Ma Long

Phong Liệt vừa mới tiến vào đại điện, đầu tiên là đánh giá mọi người trong điện, khi hắn chú ý đến thiếu nữ xinh đẹp trong đại điện thì người run lên, đôi mắt sáng như bị nhốt chặt không thể dời tầm mắt một chút nào.
- Điệp, thật sự là nàng! Không ngờ chúng ta còn có ngày gặp lại!
Phong Liệt ngơ ngác đứng ở cửa đại điện, miệng lầm bầm nói cái gì, suy nghĩ bất giác nhớ lại những chuyện cùng thiếu nữ xinh đẹp này ở kiếp trước.
- Phong đại ca, hì hì, ca thật đáng ghét, lấy cọng cỏ còn cầu hôn người ta, người ta mặc kệ ca!
- Phong đại ca, ca...phải cẩn thận! Ta cứ cảm thấy ánh mắt Sở đại ca nhìn ca có vấn đề, ta biết hắn không phải người xấu nhưng mà..nhưng mà...
- Phong đại ca, ta sợ quá! Ta cảm giác ta sắp chết, ca ôm chặt ta có được không...?
- ...
Phong Liệt tinh thần hoảng hốt trở lại kiếp trước, kiếp này, hình ảnh hai thiếu nữ dần dung hợp, khóe môi hắn bỗng nhếch lên nụ cười tình sâu mà bi thương.
Bỗng nhiên một khuôn mặt người đàn ông trung niên hờn giận cách Phong Liệt ba thước chặn lại tầm mắt nhìn Sở điệp của hắn.
Phong Liệt run lên, nhanh chóng lùi một bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông trung niên, giọng điệu bực mình hỏi:
- Ngươi là ai?
Lời vừa thốt ra Phong Liệt đã thấy không hay ho, xung quanh đã vang lên tiếng cười to, rất nhiều người cười nghiên ngả, suýt chút ôm bụng lăn lộn.

- Ha ha ha! Cười chết ta! Tiểu tử này có phải đồ ngốc không vậy? Đụng ngay Lý trưởng lão?
- Hì hì! Hắn không phải đồ ngu, chỉ là siêu cấp si tình thôi, nhìn Sở sư muội đến ngu ra! Hì hì hì hì!
- Ha ha ha! Ủa, tiểu tử này không phải là Phong Liệt thiên tài cửu phẩm huyết mạch đó sao? Hừ! ỷ vào tư chất bất phàm, ngay cả Lý trưởng lão cũng không để vào mắt, phe này ăn khổ rồi!
- Thì ra Phong Liệt là tên đó! Nghe nói hắn nhìn Diệp Thiên Tử tắm rửa, lần này hình như chĩa hướng Sở sư muội! Sở sư muội phải cẩn thận nhé, tiểu này này không phải đồ tốt lành gì! Sư huynh ta hơn hắn nhiều...
Xem tình hình trước mắt, mọi người đều vui sướng khi người gặp họa, ngay cả Sở điệp đỏ mặt một lúc sau thì che miệng cười duyên, khiến đám nam đệ tử thấy mà trợn tròn mắt.
Phong Liệt đồ mồ hôi, hắn không ngờ Lý Thiên Sơn đi tới trước mặt mình, ngơ ngẩn một lát rồi nhanh chóng nhếch môi, chắp tay hành lễ nói:
- Đệ tử Phong Liệt kính chào Lý trưởng lão! Mới rồi đệ tử nhất thời...
- Cái gì? Ngươi nói tên ngươi là gì?
Vốn Lý Thiên Sơn định một bàn tay quăng Phong Liệt ra ngoài điện chợt khựng lại, hơi kích động hỏi.
Phong Liệt ngẩn ra, sau đó nhanh chóng đáp:
- Đệ tử tên là Phong Liệt, năm nay vừa mới nhập giáo...
- Ngươi chính là Phong Liệt?
Tức giận trên mặt Lý Thiên Sơn bỗng biến mất, ngược lại cực kỳ kích động:
- Hắc, ha ha, ngươi chính là Phong Liệt thiên tài cửu phẩm đó? Quá tốt, ha ha ha ha!
- Tiếng cười xung quanh đột ngột dừng lại, mọi người trợn to mắt, dù là ai cũng thấy ra được Lý trưởng lão chẳng những không giận mà có vẻ rất vui, hình như nhặt được bảo bối gì vậy. Họ cực kỳ sửng sốt, khs hiểu.
Phong Liệt cũng ngu ngơ, nhưng hắn mơ hồ nghe Lý trưởng lão lầm bầm rằng:
- Hắc hắc, một vạn khối long tinh vào tay rồi! Vẫn là Lý Thiên Sơn ta có sức hấp dẫn lớn, ngay cả thiên tài cửu phẩm cũng là đầu tiên đến nghe ta giảng khóa, hắc hắc hắc!
Phong Liệt không biết rằng hắn mới và ám võ viện không lâu thì các vị trưởng lão trong truyền công đại điện đã mở vsn cược: Thiên tài cửu phẩm Phong Liệt lần đầu nghe khóa của ai thì người đó có thể đạt được tiền cược lớn đến một vạn khối long tinh.
Không ngờ Phong Liệt ngẫu nhiên đến truyền công đại điện một lần thì bỗng nhiên thành toàn Lý Thiên Sơn, đây là điều gã nghĩ sao cũng không ra.

