Phong Liệt vui sướng một lúc mắt chợt lấp lóe, cây tế thiên thần thương này dù là cao thủ thần thông cảnh trở lên đều xua như xua vịt, Tần gia làm sao chịu đưa vào tay hậu bối mới nguyên khí cảnh cửu tầng? Không nghĩ ra được.
Nhưng nếu đã nghĩ không ra thì Phong Liệt cũng lười nghĩ, lòng thầm đặt quyết tâm, không đến bất đắc dĩ tuyệt đối không trả lại cây thương này cho Tần gia.
Hắn sửa sang một lúc mở ra cửa ngầm, trử lại thế giới muôn màu bên ngoài.
Phong Liệt bế quan bế quan bảy ngày, toàn thân xốc xếch hơi khó chịu. Hắn nhanh chóng sai người hầu chuẩn bị nước nóng tắm một phen, rồi mới ngon lành ăn bữa cơm, xoa bụng to đi ra sân.
Sân trụi lủi giờ theo Phong Liệt căn dặn đã trồng một só hoa cỏ không quý giá gì, cũng không đơn điệu lắm.
Phong Liệt nhìn mặt trời nóng rực, ánh nắng ấm áp chiếu trên người rất thoải mái. Hắn sai người hầu chuyển một cái ghế tới, mất hình tượng nằm dài.
Trần Nhược Tình và Trương Diệu đi ra gặp Phong Liệt, thấy hắn không định ra khỏi cửa thì vào phòng mình.
Phong Liệt khép mắt lười biếng hỏi:
- Trần Tứ, mấy ngày ta bế quan có ai đến tìm không?
- Hồi bẩm công tử, mấy ngày nay đúng là có mấy nhóm người đến tìm công tử. Trong đó có một người tên là Triệu Thung công tử. Có hai tiểu thư tên Yên, Lục. Còn có mấy người họ Tần. Nhóm người họ tần là quái lạ nhất, nếu không phải hai thị vệ của công tử ra mặt thì họ định cưỡng ép mở phòng tối, kêu người khỏi bế quan!
Trần Tứ vẻ mặt ghét nói.
Phong Liệt cười khẩy châm chọc:
- Hừ, phô trương thanh thế mà thôi, chúng không dám làm gì đâu!
Đúng lúc này sân bên cạnh bỗng vang lên tiếng cười trong trẻo êm tai, Phong Liệt vãnh tai nghe, cảm thấy tiếng cười kia hơi quen thuộc.
- Hì hì hì hì, Thiên Tử tỷ tỷ, Hắ bị tỷ làm hư rồi kìa! Ngay cả long nguyên đan cũng nuốt không trôi!
- Hừ, đều trách tiểu tử Phong Liệt, đánh Hắc bị thương nặng như vậy! Sau này bổn tiểu thư tuyệt đối không tha cho hắn!
- Thiên Tử tỷ tỷ, ta thấy mặc dù Phong sư huynh hơi ngông cuồng nhưng đâu giống người xấu? Đặc biệt là hắn dạy cho đại sư huynh một bài học, mọi người rất vui vẻ!
- Cái gì gọi là không giống người xấu? Tên đó còn xấu hơn Tần Trọng rất nhiều! Là lưu manh, dâm tặc, đồ ác ôn nhất, tội ác tày trời! Hắn chẳng những thích rình xem con gái tắm rửa, còn phong lưu vô cùng, nghe nói có nhiều mối quan hệ mập mờ với nữ đệ tử trong giáo. Sau này ngươi thấy hắn phải tránh xa chút biết chưa? Tuyệt đối đừng bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt!
- A...thật hả? Theo ta được biết thì Phong sư huynh mới đến ám võ viện chưa được nửa năm, mọi người đều nói hắn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cả ngày bế quan khổ luyện! Thế thì sao có thời gian cùng nhiều nữ đệ tử...
- Hừ! Ngươi biết cái gì! Hắn ban ngày bế quan không ra, nhưng ban đêm thường đi ra ngoài lén nhìn con gái tắm rửa! Ta làm hàng xóm của hắn tất nhiên biết nhiều chuyện hơn người khác! Ngươi nghe theo tỷ tỷ nói đi, không hại ngươi đâu!
- Ừ, biết rồi.
- ...
Phong Liệt nằm trên ghế nghe Diệp Thiên Tử cố gắng bôi đen mình, dở khóc dở cười, quả nhiên phụ nữ và tiểu nhân là khó dưỡng nhất.
Nhưng hắn không định sửa đổi cách nhìn của Diệp Thiên Tử về mình, mặc dù nha đầu đó rất đẹp nhưng không cùng đường với hắn, sau này nước giếng không phạm nước sông là tốt nhất.
Tiếng thảo luận của hai cô gái ngày càng lớn, dần dần từ trong nhà đi ra ngoài sân. Phong Liệt kiềm không được xoay mặt sang nhìn, thoáng chốc hai bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp đập và mắt, cả sân hteo hai nàng xuất hiện biến thành dạt dào ý xuân.
