Năm người Lý Thành Đạo tuyệt vọng, lúc trước còn có thân xác có lẽ thi triển bí thuật trốn thoát được, nhưng hiện giờ chỉ còn thể linh hồn thì làm sao cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một ác điểu thánh thót hú vang từ hướng Tứ Phương Thành rõ ràng truyền vào tai mọi người.
- Gri!!!
Nghe thanh âm năm người Lý Thành Đạo ngây ra, mắt sáng lên, không còn vẻ tuyệt vọng nữa.
- A? Là tiếng của Kim Câu, không lẽ công tử đến cứu chúng ta?
Khi tiếng hú vang lên thì *Ầm!* một tiếng, uy nhiếp khỏng lồ từ trên trời giáng xuống, bao phủ mọi người vào trong.
- Cường giả hoàng cảnh?
Đám thiếu niên thần võ vệ Tuyết Lập Băng, Tề Vân Hạc cùng biến sắc, ngừng tay, cùng đưa mắt nhìn chân trời.
Chỉ mình Kim Sở Ngạn không hề kinh sợ, khuôn mặt bị ánh sáng vàng che đậy, khóe môi nhếch nụ cười nhạt.
Ngay sau đó, một bngs đen khổng lồ trong ánh hoàng hôn lao nhanh đến bên này, tốc độ rất mau.
Rất nhanh, một con điêu to màu ám kim giương cánh hơn ba mươi trượng xuất hiện trên đầu mọi người.
Không chút nghi ngờ, điêu to đó chính là Kim Câu.
- Phong Liệt? Là Phong Liệt đến!
Phút chốc ánh mắt mọi người đều tập trung vò bóng dưng đứng thẳng trên lưng điêu to, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, đố kị, sợ hãi vân vân, các loại cảm xúc phức tạp.
Bản thân họ là thiên tài tinh anh vạn dặm không có một nhưng ở trước mặt người đến chỉ là đom đóm với vầng trăng, ngay cả lá xanh làm nền cũng không đủ tư cách, điều này khiến đám thiên tài làm sao chịu nổi?
Dưới uy nhiếp hoàng cảnh của Phong Liệt, mọi người thấy khó chịu, tâm tình cũng bị yếu đi ba phần.
Thoáng chốc mọi người cố hết sức tăng khí thế chống đỡ uy nhiếp của Phong Liệt, ba người Tề Vân Hạc, Vương Chinh, Lý Kính lòng đánh trống lui, lặng lẽ thụt lùi ra sau đám người.
Bọn họ là từ đáy lòng sợ, sợ bị hắn nhìn trúng.
- Thuộc hạ tham kiến công tử!
Thể linh hồn năm người Lý Thành Đạo cùng quỳ xuống bái lạy, cực kỳ cung kính.
- Ừm.
Phong Liệt cúi đầu nhìn năm người, khóe môi giơ càng cao.
Hắn phất tay thu năm người vào trong long ngục không gian, rồi lạnh lùng liếc đám thần võ vệ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Kim Sở Ngạn.
Tuyết Lập Băng nhìn mọi người bị tinh thần Phong Liệt chấn nhiếp, đấu chí ủ rũ thì nhíu mày.
Gã trầm ngâm, đột nhiên lạnh giọng quát to:
- Phong Liệt, ngươi giết tam đệ của ta, công nhiên đối đầu với Nhân Hoàng, làm chuyện ngược ngạo, tội ác tày trời, hôm nay chúng ta phải thay trời hành đạo, tru ngươi đồ ma nghịch họa thiên hạ!
Tiếp theo khiến Tuyết Lập Băng xấu hổ là Phong Liệt phớt lờ lời gã nói, lười liếc một cái khiến sắc mặt gã đen như nồi đất.
Phong Liệt liếc Kim Sở Ngạn vài cái, nghiền ngẫm cười nói:
- Thì ra là đột phá, hèn chi có tự tin này.
Kim Sở Ngạn hừ lạnh nói:
- Hừ, Phong Liệt, bổn công tử sớm gai mắt ngươi lâu rồi, hôm nay hãy hoàn toàn làm kết thúc đi.
Vừa dứt lời, ánh sáng vàng trên mặt gã biến mất, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh băng.
Ngay sau đó, khí thế cường giả hùng vĩ từ người gã dang lên, va chạm với uy nhiếp của Phong Liệt.
*Ầm!*
Trong thiên địa trời đất biến sắc, cuồng phong rít gào, khí thế hai người giằng co, va chạm liền bùng nổ.
Ở không xa Tuyết Lập Băng kinh ngạc nhìn Kim Sở Ngạn, con mắt lồi ra, kinh kêu:
- Hư! hư hoàng cảnh?
Nhưng ngay sau đã gã cấm vui mừng quá đỗi, đáy lòng sợ hãi Phong Liệt thoáng chốc biến mất.
cường giả hư hoàng cảnh, so với long biến cảnh thì nguyên lực hùng hồn hơn chút chứ bản chất không biến đổi bao nhiêu, về pháp tắc cũng không đột phá rõ ràng.
Cho nên một cường giả hư hoàng cảnh rất có thể bị thất bại thảm hại khi bị rất nhiều cường giả long biến cảnh.
Đây cũng là một trong nguyên nhân gã có gan tụ tập một đám cao thủ long biến cảnh đi tìm Phong Liệt gây hấn.
Bây giờ minh hữu phe ta Kim Sở Ngạn cũng thành cường giả hư hoàng cảnh, Tuyết Lập Băng ghen tỵ cũng rất vui sướng, niềm tin tru sát Phong Liệt tăng lên rất nhiều.
Nói không chừng còn có cơ hội nhúng chàm Thiên Long Giới, thần khí thì sao?
Nghĩ đến đây Tuyết Lập Băng nóng bỏng nhìn ngón giữa tay trái của Phong Liệt.
Chẳng những là Tuyết Lập Băng, đám Tề Vân Hạc, Vương Chinh, Lý Kính ánh mắt chớp lóe như có điều suy nghĩ.
Dưới ánh mắt của mọi người, Kim Sở Ngạn từ từ bay lên cao, từ xa nhìn Phong Liệt, trận giao tranh giữa tuyệt thế thiên tài sắp bắt đầu.
Nhưng tiếp theo xảy ra chuyện ngoài ý muốn của mọi người.
Mọi người đột nhiên kinh ngạc phát hiện, nguyên khí xung quanh dường như sắp xảy ra biến đổi gì đó, hình như hỗn tạp rất nhiều, không thích hợp nuốt vào người luyện hóa nữa.
- A? Đây là!
Phong Liệt lòng máy động, thần lực tập trung vào đôi mắt nhìn chằm chằm nguyên khí quanh người, biểu tình dần biến trầm trọng.
- Gru!!!
Khi mọi người khó hiểu thì bỗng một tiếng rồng ngâm cao vút tràn ngập tang thương, tuyên cổ vang trọng thiên địa, dường như vang lên trong lòng người, mọi người kiềm không được muốn kêu hòa theo.
- Rốt cuộc sắp bắt đầu rồi ư?
Phong Liệt nhìn tận cùng mặt đất phía xa, lóe tia phức tạp, thầm thở dài.
- Gru!!!
Một tiếng tổ long ngâm cao vút từ phía đông xa xôi truyền đến, đột ngột đánh vỡ bình tĩnh cả Long Huyết đại lục, rõ ràng truyền vào tai mỗi một người, quanh quẩn không dứt.
Thanh âm này như là vạn long tổ từ thời viễn cổ kêu gọi ức ức vạn long tử long tôn, lại như tưởng nhớ thời đại chân long huy hoàng khiến người nghe lòng chua xót, tâm hướng về.
Kèm theo là nguyên khí thiên địa điên cuồng biến đổi.
Trong ánh mắt nghiêm túc của Phong Liệt, trời đất xung quanh hắn từng tia long hình nguyên khí dần biến mất, như bị lực lượng cường đại đó nghiền nát, trong đó tia hơi thở thuộc về viễn cổ chân long đang mau chóng bị hấp thu, cuối cùng không biết biến mất nơi đâu.
Loại thay đổi này không chỉ xảy ra ở khoảnh trời này, bao gồm phía đông Ma Long sơn mạch, phía bắc sa mạc mênh mông, phía tây thiên tịch đầm lầy vân vân, mọi thứ đều thay đổi dữ dội.
Tuyết Lập Băng mắt chớp lóe, kinh ngạc bật thốt:
- Có chuyện gì vậy? Tiếng rồng ngâm từ đâu đến?
Tề Vân Hạc nhíu mày, giọng cực kỳ trầm trọng:
- Các ngươi có phát hiện không? Dường như nguyên khí trong thiên địa xảy ra biến đổi cực lớn.
Một người đàn ông thần võ vệ tuổi hơi lớn bỗng biến sắc mặt, kinh khủng thất thanh nói:
- Ủa, hơi thở chân long đang trôi đi? Nguy rồi, đây là điềm báo long huyết trở về, điềm báo là long tộc, long tộc sắp trở lại!
- Cái gì? Long tộc sắp trở lại? Sao có thể chứ, long tộc đã diệt tuyệt trăm vạn năm rồi.
Tuyết Lập Băng khinh thường cười lạnh, nhưng gã mới nói một nửa thì kinh hoàng ngậm miệng, vẻ mặt sợ muốn chết, bất giác nhớ đến thượng cổ truyền thuyết truyền miệng.
Không chỉ là gã, đám Kim Sở Ngạn, Tề Vân Hạc đều ngơ ngác, tình cảnh này làm họ nhớ đến lờ đồn thượng cổ truyền miệng, nghĩ đến ý nghĩ thời đại long chiến.
Tục truyền thời kỳ cuối thời đại chân long, tộc chân long sắp diệt tuyệt thì Long Chủ đột nhiên vận chuyển trấn tộc thần khí huyết tế thần đàn của long tộc, đem tổ long thánh huyết vung hướng trời, cuối cùng long tộc hoàn toàn biến mất trong bánh xe lịch sử, từ đó sinh ra Long Huyết đại lục mà long võ giả hoành hành.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...