Kế tiếp, Phong Liệt cũng lười khách khí, hung hăng dậm chân một cái. Một tiếng nổ to vang lên, trong phòng lập tức bụi bay mù mịt. Hết thảy các đồ lặt vặt đều ầm ầm rơi xuống.
Bàn, ghế, tủ sách bằng gỗ…tất cả đều hóa thành tro rơi xuống mặt đất. Trong chớp mắt, gian phòng trở nên trống rỗng.
Phong Liệt nhẹ quơ ống tay áo, bụi mù tản ra, sau đó buông hết tinh lực cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất.
Với kinh nghiệm tìm kiếm xa cổ di tích lúc trước, cũng chỉ đồ vật tồn tại trong đống tro tàn thì mới là đồ tốt.
Nhưng, hắn lại phải thất vọng rồi. Giờ phút này trong phòng rỗng tuếch, một đồ vật còn nguyên vẹn một cái cũng chẳng có.
Phong Liệt cười khổ lắc đầu. Mắt thấy không có chút thu hoạch nào, cũng đành phải chấp nhận. Hắn không chút lưu luyến, quay người bước ra cửa.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, càng lúc càng gần.
- Có người à?
Phong Liệt ánh mắt lập tức co rụt lại, bỏ đi ý niệm ra ngoài. Trong lòng hắn khẽ động, thân hình ẩn vào không gian Long ngục.
Mấy phút sau, một làn gió thơm bay vào trong phòng. Phong Liệt lặng lẽ nhìn, chỉ thấy là một thiếu nữ đang mặc bạch y, khoảng mười bảy mười tám tuổi, khí chất cao quý, dung mạo khuynh thành, đôi mắt đẹp lộ ra vài phần khí tức uy nghiêm.
- Ồ, người đâu rồi?
Thiếu nữ đôi mắt đẹp lạnh lùng quét một vòng gian phòng, mày ngài cau lại, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Trong không gian Long ngục, Phong Liệt nhìn thấy người thiếu nữ này thì liền lắp bắp kinh hãi, trong nội tâm lại kêu không may.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Thiếu nữ này không phải ai khác mà chính là Hoàng Tử Nguyệt mà mình vừa gặp cách đây không lâu.
- Nàng ta như thế nào lại ở đây? Cũng đúng thôi, khối bạch ngọc đài trong tay nàng có công dụng xuyên không gian. Đến chỗ này cũng không kỳ quái.
Phong Liệt ánh mắt có chút lập lòe, trong nội tâm suy đoán. Đại khái giờ phút này hắn không dám hiện thân. Nếu không muốn hứng cơn bão của Hoàng Tử Nguyệt.
Cũng may Hoàng Tử Nguyệt sau khi tìm kiếm, cũng không phát hiện điều gì khả nghi, đành quay người rời đi.
Cho đến thật lâu sau, Phong Liệt mới lần nữa hiện thân. Ngay sau đó hắn lại hơi nhíu mày.
Hoàng Tử Nguyệt nhất định hắn phải coi chừng. Nếu không một khi bị các nàng này quấy rối, chỉ sợ phiền toái không ngừng.
Trầm ngâm một chút, Phong Liệt trong thư phòng chờ một chút, xác định Hoàng Tử Nguyệt đi xa rồi, hắn lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên phía sau lưng của hắn vang lên một tiếng khởi động cơ quan rất nhỏ.
Tạch tạch tạch!
Một hồi nhẹ vang lên.
Phong Liệt bị thanh âm đột ngột này làm cho sợ hãi kêu lên, nhưng hắn nhớ rõ đằng sau mình không có cái gì. Lúc này hắn không chút do dự trốn vào trong không gian Long ngục, sau đó chỉ xuất ra một chút thần trí để quan sát bên ngoài.
Sau một khắc, đồng tử của hắn liền co rụt lại, chỉ thấy trên vách tường đối diện cửa ra vào, chẳng biết lúc nào đã nứt ra một khe hỡ rộng chừng nửa người, từng sợi khói đen chậm rãi bay ra.
Phong Liệt thấy vậy, ngay tức khắc hiểu được, đây rõ ràng là một đạo cửa ngầm.
Có lẽ bởi vì thời gian quá lâu, cửa ngầm cơ quan đã mất đi hiệu lực. Hôm nay Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt gây ra động tĩnh, khiến cho cơ quan này tự mình mở ra.
Nghĩ đến điều này, Phong Liệt trong lòng không khỏi vui vẻ. Không cần nghĩ cũng biết, bên trong cái cửa ngầm này chắc chắn có một không gian khác. Nhất định sẽ có vật tốt đang chờ mình.
Hắn tranh thủ thời gian rời khỏi Long ngục không gian, chậm rãi bước về phía cửa ngầm.
Theo thời gian dần trôi, đến gần cánh cửa ngầm, Phong Liệt trong nội tâm càng ngày càng kinh ngạc. Hắn loáng thoáng nghe được bên trong cửa ngầm tựa hồ như truyền đến một thanh âm xa xưa.