Lý Thiên Sơn thấy một vạn khối long tinh gia sản dày vào túi rồi cảm ơn Phong Liệt còn không kịp nữa là, đâu có gây chuyện với hắn, vui đến không khép miệng được.
Tiếp theo Lý Thiên Sơn không để Phong Liệt nói cái gì, cưỡng ép lôi hắn tới gần giảng đàn cách gã gần nhất, bộ dạng như đối đãi đệ tử đắc ý nhất, khiến người ghen tỵ muốn chết.
Phong Liệt ở bên dưới nghe Lý Thiên Sơn phấn chấn giảng bài lòng thầm cười khổ, mơ hồ nghe giảng đường hai canh giờ, lòng hốt hoảng.
- Hừ, Tần Trọng, bổn công tử mới không thèm lo chuyện vớ vẩn của ngươi! Nhưng muốn tốt bụng nhắc nhở một chút, Sở sư muội không phải người như ngươi có thể trêu vào, ngay cả gia tộc sau lưng ngươi cũng phải đi sang bên đứng!
Triệu Thung mỉm cười phe phẩy quạt, đối mặt Tần Trọng uy hiếp gã chẳng hề biến sắc mặt.
- A?
Tần Trọng con ngươi co rụt, suy tư một lúc, xoay người nói nhỏ với một tên đứng sau lưng mình:
- Tần Minh, ngươi có điều tra thân phận của Sở điệp chưa? Thật sự chỉ đến từ một gia tộc Thiên long Thần Triều?
- Cái này..
Tần Minh chần chờ một chút, nói:
- Công tử, Sở điệp cụ thể đến từ gia tộc thì thuộc hạ không biết, nhưng Thiên long Thần Triều trừ Sở gia trong bốn Ma Long gia tộc thì thế gia họ Sở khác không đáng nhắc tới. Người Sở gia trong bốn thế gia quyết không đến ám võ viện, nên thuộc hạ cho rằng...
Sắc mặt của Tần Trọng ngày càng khó xem, nghiến răng thấp giọng mắng:
- Đồ ngu vô dụng! Người bốn thế gia nhất định sẽ không đến ám võ viện ư? Không phải Diệp Thiên Tử Diệp là trong số đó sao? Cái tên thiên tài cửu phẩm ngu xuẩn Phong Liệt không phải ư? Lần này nếu là bổn công tử chọc họa lớn thì hãy coi ta có róc da ngươi ra không!
Tần Trọng là người đứng đầu đệ tử trẻ tuổi Tần gia, mặc dù bình thường hơi huênh hoang ngang ngược nhưng không phải đồ ngu, thậm chí có thể nói là cực kỳ cẩn thận.

Bình thường gã đè ép những đệ tử đều là tập trung điều tra rồi mới xuống tay, đây cũng là lý do lớn nhất gã có thể hoành hành trong đệ tử trẻ tuổi lâu như vậy.
Tần Trọng lập tức thay đổi sắc mặt, xoay người lại, cười lạnh nói với Triệu Thung rằng:
- Triệu Thung, ngươi đừng có gây chuyện thị phi, ta chỉ là muốn mời Sở sư muội đi nhấm nháp Ma Long quả mà thôi, nếu Sở sư muội không muốn đi thì bổn công tử không cưỡng cầu!
Triệu Thung cười khẩy, rất khinh thường Tần Trọng mặt dày nhưng không châm chọc thêm, dù sao bối cảnh của gã lớn hơn Triệu Thung nhiều.
Tần Trọng không để ý Triệu Thung nữa mà quay lại cười khẽ nói với Sở điệp:
- Sở sư muội, nếu muội đã mệt thì đi về nghỉ ngơi trước đi, dù sao không vội vã nhấm nháp Ma Long quả, khi nào Sở sư muội có hứng thú lại đến tìm vi huynh cũng không muộn.
Nói xong gã nhìn khuôn mặt tuyệt sắc vô song của Sở điệp, thầm nuốt nước miếng, đặt quyết tâm trở về phải nhanh chóng điều tra thân phạn của nàng, nếu nàng xuất thân bình thường thì, hừ hừ, sớm muộn gì không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Tần đại công tử gã.
Lúc này Sở điệp sớm mất kiên nhẫn, mới rồi nếu không phải Triệu Thung xuất hiện thì nàng đã gọi thị vệ trong bóng tối xử lý tên này. Lúc này thấy Tần Trọng dịu lại, nàng vẻ mặt thản nhiên hơi thi lễ, tiếp theo cùng mấy sư tỷ muội đi về phía xa, nhìn Tần Trọng thêm cái nào nàng cũng thấy phiên phức.
Tần Trọng nhìn thân hình yêu kiều đi xa ngơ ngác nghĩ lung tung. Bỗng nhiên có một bóng dáng rơi vào mắt gã, chính là Phong Liệt đi theo sau Sở điệp.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui