Ma Long

Chỉ tiếc là lúc này lão ta đang ở trong trạng thái điên cuồng, chỉ muốn tranh thủ thời gian thoát khỏi nguy khốn, cũng không rảnh để để ý tới những người này vì sao lại giúp mình.
Ông….ông….ông!
Từng chữ “Tru” đại huyết hồng hướng về đại trận khiến cho đại trận từng đợt rung động lắc lư không ngừng, Một lần càng kịch liệt hơn so với lần trước.
Tất cả mọi người nhìn không chớp mắt vào đại trận, trong ánh mắt hiện lên sự tham lam.
Thời gian dần trôi qua, từng khối Thiên Tru lệnh bài rơi xuống, chỉ thấy nửa tòa Thiên Diễn Tru Thần đại trận chấn động, lập tức hiện ra hai mươi ba chữ “Tru” huyết hồng. Điều này hiển nhiên là căn bản của nửa tòa đại trận này.
Chỉ có điều, cho dù hai mươi ba chữ này rung rung không thôi, nhưng lại như cũ không có cách nào làm cho sáu khối Thiên Tru lệnh bài dung nhập vào trong đại trận. Kết quả này làm cho mọi người thật sự thất vọng.
- Chết tiệt, vẫn chưa đủ, còn thiếu một ít, còn người nào không?
Huyết Long Hoàng khóe mắt mở to, hổn hển hét lớn.
Mọi người nhìn nhau, cũng không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ, tỏ vẻ trong tay không còn lệnh bài. Trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ không cam lòng.
Thiên Độc lão quái phẫn hận không chịu nổi. Nếu không phải Thiên Tru lệnh bài của mình bị Phong Liệt lửa lấy đi, nói không chừng lần này có thể thành công.
Hôm nay chỉ chênh lệch một bước nhưng lại ba năm kiếm củi thiêu một giờ. Trong lòng của ông ta hận Phong Liệt chết đi được, âm thầm hạ quyết tâm, sau khi rời khỏi đây nhất định sẽ đi tìm Phong Liệt để bào chế hắn.
Những người còn lại cũng là vạn bất đắc dĩ. Không khỏi đã ra động tác lại còn muốn lui lại. Dù sao Thiên Tru lệnh bài cũng không phải dễ kiếm. Lệnh bài trong tay bọn họ phần lớn là do sư môn thượng cổ lưu lại. Trong lúc vội vã, đi tìm những lệnh bài khác bộ dễ lắm sao?
Đúng lúc này, Hoàng Tử Nguyệt con mắt khẽ động, đảo mắt nhìn một chỗ phía dưới, sau đó cặp môi mọng hé mở, âm thầm truyền âm nói:
- Phong Liệt, còn thiếu một ít, mau mang lệnh bài của ngươi nén ra đi.

Trong không gian Long ngục, Phong Liệt trong nội tâm sững sờ, nhìn chung quanh một chút. Sao cô nàng này thanh âm có thể truyền vào chứ?
- Ta là thông qua Huyền Hạo Tháp để nói với ngươi.
Hoàng Tử Nguyệt thanh âm một lần nữa lọt vào tai của hắn.
Phong Liệt trong nội tâm giật mình, lập tức nói:
- Trong tay của ta có Thiên Tru lệnh bài không sai, nhưng dựa vào cái gì ta phải giúp các ngươi? Thần khí rơi xuống tay các ngươi, đối với ta nửa chỗ tốt cũng không có. Lại còn để cho Huyết Long Hoàng đang bị vây khốn quản lý à?
- Hừ, ngươi biết cái gì? Huyết Long Hoàng chung quy một ngày còn khống chế Huyết ngục thì cái đại trận này cũng không trói được lão ta. Hơn nữa, lão ta có thể lợi dụng thần khí để tránh sự trừng phạt của thiên đạo. Đến lúc đó, toàn bộ thế giới chúng ta xem như xong rồi.
Hoàng Tử Nguyệt nói.
- Hù dọa ai thế? Lão tử có thể sống đến ngày đó hay sao? Bớt sàm ngôn đi! Không có chỗ tốt thì lão tử không bao giờ làm.
Phong Liệt lên tiếng.
- Ngươi!
Hoàng Tử Nguyệt không khỏi trong lòng thầm giận. Đụng với cái thứ lưu manh như Phong Liệt thì thật đúng là khó giải quyết. Nàng nghiến răng nghĩ một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Nói đi, muốn có chỗ tốt gì?
- Ta làm sao biết nàng có thể cho ta chỗ tốt gì? Tự nàng nói xem, có thể cho ta chỗ tốt gì? Có thể làm cho ta thỏa mãn thì mọi chuyện đều xong.
Phong Liệt không thèm đếm xỉa nói.
- Hừ!
Hoàng Tử Nguyệt tức giận hừ một tiếng. Đôi mắt đẹp có chút lập lòe. Trong chốc lát, lại lần nữa truyền âm nói:
- Ta nghe ngươi muốn đến Thiên Long thần triều nhậm chức. Đến lúc đó, ta sẽ cung cấp cho ngươi một ít tiện lợi. Ai cũng không dám làm khó dễ người.
- Chỉ bằng thủ đoạn của lão tử, ta không làm khó dễ người khác đã là không tệ rồi, còn ai dám làm khó dễ ta?
Phong Liệt khinh thường cười.
Nếu đổi lại là hắn lúc mới xuống núi, có lẽ còn có thể lo lắng một số công tử thế gia quần là áo lượt ngáng chân mình.
Nhưng hôm nay, bằng rất nhiều thủ đoạn, hơn nữa còn có thuộc hạ Hóa Đan Cảnh, Thần Thông Cảnh, một số tiểu gia tộc quả thực phất tay có thể diệt. Cho dù là gia tộc lớn đoán chừng cũng phải nghĩ đến hậu quả nghi đắc tội với hắn.
Cho nên, Phong Liệt mặc dù biết lời hứa của Hoàng Tử Nguyệt rất có giá trị, nhưng thực sự không để trong lòng.
Nhưng lời nói kế tiếp của Hoàng Tử Nguyệt làm cho hắn trong lòng khẽ động.

