Ma Long

Thanh âm này cũng không to, chỉ là trong chỗ cực kỳ yên tĩnh này lại có chút chói tai, quanh quẩn hồi lâu.
Trong lòng Phong Liệt cả kinh, đang muốn bịt miệng nó lại thì phát hiện đã không còn kịp nữa rồi.
Theo tiếng kêu này của Tiểu Dạ, vô số vách tường và các vật lặt vặt xung quanh đột nhiên biến thành từng mảng bụi rơi lả tả trên mặt đất.
Tiếp đó phảng phất như nổi lên hiệu ứng dây chuyền, Phong Liệt trơ mắt nhìn các thứ hủ hóa xung quanh mình đang dần khuếch tán về phía xa, gần như chỉ sau vài giây, trên mặt đất đã trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều, nhưng lại trải lên đó một tầng bụi dày đặc.
Phong Liệt nhìn không gian trống rỗng trước mắt, không khỏi cười khổ, không ngờ rằng mình cẩn thận cả buổi, lại bị một tiếng kêu của Tiểu Dạ phá hỏng triệt để.
Chỉ có điều trong lòng Phong Liệt cũng không cảm thấy đáng tiếc, dù sao thì những vậy này đều đã bị hủ hóa thành bụi, cho dù có lưu lại cũng không có tác dụng gì.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên, một vật hình trụ trồi lên giữa mặt đất bằng phẳng vô cùng khiến người khác chú ý tiến vào trong tầm mắt Phong Liệt.
Ánh mắt Phong Liệt ngưng lại, trong lòng không khỏi đối với thứ có thể tồn tại trong không gian này có phần tò mò, liền bước nhanh về phía đó.
Chỉ thấy đây là một cây trụ hình vuông màu đen, dựng thẳng trên mặt đất, ước chừng lớn bằng cánh tay, cao hơn một thước, xung quanh đều có điêu khắc tinh xảo, trên đỉnh còn có một điêu tượng Ma Long nhỏ cỡ nắm tay, cùng một khối với cây trụ, toàn thân tản ra hắc mang nhàn nhạt.
Phong Liệt ngồi xổm trên mặt đất, nhìn tiểu trụ tử này, ánh mắt lóe lên, cây trụ này có thể sững sừng từ xưa đến nay không bị hủ hóa, chất liệu tất nhiên bất phàm, nhất là toàn thân nó nguyên khí đầy đủ, tản mát linh khí, rất là huyền diệu.
- Ồ? Đây... đây là U Linh thiết? U Linh thiết có thể tự động hấp thu thiên địa nguyên khí?
Nhìn hơn nửa ngày, ánh mắt Phong Liệt đột nhiên sáng ngời, một suy đoán lớn mật không khỏi thốt ra, trái tim lập tức đập thình thịch.
U Linh thiết là một loại thần thiết luyện khí trong truyền thuyết, tại Long Huyết đại lục cực kỳ hiếm thấy, mỗi lần xuất hiện một khối nhỏ cũng có thể dẫn đến một hồi gió tanh mưa máu trên đại lục.
Loại U Linh thiết này chẳng những cứng rắn vô cùng mà cường độ của nó cũng không kém gì tinh kim chế tạo thần binh lợi khí, quan trọng hơn nữa là nó còn có thể tự động hấp thụ nguyên khí trong thiên địa cho bản thân.
Theo thế nhân suy đoán, nếu để một khối U Linh thiết tại một nơi đầy đủ thiên địa nguyên khí, một ngày nào đó sẽ tu luyện thành linh trí, tiến hóa thành thiên địa linh vật không khác gì nhân loại, chỉ có điều là thaatjhay giả thì chưa có người nào có thể chứng minh.
Đương nhiên, đối với Long võ giả mà nói, công dụng lớn nhất của U Linh thiết này chính là để chế tạo thần binh bản mệnh.

