Trần Nhược Tình cáu kỉnh chỉ vào cửa ngầm, nói:
- Hừ! Con cọp của ngươi đang cùng Phong Liệt ở bên trong!
- Cái gì? Sao hai tên đó ở bên trong? Vậy chẳng phải Phong Liệt...
Diệp Thiên Tử trợn tròn mắt, nàng biết rõ Hắc lợi hại, con đó nếu là điên lên thì một số cao thủ chân khí cảnh trong gia tộc đều phải lùi bước.
Vừa nghĩ đến Hắc rất có thể ăn luôn Phong Liệt không chừa mẩu xương thì Diệp Thiên Tử thấy thỏa mối hận, nhưng trong lòng có chút mất mát, đôi mắt lóe tia phức tạp.
Mọi người không chờ lâu lắm, chỉ nửa khắc sau thì cửa ngầm mở ra.
Mấy người định vào trong thì bỗng nhiên trước mắt bóng đen nháng lên một cái, một vật khổng lồ bay ra, chính là con ma hổ Hắc. Chỉ thấy Hắc bùm một tiếng rơi xuống đất, chấn mặt đất lung lay.
Nhưng khiến mọi người kinh sợ là Hắc thần tuấn hung mãnh lúc này da lông rối xù, nằm phịch trên mặt đất không nhúc nhích, máu tràn như suối chảy ra từ miệng rộng ướt sàn nhà, rõ ràng trọng thương ngất xỉu.
Từ biểu tượng thê thảm của Hắc không khó tưởng tượng nó đã gặp đãi ngộ ra sao.
- Đây...Đây là sao?
Ba người ngơ ngác, mặt tràn đây khó tin.
Đặc biệt là Trần Nhược Tình, Trương Diệu, họ biết rõ trước khi ma hổ cuồng hóa thì Phong Liệt đã đánh không lại, nhưng giờ thì ma hổ sau khi cuồng hóa đang nằm nửa chết nửa sống trước mặt, khiến người khó tin.
Thật lâu sau, chợt nghe tiếng Diệp Thiên Tử hét chói tai:
- Phong Liệt đồ khốn kiếp! Ngươi lăn ra đây cho ta! Bổn tiểu thư phải làm thịt ngươi!
*Bồm bộp*
Trên bậc thang phòng tối vang tiếng bước chân, Phong Liệt lành lặn xuất hiện trong mắt mọi người. Khiến người kinh ngạc là sau lưng Phong Liệt uốn lượng bốn Ma Long ảo ảnh dài một trượng.
- Nguyên khí cảnh tứ tầng?
Trương Diệu kinh kêu, hơi ganh tỵ nói:
- Hừ, coi như tiểu tử ngươi may mắn, chẳng những không chết mà còn thăng cấp!
Phong Liệt không để lời uy hiếp của Diệp Thiên Tử trong lòng, hắn thu lại khí thế, duỗi đôi tay giãn gân cốt, vẻ mặt thải mái, lần này tăng cấp hắn không quá ngoài ý muốn.
Từ khi hắn đi xuống Long Hồn tế đàn đến nay đã có bốn, năm tháng, nếu không phải trong thời gian này hắn tập trung vào tu luyện địa cấp chiến kỹ thì đã sớm vượt ải nguyên khí cảnh tứ tầng lâu rồi.
Điều duy nhất làmh ắn bất mãn là mấy tháng qua mới tu luyện ‘Cuồng long táng thiên quyết' trình độ nhập môn mà thôi, thức cuối cùng ‘Táng thiên khiếu' không sờ được manh mối.
Bây giờ bộ địa cấp chiến kỹ này ở trên tay hắn có thể nói là một phần một trăm uy lực cũng không phát huy ra được, chỉ có lúc biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân mới miễn cưỡng thi triển được mấy phần.
Nhưng hắn hiểu rằng có sốt ruột cũng không được, địa cấp chiến kỹ vốn là cực kỳ khó luyện, mấy tháng mà tu luyện đến mức độ này đã là tiến độ cực kỳ kinh người rồi.
Diệp Thiên Tử liên tục uy hiếp Phong Liệt nhưng cuối cùng không dám xuống tay, nàng kéo thân thể mềm mại đau nhức không ngừng xoay quanh Hắc, không chút keo kiệt nhét một viên đan dược quý giá vào miệng hổ, khuôn mặt như sắp khóc.
Ma hổ là cùng nàng trưởng thành đến lên, cảm tình một người một hổ rất sâu, tựa như thân nhân vậy. Nàng nhìn Hắc luôn dũng mãnh vô địch mà nay hình dáng thê tham như vậy thì tim đau nhói, càng tăng nỗi hận với Phong Liệt hơn.
Một lát sau, mắt thấy Hắc khó khăn nuốt đan dược vào bụng thì Diệp Thiên Tử mới thở phào, cực kỳ căm hận nhìn Phong Liệt.
Nàng nghiến răng rít:
- Dâm tặc chết tiệt! Việc này chưa xong đâu! Mối nhục hôm nay bổn tiểu thư chắc chắn đòi lại gấp trăm, ngàn lần!
Phong Liệt nhìn biểu tình của Diệp Thiên Tử, lạnh lùng cười, nheo mắt nói:
- Bà điên, xem ra cho nàng bài học không đủ nhỉ?