Thật giống như một giọng nữ êm tai dễ nghe, ngâm xướng thơ ca khiến cho lòng người thích ý, thanh tĩnh tinh thần. Nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì tựa hồ như chẳng nghe được cái gì.
Phong Liệt tập trung tinh thần đề phòng. Khi thấy không có gì nguy hiểm mới lách mình, chen vào bên trong cánh cửa ngầm.
Sau một khắc, hắn phát hiện mình xuất hiện trong một không gian đen kịt, chung quanh lượn lờ ma khí nồng đậm.
Không gian này rộng chừng trăm trượng. Đồ vật bên trong cực nhỏ, trống rỗng nhìn không sót gì. Ở chính giữa không gian đặt một cái giường bạch ngọc lớn, điêu khắc tinh tế. Xem ra hẳn là một gian phòng dùng để luyện công.
Phong Liệt giật mình phát hiện, thanh âm quỷ dị đó đúng là từ cái giường bạch ngọc phát ra.
- Ồ, điều này sao có thể?
Hắn mở to mắt nhìn, chỉ thấy giường bạch ngọc phát ra thứ ánh sáng lung linh. Thượng diện là từng đạo long khắc tinh tế. Trong thoáng chốc phảng phất từng hình ảnh mỹ nữ trần truồng xinh đẹp trên giường sửa soạn dung nhan hoặc nhảy múa. Thần kỳ vô cùng! Nhất là thanh âm mỹ diệu như có như không khiến cho nó cực kỳ bất phàm.
Tuy không biết bạch ngọc giường này có công dụng gì, nhưng cho dù kẻ đần cũng biết đây tuyệt đối là vật không bình thường. Phong Liệt lập tức muốn đem nó thu vào trong Long ngục không gian làm của riêng.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một giọng nữ vạn phần thanh thúy tức giận vang lên phía sau hắn:
- Phong Liệt? Chắc chắn là tên tiểu súc sinh này.
Nghe được thanh âm sau lưng, Phong Liệt lập tức trong nội tâm máy động.
Nhưng động tác trên tay hắn không chậm chút nào, ngay tức khắc cái giường bạch ngọc cực lớn kia được thu vào không gian Long ngục. Sau đó mới xoay người lại, cảnh giác nhìn người phía trước.
Không có bất ngờ gì xảy ra, thanh âm kia chính là của Hoàng Tử Nguyệt vừa mới rời đi cách đây chưa lâu.
Lúc này Hoàng Tử Nguyệt nhìn về phía Phong Liệt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, đồng thời lại rất phẫn nộ.
Đối với việc Phong Liệt không theo Truyền Tống Trận mà trốn tới đây, Hoàng Tử Nguyệt trong nội tâm quả thực rất kinh hãi. Nàng cũng dựa vào khối khắc ấn tổ tiên lưu lại Phá Không Trận Vân mới có thể xuyên việt không gian. Còn Phong Liệt chỉ là một tiểu nhân vật Cương Khí Cảnh làm sao làm được như vậy?
Trong lúc nhất thời, Hoàng Tử Nguyệt trong nội tâm đối với người đàn ông đã có quan hệ mật thiết với mình tràn đầy ngạc nhiên.
- Là ta thì sao? Chẳng lẽ nàng có thể tới nhưng lão tử ta thì không thể tới sao?
Phong Liệt cười lạnh nói.
- Hừ, Phong Liệt, ngươi thật có thể trốn đến đây, thật đúng là nằm ngoài dự liệu của ta. Nhưng ngươi cho rằng bổn tiểu thư không dám giết ngươi sao?
Thấy Phong Liệt thản nhiên không sợ khi nói chuyện với mình, Hoàng Tử Nguyệt chân mày lá liễu dựng lên. Cương hoành uy áp Long Biến Cảnh đột nhiên phóng ra ngoài, lạnh lùng nói.
Mà Phong Liệt khi đối mặt với cường hoành uy áp của Hoàng Tử Nguyệt, nhưng vẫn tỉnh như không, mày cũng không nhăn lại, không có sợ hãi, cười nói:
- Hoàng Tử Nguyệt, nàng cũng biết ta có chín mươi bảy mạng. Chỉ sợ cho dù ta có duỗi dài cổ cho nàng giết, cũng chưa chắc nàng dám xuống tay. Huống chi, muốn giết ta, chỉ sợ nàng vẫn chưa xứng.
- Ngươi…!
Hoàng Tử Nguyệt sắc mặt trì trệ, trong đối mắt đẹp sát khí bức người:
- Hừ, giết ngươi thì tiện cho ngươi quá. Bổn tiểu thư sẽ bắt ngươi sống không bằng chết.
Nếu nửa câu không hài lòng, Long võ giả tất nhiên là sẽ dựa vào thực lực để nói chuyện.
Ngay khi dứt lời, Hoàng Tử Nguyệt đột nhiên xuất ra một đoạn dây tiêm thử màu vàng phóng tới Phong Liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...