Nhưng tiếp theo các tin tức kinh người không ngừng truyền từ đại lục, mọi người nhận ra dường như mình đã đánh giá thấp thiếu niên thiên tài luôn đứng ở đầu sóng ngọn gió này.
Không biết từ lúc nào thì một ít gia tộc dòng chính hậu bối của Triệu gia rải rác trên đại lục liên tục bị người ám sát, mỗi ngày có vài chục, hơn trăm người chết.
Những người đã chết có lẽ tu vi không tính quá cao, đa số dưới thần thông cảnh nhưng người sáng suốt lại nhìn ra, bọn họ đều là tinh anh dòng chính thật sự của Triệu gia, ai cũng xuất thân hiển hách, địa vị cao cả, thiên phú bất phàm.
Rất rõ ràng, đây là có người lay động căn cơ Triệu gia, mà đã có hiệu quả không nhỏ rồi.
Nửa tháng sau, Triệu gia đã tổn thất mấy ngàn hậu bối dòng chính, dần dần kẻ khổng lồ rốt cuộc không chịu được, bắt đầu lộ ra răng nanh hung tợn.
Hàng đống cao thủ thực lực mạnh mẽ không ngừng bị phái ra Phi Long thành, ập hướng Đằng Long quận, có xu thế muốn nhổ tận gốc thực lực Phong Liệt.
Chính lúc mọi người cho rằng Tứ Phương Thành sắp ngã thì lại xảy ra ngoài ý muốn.
Rất nhiều cường giả Triệu gia thế tới rào rạt chưa đến gần Tứ Phương Thành đã biến mất trên thế giới, sống không thấy người, chết không thấy xác, thành vụ án để ngỏ.
Hai phe tranh đấu càng ngày càng nghiêm trọng, thế lực khủng bố phủ thành chủ Tứ Phương Thành luôn che giấu trong bóng tối dần lộ ra trước mắt thế nhân, khiến mọi người giật nảy mình.
Cho đến lúc này thế nhân mới kinh ngạc phát hiện thì ra Tứ Phương Thành đã có được thực lực mạnh mẽ không thua gì tông phái một phương.
Trong thư phòng một góc tây đại doanh, Huyết Sát Vương ngồi bên cạnh bàn đang múa bút thành văn, từng cái tên Triệu gia không ngừng hiện ra trên giấy.
- Đại Diêm thành Triệu Cơ, Triệu Tinh, Triệu!
Liệt kê xong tên tuổi Huyết Sát Vương giao danh sách cho thuộc hạ, rồi thì đội người áo đen sát khí nội liễm bay ra khỏi tây đại doanh, hướng đến Đại Diêm thành.
Huyết Sát Vương vốn là người Triệu gia, ở Triệu gia có vị cao quyền trọng, rất nhiều Triệu gia dòng chính chức trách phân công đều thông qua tay gã, hiện giờ muốn trừ bỏ Triệu gia những nhân vật dòng chính có thể nói dễ như trở bàn tay.
Tiếp theo Huyết Sát Vương định tiếp tục liệt kê thì trong phòng bỗng hiện ra một thiếu niên cẩm phục.
Huyết Sát Vương giương mắt nhìn, biểu tình nghiêm túc, vội đứng dậy hành lễ:
- Thuộc hạ tham kiến công tử!
Người đến chính là Cửu U Vương.
Cửu U Vương nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
- Ừm, tình huống như thế nào?
Huyết Sát Vương cung kính nói:
- Hồi bẩm công tử, tất cả dòng chính Triệu gia ở Đằng Long quận tám mươi mốt thành tổng cộng một ngàn bốn trăm sáu mươi hai đã thanh trừ xong.
Nhưng lực lượng chủ yếu của Triệu gia ở Võ An quận do ma khí viện khống chế, thế lực chúng ta muốn xâm nhập vào thì còn còn thời gian, hơi rắc rối.
Cửu U Vương lạnh nhạt nói:
- Ừm, không cần rắc rối quá, chỗ nào thế lực chúng ta không vươn đến được thì giao hết cho tổ chức sát thủ đi, long tinh không là vấn đề.
Tổ chức sát thủ đa số đi trong hắc ám, sứ giả câu mệnh, họ ở trên Long Huyết đại lục có rất nhiều, không nể mặt ai mà chỉ nhận long tinh.
Đối với Phong Liệt bây giờ dư dả nhất chính là long tinh, thương sinh đại ấn hơi di chuyển là có thể trực tiếp ngưng tụ vô tận nguyên khí thiên địa, tạo ra từng ngọn núi long tinh to lớn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Huyết Sát Vương nhận lệnh:
- Tuân mệnh.
Rồi thì gã biểu tình do dự, hơi nhíu mày nói:
- Công tử, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, thế lực của Triệu gia trải rộng thiên hạ, tộc nhân không dưới mấy trăm vạn, chỉ tính người có tư cách nhập gia phả đã là vài chục vạn, chúng ta làm như vậy chỉ sợ giết đến thiên địa đại kiếp nạn, cũng chưa chắc có thể chân chính làm Triệu gia thương cân động cốt!
Cửu U Vương lạnh nhạt nói, khóe môi nhếch nụ cười sâu không lường được:
- Không sao, các ngươi cứ hành động theo kế hoạch là được.
Hắn vốn không định dùng thực lực thuộc hạ và một số tổ thức sát thủ tiêu hao thực lực Triệu gia, hắn chỉ muốn đánh rắn động cỏ mà thôi, tiếp đó chờ đợi thời cơ, nhổ tận gốc đại địch cho đến nay của mình.
! !.
! !.
Sâu trong Ma Long sơn mạch, từng ngọn núi to cao ngất chọc trời liên miên vô tận, trong tầm mắt đều là rừng già xanh ngắt, vách đá cheo leo, thung lũng sương khói mông lung.
Từng tiếng thú rống cao vút lảnh lót, tiếng chim kêu ríu rít khiến người nghe lòng run sợ, có thể nói từng bước sát khí, cực kỳ nguy hiểm.
Trên không trung, một thiếu niên áo đen đạp trên thất luyện lóe sáng bảy sắc từ từ tiến tới trước.
- A? Lạ thật, vị trí chắc là không sai, tại sao không có?
Phong Liệt nhíu mày, ánh mắt sắc bén chậm rãi xem xét đỉnh từng ngọn núi to, mắt chớp lóe nghi hoặc.
Những năm gần đây tuy hắn không xông Phiêu Miểu nhưng sớm hỏi thăm vị trí chính xác của nó.
Trong năm ngàn dặm quanh người hắn có mười ba ngọn núi to cao ba vạn trượng cấu thành chữ 'chi' to lớn.
Nếu không ra ngoài ý muốn thì trên chữ 'chi' nên là chỗ Phiêu Miểu.
Hơn nữa mười ba ngọn núi này rõ ràng là một trận pháp huyền ảo, từ đó có thể khẳng định hắn không tìm sai chỗ.
Nhưng Phong Liệt đi lòng vòng ba ngày tại chỗ mà không thể tìm ra sơn môn Phiêu Miểu, thậm chí không thấy một bóng người.
Lại tìm nửa ngày vẫn không có kết quả, tính kiên nhẫn của Phong Liệt bị mài mòn sạch, một tia lệ khí hiện ra ở đầu chân mày.
Cùng giai nhân cách biệt hơn mười năm, trong lòng hắn oán niệm đã ngập trời.
Khi thực lực không đủ hắn chỉ có thể nhẫn nại, mà hiện giờ, hắn đã không muốn nhịn nữa, cũng không cần nhẫn nhịn.
Ngay sau đó, giọng Phong Liệt hùng hồn vang trong trời đất.
- Thiên Đạo Cung Chủ, bổn tọa hạn ngươi cho lập tức đi ra đáp lời, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!
Thanh âm hùng hồn vang vọng trong thiên địa thật lâu không ngừng, nhưng vẫn không có ai đi ra đáp lời.
- Tốt lắm, nếu các ngươi không ra thì ta sẽ khiến các ngươi hoàn toàn biến mất.
Phong Liệt lạnh lùng cười, mắt chợt lóe tia độc ác, thất luyện bảy sắc dưới chân bỗng hóa thành trường kiếm bảy thước rơi vào tay hắn.
Ngay sau đó, trường kiếm vung lên, chỉ xéo khung trời.
- Hoang long tế thiên!
*Ầm!*
Trường kiếm bỗng tỏa ra hơi thở mênh mang mà bí ẩn bao trùm mười ba ngọn núi to.
Theo đó, chỉ thấy ngọn núi xa nhất cao ba vạn trượng bỗng biến ảo long hình mơ hồ, rồi *bùm* một tiếng tạc thành mảnh vụn đày trời, bao ngồm ngàn vạn sinh linh trên núi đều thành tro bụi.
Đây chỉ mới là bắt đầu.
Tiếp theo mười ba ngọn núi từ xa đến gần, tất cả đều tạc nổ.
*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*
Tiếng nổ vang chín tầng mây thật lâu không ngừng, mặt đất rung lắc liên tục, uy thế hùng hồn kinh thiên động địa.
Phong Liệt cầm chiến kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lẽ nhìn chằm chằm trong sương khói.
Một lát sau, trong thiên địa tràn ngập khói bụi dần tán đi, trên phế tích một tiên cung thần khuyết xinh đẹp chậm rãi hiện ra.
Nhưng lúc này tiên cung xinh đẹp đã sụp đổ một nửa, như tiên nữ dung mạo khuynh thành bị người hủy dung.
- Tặc tử to gan, dám can đảm xêm chiếm tiên cung ta, quả thực tội đáng muôn chết!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...