- Phong Liệt, ta biết rõ ngươi có chút thủ đoạn, nhưng Thiên Long thần triều là một nơi có quy củ, không phải bất kể sự việc nào cũng chỉ dùng chém giết đơn giản là có thể giải quyết. Trong tay của ta nắm giữ binh phù mười vạn đại quân. Ngươi có thể nghĩ lại lời hứa của ta có bao nhiêu giá trị?
Hoàng Tử Nguyệt nói.
- Sao?
Phong Liệt hơi sửng sờ. Kỳ thật hắn đối với Thiên Long thần triều cũng không hiểu rõ lắm. Với thân phận kiến trước của hắn căn bản cũng không cần cân nhắc quá nhiều. Bất cứ chuyện dù đều là do người khác quan tâm.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, nhân tiện nói:
- Cái này còn có thể cân nhắc, nhưng còn chưa đủ. Về sau, nàng phải đem hết toàn lực ra giúp ta giải quyết hết thảy phiền toái. Đương nhiên, không cần ngươi thay ta đi chết.
- Ngươi…tạp chủng ngươi sao không đi chết đi?
Hoàng Tử Nguyệt thiếu chút nữa nói không ra hơi, tức nghẹn, nhịn không được mắng một câu thô tục.
Nàng đã lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên gặp phải tên xảo trá. Nhất là Phong Liệt, quả thực là cực kỳ vô sỉ. Nếu thật là nói như vậy, nàng về sau há không phải là nô lệ của Phong Liệt sao? Cả ngày hết bị kêu đến gọi, còn có ngày tốt lành sao?
Phong Liệt khẽ nhíu mày, sờ cằm, trầm ngâm nói:
- Tựa hồ như có chút quá đáng. Nếu không thì trước dùng một trăm năm làm hạn định.
- Không có khả năng, chỉ mấy tháng thôi.
Hoàng Tử Nguyệt nghiến răng nói.
- Năm mươi năm!
- Hai tháng!
- Ba mươi năm!

- Ba tháng!
". . . . . ."
". . . . . ."
- Ba năm!
- Xem như ngươi lợi hại!
Trải qua một phen cò kè mặc cả, Hoàng Tử Nguyệt cuối cùng ước định ba năm.
Nàng suy nghĩ cẩn thận lắm rồi, cùng lắm thì chính mình bế quan ba năm là được. Nháy mắt là ba năm trôi qua thôi. Hơn nữa, với thân phận của nàng, Phong Liệt muốn tìm được nàng thì là một việc không có khả năng.
Nhưng khi nàng vừa mới hiện lên vẻ đắc ý thì Phong Liệt lại nói một câu, đẩy ngã tâm tình của nàng vào trong đáy cốc:
- Hoàng Tử Nguyệt, nàng đã đáp ứng rồi, về sau không được đổi ý. Hơn nữa, cứ cách một khoảng thời gian phải đến trước mặt ta đưa tin một lần. Bằng không thì ta không thể tìm thấy nàng.
Phong Liệt trong nội tâm âm thầm đắc ý, cơ hồ trong bụng nở hoa. Cô nàng này cái giá đỡ không nhỏ, làm cho người nhìn rất khó chịu. Nhưng dù gì cũng là một Long Biến Cảnh cao thủ cường giả, trong tay cầm thực quyền. Về sau thân phận của mình một khi bại lộ, cùng Ma Long giáo trở mặt, có một đại cao thủ an bài cho mình chạy trốn cũng coi như không tệ.
- Được, ta đồng ý!
Hoàng Tử Nguyệt do dự một chút, cuối cùng quyết định chắc chắn, miễn cưỡng đáp ứng nhưng những chiếc răng ngà ngọc lại nghiến kèn kẹt khiến cho các cao thủ khác phải ghé mắt nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui