong tối sắp đợt.
Vào lúc cần thiết hắn phải bày ra giá trị và lập trường của mình, đặc biệt là lúc mình chưa phải là thiên hạ vô địch, nếu không thì hắn rất có thể bị xem thành con cờ vô dụng vứt đi, thậm chí là chướng ngại vật của vài cường giả, đây không phải kết quả hắn mong muốn.
Nói đến cùng, hiện giờ cách cục thế giới này vẫn do cường giả đẳng cấp như Nhân Hoàng, Long Chủ quyết định.
Trong thời gian cực ngắn Phong Liệt suy nghĩ quan hệ lợi hại rõ ràng, cho nên không chút do dự đồng ý ngay.
Đang lúc Phong Liệt tưởng Lăng Dung rời đi thì lại truyền đến giọng giễu cợt của nàng:
- Phong Liệt, ngươi đồng ý khiến bổn hoàng rất vui, nhưng trước khi xuất phát bổn hoàng đề nghị ngươi giải quyết chuyện ngay trước mắt đã.
- Chuyện ngay trước mắt?
Phong Liệt ngẩn ra, bản năng liếc Diệp Thiên Quỳnh, lòng tức giận rủa một câu;
- Bà tám đáng chết!
- A!
Bỗng có tiếng hét chói tai vang lên từ bên trên Phong Liệt, chấn màng tai hắn ù vang suýt hộc máu.
Chủ nhân thanh âm khỏi đoán cũng biết.
Diệp Thiên Quỳnh vốn đang rong ruổi trên người Phong Liệt bỗng dừng động tang, che miệng, mắt ngập nước giật mình trừng hắn.
Bây giờ Phong Liệt bị tiếng hét chói tai của giai nhân hù, tinh nguyên trong người bắn ra hết, xâm nhập người giai nhân, tước vũ khí đầu hàng.
Rồi hai người một trên, một dưới ngây ngốc đối diện nhau, thật lâu không nói.
Cuối cùng Diệp Thiên Quỳnh mắt chớp lóe, trợn trắng mắt ngất xỉu.
Bên dòng suối trong veo thấy đáy, một thiếu nữ yểu điệu mặc áo trắng đang lẳng lặng ngồi trên một tảng đó lớn.
Trên khuôn mặt không chút tỳ vết ngấn lệ, nước mắt lăn dài tới cằm, đôi mắt như làn thu thủy giờ mờ mịt trống rỗng nhìn nước sông chảy xuôi.
Phía sau không xa Phong Liệt đứng trên một ngọn đồi nhỏ lo lắng nhìn bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp, chân mày hơi cau lại.
Liên tục ba ngày từ khi Diệp Thiên Quỳnh tỉnh lại, ban đầu là khóc lóc thảm thiết rồi dần thành bộ dạng như bây giờ, hờ hững với Phong Liệt, bình tĩnh đáng sợ.
- Diệp Thiên Quỳnh, tình huống lúc đó ta đã nói rất rõ ràng, ta tưởng nhầm nàng thành Thiên Tử là lỗi của ta.
Phong Liệt ta không cầu xin nàng tha thứ, chỉ hy vọng nàng trân trọng bản thân mình.
Phong Liệt khẽ thở dài, thanh âm trầm thấp nói:
- Nếu nàng muốn thì đánh hay giết làm gì cũng được.
- Giết ngươi ta có thể trở lại trước kia không?
Diệp Thiên Quỳnh im lặng ba ngày đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm lạnh băng khiến lòng người ta run sợ.
- A?
Phong Liệt mắt chợt lóe, trên mặt xẹt qua vui mừng.
Mấy ngày qua Diệp Thiên Quỳnh không nói một lời, mặt không biểu tình, mắt trống rỗng, hắn sợ cô gái này luẩn quẩn trong lòng thắt cổ hoặc cắt cổ.
Thật ra trong lòng Phong Liệt không cho rằng mình có sai, tất nhiên sẽ không giao mạng nhỏ cho ai.
Chuyện này hắn chỉ vô ý, cho dù lúc đó biết đối phương là Diệp Thiên Quỳnh thì vì cứu người, nói không chừng hắn đành hy sinh 'nhan sắc'.
Nhưng người ta là đại tiểu thư chưa xuất giá, đúng là thiệt thòi vì hắn, điều này không thể phủ nhận.
Phong Liệt tự nhận nên lấy ra chút phong độ người đàn ông.
Lời lúc trước hắn nói chỉ muốn dụ cho đối phương mở miệng mà thôi, nếu nói chuyện thì Phong Liệt sẽ hiểu ý tưởng trong lòng đối phương, cũng theo đó có thuốc trị.
Do dự một lúc, Phong Liệt lòng dứt khoát, ngẩng đầu nói:
- Diệp Thiên Quỳnh, nếu nàng không ngại thì Phong Liệt ta nguyện phụ trách chuyện này, lập tức cầu hôn với nhạc phụ đại nhân.
Sau này nàng yên tâm đi, ta sẽ đối xử với nàng như với Thiên Tử.
Nói thật lòng thì cưới một tuyệt sắc như vậy làm vợ không phải chuyện Phong Liệt không thể chấp nhận, mặc dù hai người không quen lắm nhưng đặt trong sân nhìn thôi cũng mát mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...