Ma Long


Thiên Đạo Cung Chủ đè nén lửa giận trong lòng, hai tay nhanh chóng ngưng kết ra một ấn quyết huyền ảo bắn hướng Tuyệt Tình Ma.
Tuyệt Tình Ma biến sắc, hình như rất e ngại ấn quyết.

Nhưng rất nhanh, vẻ e sợ trên mặt nàng biến thành khinh thường.
- Hì hì hì, Phiêu Miểu, kế hoạch của ngươi đã định thất bại, sau này ngươi là ngươi, ta là ta, ta chính là Tuyệt Tình Ma, hì hì hì!
Cùng với tiếng cười duyên đinh tai nhức óc, thân hình Tuyệt Tình Ma biến nhạt đi cuối cùng tan biến, khiến ấn quyết Thiên Đạo Cung Chủ phát ra đánh hụt.
- Chết tiệt, Phong Liệt tiểu súc sinh, ngươi làm xấu chuyện lớn của ta, bổn tọa không để yên cho ngươi!
Thiên Đạo Cung Chủ giống như phát điên rống to với trời xanh, thanh âm vô cùng độc ác.
Ngày xưa uy chấn thiên hạ phiêu miểu thiên cung, giờ phút này đã hoàn toàn thành một mảnh phế tích.

Vài chục vạn đệ tử dưới long biến cảnh đều chết hết, còn sót lại hơn năm mươi cao thủ long biến cảnh và mười mấy cường giả hoàng cảnh.

Mười mấy cường giả hoàng cảnh nhìn hướng Tuyệt Tình Ma biến mất dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt nghi hoặc dần chuyển biến thành chấn kinh, kế đó là sợ hãi.

Là hắn, là bọn họ...
.....
- Phu quân, đừng làm vậy mà~
- Hắc hắc hắc, U Nguyệt, lão bà ngoan, chúng ta đã mười năm không gặp, nàng phải an ủi nỗi khổ tương tư của vi phu chứ.

- A! Vậy thì cũng...cũng không thể sốt ruột như thế, ghét quá hà!
- …
Trong một gian phòng hậu viện phủ thành chủ, Phong Liệt ôm Lý U Nguyệt mới vừa xuất hiện đã ném gii nhân lên giường lớn, vài cái lột sạch áo trắng của giai nhân.

Hắn kiềm không được sàm sỡ, vừa dùng ánh mắt háo sắc tham lam đánh giá thân thể hoàn mỹ chỉ thuộc về mình, mau chóng biến thành dê chúa.

Hắn sốt ruột nhào lên đè giai nhân dưới thân, tràn đầy tưởng niệm hóa thành kích tình, nụ hôn như tuyết rơi trên từng tấc da thịt giai nhân.
Lý U Nguyệt mặt ửng hồng, lòng rất xấu hổ, mắt ngập nước sắp khóc.

Mắt thấy thật sự chạy không thoát, chỉ đành ỡm ờ tùy ý người ấy, dần dần trái tim hòa theo động tác của Phong Liệt chìm trong bể tình, không thể thoát ra.
Rất nhanh có tiếng thở dốc mê người đứt quãng truyền ra từ gian phòng.
Khi Phong Liệt chìm đắm trong ôn nhu hương thì bên ngoài Tứ Phương Thành đột nhiên có một đám thanh niên mặc chiến giáp vàng.
Những người trẻ tuổi này có nam có nữ, tu vi sâu không lường được, cử chỉ huênh hoang ngang ngược, dưới mắt không còn ai.
Một đám người mới vừa tiến thành lập tức hấp dẫn mọi người chú ý, trên đường đi ai nấy né tránh như là rắn rết.
- Đây không phải trong truyền thuyết thần võ vệ sao? Cái đám sát thần này tại sao đến Tứ Phương Thành vậy?
- Trời ạ, thật sự là thần võ vệ, không biết lại gia tộc nào xui xẻo đây.
- Mau nhìn kìa, người kia hình như là Tề Vân Hạc của Băng Long giáo.
- …
Mấy chục người này đúng là thần võ vệ khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.

Người dẫn đầu che mặt trong tầng sáng vàng, khiến người thấy không rõ.

Tề Vân Hạc, Vương Chinh, Lý Kính của Băng Long giáo cũng xen lẫn trong đám người.
Nhưng ánh mắt ba người Tề Vân Hạc tránh né, so với người người khác thì điệu thấp nhiều.
Đoàn người rất nhanh tiến vào một nhà tửu lâu cao cấp trên đường đối diện phủ thành chủ, họ bao nguyên tầng, sảng khoái ăn no uống đã.
Nửa ngày sau người che mặt ánh sáng vàng cầm rượu, từ xa nhìn phủ thành chủ đối diện như có điều suy nghĩ.
Bên cạnh gã một thiếu niên mặt trắng bệch cười lạnh nói, có vẻ khinh thường:
- Kim huynh, Phong Liệt trở về rồi không có động tĩnh gì nữa, chắc rất kiêng dè Triệu gia, không dám xuất hiện trươc mặt ai.
- Chưa chắc đâu.

Nếu hắn thật sự e ngại Triệu gia thì sẽ không bốn phía xuống tay cầm sát Triệu gia dòng chính.
Thiếu niên họ Kim giọng bình tĩnh nói, rồi chuyển đề tài hỏi:

- Ngày hôm đó Phong Liệt thật sự thắng hiểm Thủy Vô Khuyết?
Thiếu niên mắt chớp lóe, vỗ ngực nói:
- Kim huynh, chuyện này tuyệt đối là thật.

Phong Liệt suýt chết dưới chiêu 'Không gian' của Thủy Vô Khuyết, khi đó nhiều người chúng ta chính mắt thấy.
Kim huynh khinh thường hừ lạnh nói:
- Hừ, bổn công tử sớm lĩnh giáo thuẫn ngự chi đạo của Thủy Vô Khuyết, uy lực chỉ thường thôi.Không ngờ Phong Liệt tu luyện đến hư hoàng cảnh mà thực lực không có gì tăng tiến, thật là khiến bổn công tử quá thất vọng rồi.
Thiếu niên ra vẻ tức giận nói:
- Kim huynh nói quá đúng! Để phế vật như vậy cưỡi trên đầu Kim huynh, còn xưng là đệ nhất cường giả thế hệ trẻ đại lục cái gì, tiểu đệ nhìn còn gai mắt nữa là.
Bàn bên cạnh Tề Vân Hạc liếc thiếu niên và Kim huynh, muốn nói lại thôi, khóe môi cong lên nụ cười nghiền ngẫm.
Không chút nghi ngờ, vị Kim huynh này chính là đối thủ cũ của Phong Liệt, Kim Sở Ngạn.
Kim Sở Ngạn sau khi nhận Nhân Hoàng truyền cho công lực b trăm năm thì không lâu trước kia quay về Kim Long Thiên Triều, tiếp nhận truyền thừa từ Kim gia tổ tiên, thực lực đã sâu không lường được.
Ba ngày trước gã mới công thành xuất quan, nghe nói Phong Liệt trở về thì sốt ruột chạy đến Tứ Phương Thành, chuẩn bị quyết cao thấp với hắn lần nữa.
Thiếu niên mặt trắng bệch là Tuyết gia thiếu chủ Băng Long giáo, nhị cao của Tuyết Lập Hàn, Tuyết Lập Băng.
Lúc này Tuyết Lập Băng cực lực xúi giục Kim Sở Ngạn chiến đấu với Phong Liệt không phải có lòng tốt muốn báo thù thay cho Tuyết Lập Hàn, gã chỉ vì giành được lòng của gi chủ Tuyết gia, bảo hiện năng lực chính mình mà thôi.
Còn Kim Sở Ngạn, tất nhiên gã không phải đồ ngu mặc kệ Tuyết Lập Băng lo hoay, nếu như không có hoàn toàn nắm chắc thì gã sẽ không đến Tứ Phương Thành chịu chết, thêm nữa gã quyết có được Thiên Long Giới.
Rượu uống nửa tuần, Tuyết Lập Băng mắt chớp lóe, nói với Kim Sở Ngạn.
- Kim huynh, không biết tiếp đến có tính toán gì không? Theo ý của tiểu đệ thì chúng ta trực tiếp tìm tới thành chủ phủ khiêu chiến, Phong Liệt vì giữ mặt mũi thành chủ chắc chắn sẽ không trốn chiến.
Kim Sở Ngạn khinh thường hừ lạnh, nói:
- Hừ, khiến bổn công tử khiêu chiến hắn? Đúng là buồn cười, cho hắn mặt mũi quá rồi.
- A.
Tuyết Lập Băng mặt đần ra, câm nín.

Kim Sở Ngạn trầm ngâm một lúc, hời hợt nói:
- Gần đây Phong Liệt gây chuyện với Triệu gia đúng không? Các ngươi lập tức đi quanh Tứ Phương Thành hễ phát hiện người của Phong Liệt hành hung thì giết không tha, đến lúc đó sợ gì hắn không ra?
- Đúng rồi, Kim huynh đúng là cao minh, tiểu đệ vô cùng khâm phục!
Tuyết Lập Băng mắt sáng lên nhanh chóng vuốt mông ngựa, tiếp theo gã sai đám Tề Vân Hạc:
- Vân Hạc, Vương Chinh, mấy người các ngươi lập tức đi dụ Phong Liệt ra.
- Vâng, Tuyết sư huynh!
Tề Vân Hạc, Vương Chinh, hơn mười cao thủ Băng Long giáo cùng kêu lên rồi bay ra khỏi tửu lâu đi hướng ngoài thành.
.....
Nửa ngày sau Phong Liệt đi xuống lầu các, trên mặt treo nụ cười thỏa mãn, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Lý U Nguyệt thì bị lăn qua lộn lại quá mức mệt mỏi, vùi trong chăn không gượng dậy nổi, ngủ say.
Phong Liệt đi ra khỏi lầu các, bỗng nhướng mày ngẩng đầu nhìn trời mây vạn dặm, mắt lóe tia nghi hoặc.
- Ủa, nguyên khí trong thiên địa dường như có điều lạ?
Không biết có phải là ảo giác, Phong Liệt bản năng cảm thấy nguyên khí trong thiên địa đang xảy ra biến đổi kỳ lạ nào đó, hình như hỗn tạp hơn.

Loại thay đổi này rất nhỏ bé, nếu không phải hắn có hư hoàng cảnh nhạy cảm kinh người, võ giả bình thường rất khó phát hiện.
Nhưng loại biến đổi này là về bản chất, không thể không khiến hắn chú ý thêm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui