Ma Long
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 787: Kẻ mạnh là vua?(2)
Dịch giả: Black
Nguồn: Vipvandan
Share by HTC - Kiemgioi
Hỏa lô một mặt cười lớn, một mặt không ngừng lay động, tựa hồ như muốn bay lên.
Phong Liệt thấy vậy, sắc mặt nhất thời rất là kinh ngạc, đồng thời cũng không khỏi phát hiện trong đầu mình nổi lên ý niệm chiếm hữu cái lò này.
Có điều, hắn nhanh chóng bỏ đi cái suy nghĩ này. Dựa vào uy thế hùng hồn của Liệt Dương Lô, chỉ sợ cái lò này rất khó hàng phục. Một khi động tĩnh quá lớn, chắc chắn sẽ khiến cao thủ của Phiêu Miễu Thiên Cung chú ý.
Mắt thấy Liệt Dương Lô sắp bay đi, ánh mắt Phong Liệt liền biến đổi, vội vàng hô:
- Chậm đã!
- Ừm! Người còn có chuyện gì không?
Liệt Dương Lô dừng hành động lại, đề phòng nói:
- Ta giúp ngươi luyện khí thành công, đồng thời ta cũng nhận được chỗ tốt rất lớn. Hai ta không ai nợ ai! Còn nếu như ngươi có mưu đồ gì với ta... ta khuyên ngươi đừng nên vọng tưởng, bởi vì ngươi còn chưa có cái bổn sự kia!
- Ngươi hiểu lầm ý tứ của ta!
Phong Liệt nhếch miệng , có chút buồn bực nói:
- Là ta muốn nói, ngươi có thể chờ đến khi chúng ta rời đi mới ra khỏi đây được không? Nếu không ngươi của Phiêu Miễu Cung sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu chúng ta.
- Ừm?
Liệt Dương Lô tựa hồ như có chút do dự, sau đó nói:
- Được rồi, các ngươi nhanh chóng rời đi! Một khắc đồng hồ sau ta sẽ thoát khỏi nơi này. Từ đó trở đi, Liệt Dương Thiên ta tiêu dao thiên hạ, không hề bị bất luận kẻ nào qwo tay múa chân trói buộc!
- Đa tạ!
Phong Liệt chắp tay tạ ơn.
Sau đó, hắn cũng không nói gì thêm, vôi vã kéo tiểu ma nữ và Mộc Thiên Tình vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ bay đi, vội vã hướng về phía cửa ra.
- Phong Liệt, sao lại đi vội vã như vậy? Người ta mới lần đầu tiên nhìn thấy thần binh thành tinh đấy!
Tiểu ma nữ vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên kháng nghị.
- Cái náo nhiệt này không nhìn cũng được! Vạn nhất bị Phiêu Miễu Thiên Cung cho là chúng ta đánh cắp Liệt Dương Lô, lúc đó bọn họ lại không tìm chúng ta liều mạng à?
Phong Liệt nói.
- A! Như vậy a! Vậy chúng ta mau đi thôi!
Tiểu ma nữ gật đầu. truyện từ
Lúc này, Mộc Thiên Tình ở bên cạnh đột nhiên quát khẽ:
- Phong Liệt!
- Ừm! Sao?
Phong Liệt không hiểu quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt Mộc Thiên Tình lạnh như băng nhưng gương mặt lại khe khẽ ửng đỏ, không khỏi rất là kinh ngạc.
- Ngươi có thể buông tay ra không? Ta có thể tự đi được.
- A? Nga! Ngại quá!
Mặt Phong Liệt đỏ lên, vội vàng thả bàn tay nhỏ bé mát mẻ của Mộc Thiên Tình ra.
- Khanh khách! Đại sư tỷ, ngươi để cho Phong Liệt nắm thêm một lát! Phong Liệt chạy nhanh hơn chúng ta mà...
...
Ở không gian bên ngoài Liệt Dương Lô còn có một tòa đại điện ở dưới đất, bên trong có mấy tên nội thị chịu trách nhiệm thu phí dụng cùng một số cao thủ Phiêu Miễu Các ẩn núp âm thầm canh gác.
Trong đó, có sáu thiếu niên mặc bạch y, trên tay áo thêu Tiên Khuyết đồ án, thần sắc cao ngạo.
Phía sau sáu người là ba gã quản sự của Phiêu Miễu Các đang đứng xuôi tay, sắc mặt nghiêm chỉnh, có chút khó coi.
Phong Liệt nhìn một cái liền nhận ra sáu tên thiếu niên này chính là sáu tên đệ tử của Phiêu Miễu Thiên Cung mà mình từng gặp trong Tê Phượng sơn mạch. Có điều, ban đầu hắn cũng không lộ diện, hẳn là sáu người này cũng sẽ không nhận ra mình.
Nhưng điều khiến Phong Liệt cảnh giác chính là sau khi ba người mình hiện thân, ánh mắt của sáu người này quét qua tiểu ma nữ và Mộc Thiên Tình mấy lần, cuối cùng tập trung vào người hắn, ánh mắt đầy vẻ bất thiện.
- Ừm? Không lẽ là sự việc đã bại lộ? Chắc không thể nào?
Phong Liệt lạnh nhạt quét mắt qua đám người kia một cái, cũng không chú ý nhiều lắm, tiện tay đem chiếc nhẫn chứa hai trăm vạn long tinh ném về phía tên nội thị, sau đso liền đi về phía Truyền Tống Trận phía trong đại điện.
- Đứng lại!
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh vang lên ở phía sau.
Sau đó, một gã đệ tự Phiêu Miễu Thiên Cung lắc mình đến trước mặt Phong Liệt, chặn đường đi của ba người.
- Ừm?
Lông mi của Phong Liệt nhíu lại thành một hàng, ánh mắt lạnh lùng ngó chừng tên thiếu niên trước mặt. Hắn nhớ được tên thiếu niên này họ Trịnh, chính là cái tên đã chịu tiếng xấu thay ình khi cướp đoạt Thiên Binh Thần Phù.
- Có chuyện gì sao?
Phong Liệt lạnh lùng nói.
Lúc này, mấy tên đệ tử còn lại của Phiêu Miễn Thiên Cung dưới sự hướng dẫn của đại sư huynh Tống Ngọc, chậm rãi tiến lên, mơ hồ chặn toàn bộ đường đến Truyền Tống Trận.
Vừa thấy điệu bộ này, trên mặt Phong Liệt dần dần hiện ra nụ cười khinh miệt, nhẹ nhàng nâng Thương Sinh Đại Ấn, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Tiểu ma nữ và Mộc Thiên Tình ở bên cạnh cũng cau mày, âm thầm vận lực chờ ra tay.
- Trình Hổ! Ngươi nói đi!
Tống Ngọc nhìn Trình Hổ, khẽ quát nhẹ một tiếng.
Ba gã quản sự nhìn Trình Hổ, thấy hắn bất đắc dĩ lau mồ hôi trên trán, tiến lên phía trước, tươi cười nói với Phong Liệt.
- Phong công tử, là thế này. Mấy vị này là... nhân vật trọng yếu của Phiêu Miễu Các chúng ta. Sáng sớm hôm qua ngài mua khối tinh kim trong Phiêu Miễu Các chúng ta, không biết Phong công tử có thể cho chúng ta nhìn qua được không?
- Nga? Hóa ra là chuyện này.
Trong lòng Phong Liệt chợt hiểu ra, sau đó hắn lạnh lùng cười một tiếng, âm trầm nói:
- Không được! Ta không muốn cho bọn chúng nhìn.
- Ách... Cái này...
Sắc mặt của ba quản sự không khỏi chậm lại.
Phiêu Miễu Các chính là thương hội lớn nhất thiên hạ, từ trước tới nay đều lấy danh dự làm gốc. Bọn họ tự nhiên biết yêu cầu của mình có chút quá phận.
Lúc này, thiếu niên họ Trịnh chắn ở trước mặt Phong Liệt sắc mặt giận dữ, chỉ vào Phong Liệt quát lớn:
- Tại sao ngươi không chịu để chúng ta nhìn? Không phải là...
- Không tại sao cả! Đồ của ta ta lại không làm chủ được sao?
Phong Liệt cười lạnh một tiếng, cắt đứt lời của thiếu niên họ Trịnh. Tiếp đó hắn lại nói:
- Chẳng lẽ Phiêu Miễu Các các ngươi là hắc điếm, đồ đã bán đi còn muốn cướp lại?
- Đúng vậy! Nếu đồ đã bán đi, vậy là đã thuộc về người khác, không còn chút quan hệ nào với các ngươi! Danh tiếng thương hội đệ nhất thiên hạ đâu rồi? Hừ! Nguyên lai cũng hắc ám như vậy.
Tiểu ma nữ cũng không nhịn được, cười lạnh nói.
- Ngươi...
Sắc mặt của thiếu niên họ Trịnh hơi chậm lại, không thể phản bác lại được.
Nhưng kế tiếp, sắc mặt của hắn biến ảo một chút, đột nhiên lộ ra một nụ cười hung ác. "Oanh" một tiếng, khí thế của cao thủ Hóa Đan Cảnh tam trọng thiên mạnh mẽ phòng ra ngoài, bức về phía ba người Phong Liệt.
Đồng thời, trong miệng hắn hừ lạnh:
- Hừ! Chẳng lẽ đến đạo lý kẻ mạnh là vua các người cũng không hiểu sao? Ta mạnh hơn các ngươi, vậy thì các ngươi phải làm theo lời ta!
Uy áp mạnh mẽ khiến cho sắc mặt của tiểu ma nữ có tu vi Thần Thông Cảnh nhất trọng thiên và Mộc Thiên Tình có tu vi Thần Thông Cảnh cửu trọng thiên trở nên trắng bệch, sắc mặt kinh hãi.
Phong Liệt cũng khinh thường cười một cách hồn nhiên và vô cảm.
- Nga? Hóa ra ngươi cũng biết đạo lý kẻ mạnh là vua? Vậy trước tiên chúng ta nên làm rõ ai mạnh ai yếu trước có được không?
"Oanh" Long uy mạnh mẽ cái thế từ trên người Phong Liệt đột nhiên phóng ra, ầm ầm bao phủ toàn trường.
So với cỗ uy áp kinh thiên này, cái uy áp từ Hóa Đan Cảnh tam trọng thiên của thiếu niên họ Trịnh giống như đom đóm so với mặt trăng vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...