Nếu như trong thần binh trộn lẫn thêm một phần U linh thiết thì có thể khiến cho thần binh bổn mệnh tự hấp thu thiên địa nguyên khí để tu luyện, có thể tự động tấn thăng năng lực, loại công năng này quả thực quá mức nghịch thiên.
- Ừm? Trách không được nơi này bị hủ hóa nghiêm trọng như vậy, thì ra đều bị khối U Linh thiết này hút sạch nguyên khí rồi.
Trong lòng Phong Liệt giật mình, nhìn khối U Linh thiết hình trước trước mắt, mừng rỡ như điên, cũng âm thầm cảm thấy may mắn không thôi.
Khối U Linh thiết này lớn chừng cánh tay, nếu như lộ ra ngoài, chỉ e sẽ khiến cho các Chân Long giáo phái trên đại lục liều mạng chém giết, đến lúc đó cho dù mình có chín cái mạng cũng không sống nổi. Cũng may hôm nay chỉ có một mình mình ở đây, cũng tránh được rất nhiều phiền toái.
Sau giây lát trầm ngâm, Phong Liệt duỗi hai tay ra, nắm chặt lấy U Linh thiết trụ, dần dần tăng lực, như muốn rút nó ra khỏi mặt đất.
Còn chưa đợi dùng lực thì đã nhổ nó khỏi đất chừng ba thước, thì ra khối thần thiết này chỉ chôn vùi xuống đất chừng nửa xích, cầm cây trụ trong tay nặng chừng hơn hai trăm cân, Phong Liệt nhìn thứ mình cầm trong tay một chút, không khỏi mừng rỡ vạn phần.
Nhưng còn không đợi hắn cao hứng quá lâu thì đột nhiên dưới chân phát ra một tiếng nổ ầm, toàn bộ không gian đều chấn động.
Trong lòng Phong Liệt cả kinh, vội vàng đem U Linh thiết dài chừng cánh tay thu vào trong nhẫn trữ vật, đúng lúc này, đột nhiên chân hắn hụt xuống, lập tức cả người rơi tự do. Cùng lúc đó, phương viên hơn mười trượng xung quanh đều lún xuống.
- Không hay!
Phong Liệt kinh hô một tiếng, hắn lúc này đã biết vừa rồi mình rút U Linh thiết lên đã làm động cơ quan nào đó trong động phủ này. Tiếp đó hắn vội vàng hóa thành Hắc Ám chi thân, toàn bộ tinh thần giới bị, trái tim cũng nhảy lên đến cổ họng.
Nhưng có thể dùng U Linh thiết hiếm có làm chốt mở cơ quan đủ để thấy chủ nhân của động phủ này tuyệt đối không phải người bình thường, trong lòng Phong Liệt không khỏi thầm hận mình đã quá chủ quan.
Cũng may không bị rơi xuống quá sâu, chỉ sau vài giây thì hắn đã rơi đến điểm cuối.
Nhưng còn không đợi hắn đứng lên thì đột nhiên một cỗ uy áp kinh thiên động địa cuồn cuộn tràn về phía hắn, khiến cho hắn đang muốn đứng lên lại lần nữa ngã sấp xuống đất, không thể di động chút nào.
- Tiền bối, tại hạ là ngộ nhập động phủ của ngài, tuyệt không phải cố ý mạo phạm! Mong rằng… khục khục!
Phong Liệt sợ hãi hét lên, không cẩn thận nuốt vài ngụm bụi.
Lúc này hắn nằm rạp trên mặt đất, gần như cúi đầu gục đầu xuống, trong lòng hoảng sợ tột cùng, thầm nghĩ:

- Cao thủ! Chết tiệt, vận khí của lão tử quả thật quá tệ!
Uy áp kinh người như vậy chỉ e vượt xa cao thủ Thần Thông cảnh, thậm chí còn vượt qua một tên cao thủ Long Biến cảnh mà kiếp trước mình vô tình nhìn thấy, tồn tại cường hãn như vậy đoán chừng chỉ thở một cái cùng đủ diệt sát mình trăm ngàn lần.
Tâm tình Phong Liệt đang hưng phấn vì có được U Linh thiết lập tức rơi xuống đáy cốc, hôm nay sinh tử chỉ có thể do trời định rồi, chỉ hi vọng chủ nhân phóng thích ra luồng uy áp này sẽ không chấp nhặt với con sâu cái kiến như mình.
Vô số mảnh bụi trên không trung rơi xuống, thân thể Phong Liệt theo thời gian dần dần bị một tầng bụi dày đặc bao phủ, thẳng cho đến lúc xung quanh trở lại yên tĩnh như trước.
Chỉ có Tiểu Dạ trong ngực Phong Liệt nhịn không được thở ồ ồ vài tiếng, dường như rất bất mãn với bụi đất xung quanh.
Phong Liệt đợi lâu mà không có người đáp lại, trong lòng vô cùng kỳ quái, hắn cố gắng ngẩng đầu dậy từ trong bụi đất, nhìn thoáng qua hoàn cảnh vị trí của mình.
Một khắc sau, hai mắt Phong Liệt không khỏi mở trừng, sắc mặt ngốc trệ.
Chỉ thấy cách đó không xa, một quái vật khổng lồ uy áp kinh thế hiên ngang đứng trên đại địa, khiến trái tim trong ngực Phong Liệt ‘bình bình bình’ nhảy loạn một hồi.
Tiếp đó, vẻ hoảng sợ trong mắt Phong Liệt dần biết mất, vẻ kinh hỉ trên mặt lại càng đậm.
Không gian nơi này cực kỳ thông thoáng, so với động phủ phía trên còn lớn hơn nhiều.
Chỉ thấy chính giữa không gian đó, một đầu thi hài (hài cốt) dài ước chừng hơn ba trăm trượng, bốn trảo chạm đất, lưng giương hai cánh cực lớn, tản mát ra uy áp vô tận.

- Chân… Chân… Chân Long hài cốt! Đây…
Đây rõ ràng là di hài của một Viễn Cổ Chân long, đầu rồng ngẩng cao, cặp sừng dài hơn mười trượng, bốn cái long trảo, mỗi cái đêì lớn hơn chục trượng, hai cánh trên lưng sải ra chừng hơn trăm trượng, khung xương toàn thân đen như mực, chỉ trong chốc lát có thể thấy được hình ảnh Viễn Cổ Chân Long ngạo thị thương sinh, ngao du Thái Hư, cỗ rung động thị giác này khiến tâm tình Phong Liệt thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Phong Liệt ngơ ngẩn nhìn thi hài Chân Long vô cùng khổng lồ này, nhất thời hai mắt trợn tròn, kích động không nói nên lời.
Theo khung xương đen kịt cùng đôi cánh khổng lồ này, không khó suy đoán nó chính là di hài của một đầu Viễn Cổ Ma Long.

Mặc dù đầu Ma Long này không biết đã chết bao lâu rồi, nhưng uy áp khổng lồ vẫn như cũ khiến Phong Liệt nằm rạp trên đất không đứng dậy nổi, chấn nhiếp tâm linh khiến hắn nghĩ rằng sẽ quỳ trên đất quỳ bái đến chết.
- Kháo! Ngươi có uy phong hơn nữa thì cũng chỉ là một bộ xương khô mà thôi! Lão tử không tin hôm nay không hủy được ngươi!
Trong lòng Phong Liệt đột nhiên nảy sinh ác độc, cắn răng một cái, hai mắt lấp lánh tinh mang lăng lệ, cố gắng đứng lên, từng bước đi đến hài cốt Ma Long phía trước.

Khoảng cách ngắn ngủi chừng 30 trượng mà Phong Liệt phải mất gần một phút mới đến được dưới chân hài cốt Ma Long, nếu không phải lúc này hắn đã biến thành Hắc Ám chi thân thì chỉ e đã sớm mồ hôi đầm đìa rồi.