Lúc này Diệp Thiên Tử mặc váy dài đen, nổi bật làn da trắng như tuyết, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành phối hợp dáng người yêu kiều nhấp nhô đường cong cho người cảm giác quyến rũ bí ẩn, làm mắt Phong Liệt kiềm không được sáng lên. Mặc dù hắn không thích Diệp Thiên Tử nhưng không thể không thừa nhận, lúc này nàng tương đối hợp thẩm mỹ của hắn.
Bên cạnh Diệp Thiên Tử là một thiếu nữ mặc váy trắng, dung nhan tuyệt trần, thiên hạ vô song, nhan sắc không kém gì Diệp Thiên Tử hay thậm chí là hơn vài phần khí chất tiên nữ thát tục, khiến người yêu thương.
Nhưng khi ánh mắt Phong Liệt chuyển tới thiếu nữ váy trắng thì con ngươi co rút lại.
- Điệp? Đây đây...Đây là sao?
Tiếp theo Phong Liệt kiềm không được nhảy dựng, hét lớn:
- Diệp Thiên Tử bà điên! Dám ở trước mặt lão bà của ta bôi đen hình tượng ta? Á...khụ khụ!
- A? Phong Liệt đồ khốn kiếp nhà ngươi, bổn tiểu thư nói xấu ngươi đó rồi sao?
Diệp Thiên Tử vừa thấy Phong Liệt liền rất tức giận, đột nhiên sắc mặt nàng cứng lại, nói:
- Mới rồi ngươi nói cái gì? Ta ở trước mặt lão bà của ngươi bôi đen hình tượng ngươi? Ai là lão bà của ngươi?
Nói rồi nàng nhìn Sở Điệp bên cạnh, cười lạnh nói:
- Hừ hừ, điệp thấy rồi chứ? Tiểu tử này mới thấy ngươi một mặt đã chãi mục tiêu vào ngươi rồi thấy chưa? Ta nói không sai chứ?
Sở điệp mặt ửng đỏ, gật đầu đồng ý, rồi trừng Phong Liệt một cái, phớt lờ hắn luôn.
Phong Liệt trợn mắt há hốc mồm, ngậm bồ hòn mà nhả ra không được, cảm giác cực kỳ khó chịu, hận không thể lột sạch Diệp Thiên Tử quăng lên giường, quất cho một trận da roi nước ớt.
Phong Liệt vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, dần bình tĩnh lại. Hắn bất đắc dĩ phát hiện, mỗi khi trước mặt thì cảm xúc của hắn sẽ mất khống chế.
Hít sâu một hơi, Phong Liệt kinh ngạc hỏi:
- Điệp, nàng đi chung với Diệp Thiên Tử, hai người sớm biết nhau?
Diệp Thiên Tử nhíu chân mày thanh, không chút khách sáo đánh gãy lời Phong Liệt:
- Hừ! Đừng kêu thân thiết như vậy! Ai cho ngươi kêu điệp?
Phong Liệt tức đến nghiến răng.
Sở điệp không ngại, cười cười, dịu dàng đáp:
- Phong sư huynh, Thiên Tử tỷ tỷ là biểu tỷ của ta, chúng ta cùng nhau lớn lên nên đương nhiên là biết nhau rồi.
- A...
Phong Liệt ngây ra, làm nửa ngày Diệp Thiên Tử lại là đại di tử của mình, trò đùa này không buồn cười chút nào, nhưng rồi hắn nhíu mày.
“Không đúng, kiếp trước không nghe điệp nói có biểu tỷ Diệp Thiên Tử!"
Thẫn thờ một lúc, Phong Liệt đột nhiên lòng run lên, nhớ đến ký ức phủ bụi đã lâu.
Hắn mơ hồ nhớ kiếp trước mới tham gia Ma Long giáo từng ở bên cạnh Sở điệp thấy mặt Diệp Thiên Tử, nhưng khi đó hắn chưa quen nàng nên không để trong lòng sự xuất hiện của Diệp Thiên Tử.
Không lâu sau Diệp Thiên Tử biến mất khỏi bên cạnh Sở điệp, sau này không xuất hiện nữa.
Sau đó Phong Liệt và Sở điệp định tình ngẫu nhiên nghe nàng nhắc đến có một biểu tỷ mất tích trong rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc. Sở điệp vì thế mà mỗi năm vào lúc nào đó hay đến gần dạ mạc đại hiệp cốc bái tế.
Phong Liệt nghĩ trước nghĩ sau, từ từ xâu chuỗi lại mọi chuyện, dần hiện ra dự đoán kinh người: Diệp Thiên Tử là biểu tỷ mất tích của Sở điệp, nàng mất tích trong rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc.
Nghĩ đến đây lòng Phong Liệt thật lâu khó thể bình tĩnh, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Tử bớt đi sự tức giận, tăng thêm phần thương hại.
Ba ngày sau là rèn luyện dạ mạc đại hiệp cốc, đối với người sắp chết còn có gì so đo đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...