- Ngươi...ngươi định làm gì?
Diệp Thiên Tử nhìn Phong Liệt cười gian thì lòng căng thẳng, bây giờ U Di đi ra ngoài làm việc, trong hai, ba ngày không trở về, để lại nàng đối mặt Phong Liệt thì không có tự tin lắm.
- Làm gì ư? Rất nhanh nàng sẽ biết!
Phong Liệt âm trầm cười rồi quay mặt ra ngoài kêu lên:
- Trần Tứ, hôm nay làm canh hổ cho lão tử!
Trần Tứ nghe chủ nhân gọi thì nhanh chóng chạy vào, cung kính quỳ trên mặt đất, nhưng mặt hơi khó xử nói:
- Công tử, canh hổ tạm thời không làm được, phải trước tiên đặt nguyên liệu, e rằng chờ buổi tối mới chuẩn bị được, ngài xem....
Phong Liệt bĩu môi hướng mặt đất, nói:
- Hừ, không phải trước mắt có nguyên liệu đấy sao? Làm thịt con cọp này!
Diệp Thiên Tử ngẩng ra, sau đó chợt cao giọng:
- Cái gì? Ngươi...ngươi định ăn Hắc?
Nàng hận đến không thể nhào tới cắn chết Phong Liệt, nếu không phải nàng bị hắn vật bây giờ sức chiến đấu chưa tới nửa phần thì đã sớm liều mạng với hắn rồi.
Phong Liệt sờ cằm, mắt chớp lóe nhìn Hắc, nói:
- Hừ, con cọp này mập đấy, đủ cho lão tử ăn mấy ngày. Hôm nay trước ăn canh hổ, mai ăn chưng khuỷu tay hổ!
Hắn không phải hù dọa Diệp Thiên Tử mà thật sự muốn ăn Hắc, trong lòng hắn ghi thù bị nàng tập kích một kích.
Nếu không thể xuống tay nặng với Diệp Thiên Tử vậy thì ăn con hổ này giải hận cũng không tệ. Dù sao tình hình trước mắt dù hắn có tốt bụng thả Hắc thì con hổ đó sẽ không cảm kích, sớm muộn gì là thứ rắc rối.
- Phong Liệt, đồ khốn kiếp! Ngươi không chết tử tế được! Không cho ngươi có ý xấu với Hắc!
Diệp Thiên Tử nhìn bộ dạng Phong Liệt không giống làm giả, rưng rưng sắp khóc, giang đôi tay chắn trước mặt con Hắc.
Hắc nằm trên mặt đất, đôi mắt hổ ảm đạm bất giác chảy hổ lệ, lòng rất sợ hãi. Lúc trước chỉ có nó ăn người chứ không ngờ hôm nay thành bữa ăn cho người khác, lòng hét to đúng là thiên lý tuần hoàn, báo ứng sẽ tới! Ánh mắt nhìn Phong Liệt như là nhìn ác ma khủng bố.
Bên cạnh Trần Nhược Tình nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Diệp Thiên Tử thì lòng hơi bất nhẫn, nàng muốn khuyên Phong Liệt nhưng cuối cùng lại không nói.
Trương Diệu thì vẻ mặt háo sắc nhìn Diệp Thiên Tử khuôn mặt tuyệt mỹ đáng thương động lòng người, thẫn thờ thật lâu.
Phong Liệt không tha phản bác nói với Trần Nhược Tình:
- Nhược Tình, đưa nàng trở về! Để lại con cọp là đủ rồi!
- Không...Ta không đi! Các ngươi dám thì...thì bổn tiểu thư...
Nói rồi Diệp Thiên Tử bỗng rút trường kiếm để ngang cổ, hung ác nói:
- Ta liền tự sát cho các ngươi xem!
Mọi người ngẩn ra, tiếp theo quay sang nhìn nhau, nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ, quả nhiên là tuyệt chiêu của đàn bà.
Mọi người không ngờ Diệp Thiên Tử đáo để như thế mà vì con cọp dám dùng sinh mạng uy hiếp, ngay cả Phong Liệt cũng đánh giá nàng cao hơn.
Cuối cùng Phong Liệt không ăn canh hổ, trơ mắt nhìn thịt lọp tới miệng lại bay mất.
Nhưng không phải hắn hoàn toàn lỗ vốn, uy hiếp một phen, ước định hàng loạt với Diệp Thiên Tử, xem như yên ổn một đoạn thời gian.
Tiếp theo Phong Liệt không để ý Diệp Thiên Tử và Hắc, thoải mái rửa mặt, súc miệng, thay bộ đồ trong giáo, ăn uống linh đình một trận rồi mới dẫn hai thị vệ đi ra khỏi viện.
Từ khi Phong Liệt đi vào thanh niên trẻ tuổi đến nay chưa xuất hiện trong viện, rất nhiều đệ tử cùng cấp mà hắn chỉ biết vài người Tần Trọng, Yên, Lục, nhưng người biết hắn thì khá nhiều.
Đi trên con đường rộng rãi ở ám võ viện, xung quanh đệ tử tới lui trông thấy Phong Liệt đều liếc mắt, cảm xúc hâm mộ, ghen tỵ, khinh thường vân vân vòng quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...