Đây cũng là nhờ cảnh giới tâm lý Phong Liệt khá cao, nếu như là đệ tử Nguyên Khí cảnh bình thường, dưới cổ uy áp mênh mông cuồn cuộn này, chỉ e ngay cả dũng khí đứng lên cũng không có chứ đừng nói là đi đến dưới chân Cự Long.
Phong Liệt sau khi nghỉ ngơi giây lát, liền ngẩng đầu nhìn lên quái vật khổng lồ như tòa núi nhỏ trước mắt, thân thể của hắn so với đầu Long hài này quả thực như kiến so với voi, còn khôn bằng một cái móng của đầu Cự Long này, vẻ rung động từ tận đáy lòng thật lâu vẫn không biến mất.
Chỉ có điều, quan sát hài cốt này ở khoảng cách gần thì Phong Liệt lập tức phát hiện đầu Ma Long di hài này thực sự đã mục nát không chịu nổi, khung xương ảm đạm vô quang, tối như than củi đã từng bị đốt qua.
Phong Liệt thử duỗi tay phải ra, đặt lên một cái trảo của Cự Long, sau đó nhẹ nhàng xuất ra nguyên lực, chỉ nghe “phụt” một tiếng, bên trên lập tức xuất hiện một chưởng ấn sâu hơn một tấc.
Phong Liệt thoáng lắc đầu thất vọng, nếu như Long cốt này không mất đi nguyên khí thì độ cứng có lẽ có thể sánh với tinh kim, có thể dùng làm tài liệu luyện khí tuyệt thế. Đáng tiếc, Long cốt trước mắt này đã bị mục nát, không thể sử dụng được nữa.
Nhưng tiếp đó, trong lòng Phong Liệt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, Long hài này nếu như đã bị mục nát đến mức này, tại sao còn có thể phát ra uy áp khủng bố như vậy? Đây quả thực là điều khiến người khác rất khó hiểu.
Trên Long Huyết đại lục, Chân Long hài cốt cực kỳ hiếm thấy, cho dù là ngẫu nhiên khai quật được một bộ thì cũng đều bị hủ hóa thành bụi, không có tác dụng gì.
Chỉ có điều chẳng biết tại sao, mỗi lần thấy Long hài xuất thế, nhất định sẽ dẫn phát thập đại Chân Long giáo phái đại chiến luân phiên, ngay cả những tuyệt thế cao thủ lánh đời cũng đều chạy theo Chân Long hài cốt như vịt.
Phong Liệt mặc dù kiếp trước có địa vị hiển hách, nhưng thực sự lại không được tiếp xúc với loại bí mật cao tầng này. Chỉ có điều kiếp trước, hắn đã từng một lần tình cờ phát hiện được một tia dấu vết để lại trong một bản Thượng Cổ bí điển, trong đó mơ hồ có nhắc đến hai chữ “Long Uy”.
Sau đó, Phong Liệt vẫn đi quanh bộ Long hài mà không từ bỏ ý định, Long hài này khiến mình chịu kinh hãi cả buổi, không tìm chút gì bồi thường thì quả thật không phù hợp với tác phong hành sự của hắn.
Một lát sau, lúc Phong Liệt đi đến dưới phần đầu Cự Long, lúc này mới cảm nhận được một chút bất đồng, bởi vì hắn cảm nhận được phần đầu của Cự Long này dường như chính là nơi phát ra loại uy áp đáng sợ này.
Trong lòng Phong Liệt vui vẻ, lập tức cẩn thận quan sát cái đầu rồng này.
Lần này cẩn thận nhìn, quả nhiên khiến hắn phát hiện một vài vấn đề.

Lúc trước hắn đi quanh Long hài hơn nửa vòng, phát hiện toàn bộ xương cốt đều ảm đạm vô quang, không còn chút nguyên khí nào, mà toàn bộ lân phiến bên ngoài đã sớm mục nát thành tro, trên mặt đất rơi xuống một tầng bụi đen xám dày đặc.
