Ma Long
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1033: Ly biệt
Dịch giả: Black
Nguồn: Vipvandan
Share by HTC - Kiemgioi
Một cường giả thần tộc quát to:
- Phong Liệt, nếu ngươi có thể đưa chúng ta ra khỏi trời sao, bổn tọa nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ, ban cho ngươi địa nguyên cảnh pháp tắc.
Phong Liệt nghe thế thầm cười lạnh, thản nhiên đáp lại:
- Phong ta đã dốc hết sức, các vị tự nghĩ cách đi.
Hắn nói lời thật lòng, không dám lại dùng lực tinh hạch nữa. Tạo hóa chi lực trong cơ thể hắn mặc dù cường đại nhưng xung quanh có áp lực vô cùng tận thì không có sức nghịch chuyển.
Nhưng hắn là bình tĩnh nhất trong mọi người, vì hắn vốn không định rời khỏi căn nguyên đại lục.
Trong phút chốc hơn tám trăm vạn sinh linh ở không gian Huyền Thiên đều lòng nóng như lửa đốt, ồn ào xôn xao.
Chín cường giả thiên nguyên cảnh Nhân Hoàng, Long Chủ, Nam Ly Vân và Đế Giang, Hỏa Phượng lão tổ im lặng lạ thường, đôi khi liếc nhau như đang do dự điều gì.
Bỗng Nam Ly Vân biểu tình độc ác, mở miệng nói:
- Các vị, trước mắt tình thế khẩn cấp, mọi người sớm quyết định đi.
Hỏa Phượng lão tổ cũng trầm giọng nói:
- Không sai, chỉ là hy sinh một ít con kiến mà thôi, nếu còn do dự e rằng không có cơ hội nữa.
Khuôn mặt tuyệt trần của Nhân Hoàng hiện vẻ bất nhẫn nhưng rất nhanh biến mất. Nàng và Long Chủ liếc nhau, gật đầu.
Ngay sau đó chỉ nghe giọng lạnh lẽo của Nhân Hoàng vang lên.
- Phong Liệt, mở ra hồn ngục và huyết ngục, tiếp tục đi tới.
- A?
Phong Liệt ngẩn ra, hắn nghe giọng của Nhân Hoàng như chất chứa sát khí.
Sau đó hắn lập tức hiểu ra, thầm hít ngụm khí lạnh.
Trong không gian Huyền Thiên, chín cường giả thiên nguyên cảnh đột nhiên không chút dấu hiệu ra tay, họ đại khái sát giới với tám trăm vạn sinh linh các tộc.
Nhân Hoàng vươn tay chộp hư không, *Ong!* một tiếng, nguyên không gian bỗng vặn vẹo kịch liệt.
*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*
Không gian vựn vẹo, tiếng tạc nổ bùm bùm vang lên trong đám người, vô số thân xác bạo thành huyết vụ, một kích kia đánh chết hơn hai trăm vạn sinh linh.
- Grao!
Một tiếng rồng ngâm cao vút phát ra từ miệng Long Chủ, sau đó sóng âm cuốn cả không gian, đi qua đâu thì từng sinh linh còn sống miệng mũi chảy máu chết hết.
Còn lại bảy cường giả thiên nguyên cảnh cũng không tuột hậu, triển thủ đoạn, cắt đi từng mạng sống.
Trong tám trăm vạn sinh linh từ một ít cao thủ địa nguyên cảnh còn có thể phản kháng một chút ra, còn lại kẻ bên dưới hoàng cảnh, long biến cảnh đều không có chút sức phản kháng, không kịp phản ứng đã mất mạng.
Tám trăm vạn sinh linh này đều là người nổi bật trong các tộc, tiền đồ vô lượng nhưng đến chết họ vẫn không hiểu tại sao chí cao vô thượng lão tổ tông xuống tay với mình.
- Ôi chao, đám lão già này độc quá.
Phong Liệt mắt lạnh nhìn tình hình trong không gian, hít ngụm khí lạnh.
Cùng lúc đó, hắn vội tâm ý động, âm thầm khống chế không gian Huyền Thiên đem Hoàng Tử Nguyệt, Thủy Vô Khuyết, Long Khinh Vân một số người quen cách ly khu an toàn, giúp họ tránh một kiếp.
Chớp mắt tám trăm vạn sinh linh gần như chết sạch, người sống trong không gian chưa đến một ngàn.
Mùi máu đậm đặc tràn ngập trên không trung, xác chết trải đầy, tiếng oan hồn kêu gào vang dội.
Phong Liệt thầm thở dài, sau đó tâm ý động, hồn ngục và huyết ngục điên cuồng vận chuyển, nuốt hết tinh huyết và tàn hồn hóa thành động lực cho Huyền Thiên đi tới.
Trên không trung cự kiếm vạn trượng tỏa ánh sáng vàng rực rỡ lại lần nữa khởi động, chậm rãi tiến lên, cách thế giới ngoài trời ngày càng gần, hai trăm tám mươi vạn dặm, hai trăm năm mươi vạn, hai trăm vạn...
Rốt cuộc, nửa ngày sau trong trời đêm khác biệt cách vạn dặm...
- Mau nhìn kìa, ngoài ngàn dặm chính là biên giới thế giới căn nguyên!
- Đúng vậy, rốt cuộc chúng ta có thể rời khỏi trời sao chết tiệt này!
- Ha ha ha ha, từ nay về sau lão phu có thể ngao du thái hư, long đằng vũ nội, ha ha ha ha.
- Ha ha ha ha, bằng vào tu vi địa nguyên cảnh của chúng ta, dù là thế giới bên ngài thì cũng xem như đỉnh cấp cường giả, thiên hạ to lớn có thể tung hoành.
- Ủa? Hình như còn có một ít dị chủng sinh linh ở bên ngoài, những quái vật cương thiết to lớn này chính là trong truyền thuyết thái không phi thuyền?
- …
Trong không gian Huyền Thiên, hàng ngàn cường giả cao cấp may mắn sống tiếp và chín cường giả thiên nguyên cảnh cùng nhìn xuyên qua không gian, ngó tình hình ngoài vạn dặm, đều cực kỳ hưng phấn.
Ngoài vạn dặm, một vệt sáng bạc nhạt ngăn cách hai thế giới, trong thế giới bên ngoài ánh sao rực rỡ, lúc này có mấy chiếc phi chu bạc dài mấy vạn trượng xẹt nhanh qua, còn có một ít dị chủng sinh linh hình như nghiên cứu tàng không gian bình chướng.
Sinh linh trong thế giới căn nguyên không phải hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài, dù sao từ hoang cổ đến, hậu nhân Hồn Võ đại đế ngẫu nhiên sẽ dựa vào huyết mạch tiến vào thế giới căn nguyên, vô tình mang đến tin tức bên ngài cho căn nguyên đại lục, chẳng qua thế giới căn nguyên chỉ có thể tiến vào chứ ra không được, ngay cả là hậu nhân Hồn Võ đại đế cũng không giống nhau.
Bây giờ mắt thấy thế giới bên ngoài đã gần ngay trước mắt, Phong Liệt nâng cao tinh thần, chú ý kỹ càng hành động của chín thiên nguyên cảnh.
Hắn biết rõ một khi đưa mấy tên này ra khỏi ngoài trời thì quân cờ hắn đây sẽ bị vứt bỏ.
Có câu qua cầu rút ván, thỏ hết thì giết chó, còn về hắn đối diện sắc mặt nào của đám cường giả thiên nguyên cảnh thì thật khó nói.
Dù Nhân Hoàng để lại cho hắn một con đường sống, nhưng trút xuống tất cả bảo vật lên người quân cờ như hắn chỉ sợ sẽ không thu về được, dù thế nào thì kết quả không có gì tốt.
Phong Liệt luôn không thích giao vận mệnh của mình vào tay người khác, cho nên hắn không thể không quyết định ngay.
Kiếm to tỏa ánh sáng vàng chậm rãi bay, cách tận cùng trời sao tử vong ngày càng gần, chín ngàn dặm, tám ngàn dặm, bảy ngàn dặm...
Mọi người trong không gian Huyền Thiên càng lúc càng kích động khó nhịn, hận không thể lập tức chắp cánh bay ra khỏi ngoài trời.
Chỉ có chín cường giả thiên nguyên cảnh còn tính bình tĩnh, ai nấy mắt chớp lóe, không biết đang trầm ngâm điều gì.
Nhưng mọi người không nghĩ ra là khi cách bên ngoài còn chưa đến sáu ngàn dặm thì huyền thiên chiến kiếm dần ngừng rồi cuối cùng hoàn toàn bất động.
- Chuyện gì vậy? Tại sao không đi nữa?
- Thằng nhóc Phong Liệt, ngươi đang làm cái quái gì đó?
Mắt thấy Huyền Thiên chậm chạp ngừng lại, chín cường giả thiên nguyên cảnh Nhân Hoàng, Long Chủ chỉ hơi nhíu mày chứ không quá lo, vì lộ tình năm ngàn dặm họ có tin chắc tự đi được.
Còn lại trên ngàn người biến sắc mặt, vừa kinh ngạc vừa tức giận, cùng ra tiếng chất vấn Phong Liệt.
Bọn chọ chính mắt thấy tám trăm vạn sinh linh chết oan chết uổng, hóa thành động lực của Huyền Thiên, tất cả thấy tim đập chan run.
Sau đó giọng bằng phẳng của Phong Liệt truyền đến:
- Các vị, tất cả hồn lực, huyết khí trong Huyền Thiên đều đã tiêu ha sạch, may mắn tận cùng trời sao tử vong cách chưa đến năm ngàn dặm, các vị tiền bối muốn đến nơi chắc không khó lắm, Phong ta không tiễn.
- Cái gì? Lại tiêu hao xong rồi? Thật hay giả vậy trời?
- Còn chưa đến năm ngàn dặm a, cái này là hố cha người ta mà!
- …
Tiếng kháng nghị bất bình vang lên.
Chín cường giả thiên nguyên cảnh ánh mắt âm trầm không nói lời này.
Phong Liệt nhân kiếm hợp nhất với Huyền Thiên không lộ ra bản thể, hay nói đúng hơn là hắn không dám làm thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...