Nhưng lúc này, Phong Liệt lại kinh ngạc phát hiện phần cổ bên dưới cái đầu rồng chừng nửa trượng vẫn còn sót lại một ít hắc lân lớn chừng bàn tay, tản mát ra hắc mang mờ mờ, cùng những bộ phận khác hoàn toàn bất đồng.
Phong Liệt nhìn nửa ngày, trong lòng đột nhiên khẽ động, lẩm bẩm:
- Đây là… Long chi nghịch lân?
Có câu tục ngữ: “Long có nghịch lân, sờ vào tất chết.” Từ đó có thể thấy được Long chi nghịch lân đối với Chân Long nhất tộc hẳn là một thứ rất trọng yếu.
Mà mảnh nghịch lân nho nhỏ lúc này, sau khi trải qua vô số tuế nguyệt vẫn như cũ tỏa ra u mang, tự nhiên không phải phàm vật.
Trong lòng Phong Liệt không khỏi vui vẻ, lập tức muốn lấy mảnh nghịch lân kia xuống.
Chỉ là, đầu Cự Long này ngẩng đầu lên trời, cách mặt đất chừng năm mươi trượng, muốn lấy nó xuống thực sự không dễ.
Phong Liệt khẽ nhíu mày, nhìn không được suy nghĩ liệu có nên đánh nát Long hài để lấy nó xuống hay không. Nhưng hắn nghĩ một hồi vẫn quyết định không làm vậy, vạn nhất đầu Cự Long này trước khi chết để lại cơ quan khủng bố nào đó, nếu khiến mình đem mạng ra trả thì quả thật cái được không bằng cái mất.
Sau giây lát trầm ngâm, Phong Liệt cuối cùng quyết định tay không len lên, mặc dù có chút phiền toái, nhưng lại khá bình an.
Tiếp đó, hắn đem Tiểu Dạ trong ngực thả xuống đất, Tiểu Dạ mấy ngày nay được Phong Liệt cho hăn hai khỏa Long Nguyên Đan cho nên đã trưởng thành một chút, trên người cũng dần toát ra một tầng lân phiến hắc sắc dày kín, hai cái răng nanh nhỏ cũng lộ vẻ sắc bén, cuối cùng cũng có chút giống Dạ Mạc Thú rồi.
Chỉ là, có lẽ tại trong ngực Phong Liệt không thể rèn luyện di lại, cho nên lúc này Tiểu Dạ chỉ có thể đứng được trên đất, bước chân xiêu vẹo, phảng phất như tùy thời đều có thể ngã xuống đất, Phong Liệt thấy vậy buồn cười vô cùng.
Sau khi đặt Tiểu Dạ cách xa Long hài một chút, Phong Liệt liền từ một cái Long trảo cực lớn, bắt đầu chậm rãi bò về phía đầu rồng. Long hài mặc dù đã mục nát không chịu nổi, nhưng vẫn có thể chịu được trọng lượng của Phong Liệt.
Cứ thế, khoảng cách giữa Phong Liệt và lân phiến ngày càng gần, Phong Liệt dần hoảng sợ phát hiện, cỗ uy áp kia đè lên người mình càng lúc càng khủng bố, khiến cho hắn muốn bò lên cũng hết sức khó khăn.
Một lát sau, Phong Liệt cuối cùng cũng cắn răng bò đến bên dưới nghịch lân, nhìn cái Long phiến nghịch lân lớn chừng bàn ta, trong đôi mắt đỏ ngầu của Phong Liệt không khỏi lóe lên vẻ kích động.
Cho đến lúc này hắn mới dám khẳng định, thì ra uy áp mênh mông cuồn cuộn này thực sự đến từ cái mảnh nghịch lân này, lập tức Phong Liệt không chút do dự đưa tay lấy nó xuống.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui