-Nhị sư huynh!
-Nhị sư huynh!
". . ."
Mọi người nhìn một màn này đều không khỏi một trận há hốc mồm, Mộc Thiên Tình cùng Băng Ly Tiểu ma nữ cũng là nhịn không được cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm mở rộng, thẫn thờ thật lâu.
Hơn nữa đám người Băng Long Giáo một vài thiếu nữ si tình thầm mến Lăng Cô Thành trong nhiều năm, khuôn mặt lại càng là một vẻ không thể tin được.
Các nàng có thể được Lăng Cô Thành mang theo bên người, một phần là vì có được thực lực không tệ, một phần khác tự nhiên cũng là người hâm mộ vững chắc của Lăng Cô Thành.
Nhưng là, giờ phút này các nàng lại trơ mắt nhìn xem, Nhị sư huynh kia lúc trước ở trong suy nghĩ của chính mình luôn là người hoàn mỹ vô khuyết, bất khả chiến bại lại bị một tiểu tử chỉ có Cương Khí Cảnh Thất Trọng Thiên dễ dàng dùng một quyền quật ngược trên mặt đất, trong lòng một đám thiếu nữ không khỏi rỉ máu, nước mắt chảy ròng.
Chỉ cảm thấy "Rầm" một cái, nam nhân hoàn mỹ trong suy nghĩ liền bể thành mảnh nhỏ ở trên mặt đất.
Kế tiếp, một đám thiếu nữ trong nhất thời giống như tiểu mâu miêu nổi điên, sát khí bức người.
"Đinh đinh đinh"
Một trận giòn vang, mọi người tới tấp lấy vũ khí ra, nhịn không được muốn đánh về phía Phong Liệt, đem hắn loạn kiếm phân thây.
-Phong Liệt tiểu tặc! Nạp mạng đi!
-Khốn kiếp! Cũng dám đánh lén Nhị sư huynh! Quả thực tội đáng chết vạn lần!
-Cùng tiến lên! Giết hắn đi.
-Nhị sư huynh đừng sợ! Tiểu muội tới bảo vệ ngươi!
". . ."
Mắt thấy một cuộc quần đấu sắp bộc phát, đột nhiên, Lăng Cô Thành đang gục trên mặt đất, "Sưu " một tiếng, nhảy lên trời cao, lần nữa khôi phục hình tượng ngọc thụ lâm phong.
Chỉ bất quá, hôm nay cây ngọc thụ này phảng phất như vừa mới bị mưa gió tàn phá giống như tàn hoa bại liễu, thật sự có chút chật vật, lỗ mũi thì bị vẹo đi, thân hình lại hơi có chút lung lay không ổn định.
-Phi phi!
Hắn hung hăng phun mấy cây cỏ khô trong miệng ra, lau lấy sống mũi gãy lìa, đầu tóc giống như một loại cuồng dã thú, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Phong Liệt gần như muốn ăn thịt người.
-Tất cả dừng tay! Phong Liệt là của ta!
Lăng Cô Thành hổn hển rống lên một câu.
Nghe được tiếng quát của hắn, một đám người ủng hộ phía dưới thân hình nhất thời cũng dừng lại, một đám lo lắng nhìn về phía hắn.
Băng Ly Tiểu ma nữ cũng có chút hoài nghi nhìn Nhị sư huynh của mình một chút, lại hiếu kỳ nhìn Phong Liệt một chút, con ngươi loạn chuyển, không nhịn được trong lòng thầm nhủ:
-Người này làm sao lại mạnh như vậy a! Người ta cũng không nhất định là đối thủ của Nhị sư huynh đâu! Ừm, nhất định là Nhị sư huynh khinh thường. Bất quá, lỗ mũi của Nhị sư huynh sau khi bị lệch đi, dường như không có đẹp trai bằng tên Phong Liệt kia a! Phi phi!
Lăng Cô Thành vận chuyển nguyên lực, bình phục một chút có chút rối loạn kinh mạch, Phong Liệt một quyền này không chỉ có riêng là cắt đứt hắn sống mũi mà thôi, ngay hắn kinh mạch trong cơ thể cũng chấn thành rối loạn không chịu nổi.
Lát sau, hắn mới chỉ vào Phong Liệt, âm thanh tràn ngập vẻ tàn nhẫn nói:
-Phong Liệt, ta thừa nhận ta đã xem thường ngươi! Bất quá, vận may của ngươi đến đây là chấm dứt!
Phong Liệt cười giễu cợt, nhưng trong lòng thì không khỏi nghĩ đến một chuyện, tại sao lời nói này của Lăng Cô Thành lại quen tai như thế? Dường như cho tới nay thật là đã có rất nhiều người cũng từng nói với mình như vậy, bất quá dường như vận may của mình luôn luôn chưa từng kết thúc.
Sau một khắc, hắn thuận miệng trả lời một câu làm cho người ta hộc máu:
-Lăng huynh, ngươi có thể tiếp tục sao? Nếu như quá mệt mỏi thì hãy đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đánh.
-Ngươi … tốt! Rất tốt!
Lăng Cô Thành sắc mặt hơi chậm lại, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực.
Hắn vốn định nói nhảm thêm mấy câu nữa, mượn cơ hội điều tức một chút, nhưng bị một kích này của Phong Liệt, cũng là trì hoãn không nổi nữa.
-Vạn Lý Tuyết Phiêu!
"Oanh!"
Trường kiếm trong tay Lăng Cô Thành đột nhiên run lên, theo đó hư không cũng trở nên run rẩy, nhiệt độ trong thiên địa cấp tốc giảm xuống, đồng thời, hàng vạn hàng nghìn bông tuyết từ trong trường kiếm bay ra, trong chớp mắt liền tràn ngập phạm vi trăm trượng, bầu trời đêm trở thành một mảnh trắng xoá, trông rất đẹp mắt.
Phong Liệt ánh mắt khẽ co rút lại, không nhịn được thầm hô một tiếng:
-Ừm? Chẳng lẽ là Thiên Cấp Chiến Kỹ — Tuyết Ảnh Băng Sát Quyết của Thiên Tuyết Cung?
Lúc này, nhìn thiên địa kỳ cảnh như vậy, chẳng những là Tiểu Thất cùng Đại Ngưu nhìn tới mắt choáng váng, ngay cả một đám đệ tử Băng Long Giáo còn lại cũng không chớp mắt, trong mắt liên tục ánh lên tia sáng kỳ dị, tựa hồ một lần nữa khôi phục lòng tin đối với Nhị sư huynh của mình, rối rít lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Không vì cái gì khác, tất cả đệ tử Băng Long Giáo cũng biết rõ, đây chính là thức thứ nhất "Vạn Lý Tuyết Phiêu" trong Thiên Cấp Chiến Kỹ - Tuyết Ảnh Băng Sát Quyết của Thiên Tuyết Cung!
Nghe nói, mấy trăm năm trước từng có một vị tiền bối của Băng Long Giáo thi triển một thức này, quả thật một trận bão tuyết lớn đã đổ xuống ở phía trên Thánh Thi Sơn của Minh Long Giáo, nhất cử diệt sát mấy vạn nội môn đệ tử của Minh Long Giáo, khiến cho Minh Long Giáo cùng Băng Long Giáo đến nay thủy hỏa bất dung.
Chỉ bất quá, hôm nay Lăng Cô Thành mới chỉ đem một thức này luyện tới Nhập Môn thôi, nên chỉ có thể bao phủ phương viên trăm trượng, uy thế hiển nhiên cũng chưa đủ.
-Đi!
Mắt thấy chiêu thức đã tập hợp thành công, Lăng Cô Thành lập tức quát nhẹ một tiếng, nhất thời, từng trận bão tuyết bay lả tả giống như cuồng phong cuốn tới Phong Liệt ở trong hắc vụ, ở trong thiên địa vang lên thành từng đợt âm thanh phá không bén nhọn chói tai, uy thế cực kỳ kinh người, một mảnh hắc vụ kia ở chỗ Phong Liệt lập tức bị cắt thành hàng vạn hàng nghìn phần, không ngừng quay cuồng.
Phong Liệt không dám khinh thường chút nào, hắn biết rõ, bông tuyết quanh người tuyệt không phải bông tuyết bình thường, mà là do ý cảnh ngưng tụ Thiên Địa Nguyên Lực tạo thành sát khí, uy lực của mỗi một bông tuyết sợ rằng cũng sẽ không thua một kích của cao thủ Thần Thông Cảnh, tuyệt đối không thể khinh thường.
Sau một khắc, Phong Liệt ở bên trong hắc vụ đột nhiên trầm hông hóp bụng, cằm cúi xuống gần cổ, ngửa mặt lên trời thét ra một tiếng long ngâm chấn động bầu trời đêm.
-Cuồng Long Táng Thiên — Táng Thiên Nhất Khiếu!
"Rống."
Tiếng long ngâm cao vút giống như Viễn Cổ Long Hoàng hiệu lệnh quần long, tiếng hô chạy suốt chín tầng trời, trong nháy mắt khuếch tán trong thiên địa.
Hôm nay Phong Liệt đã là cao thủ Cương Khí Cảnh Thất Trọng Thiên, một thức này luyện tới cảnh giới Đại Thành của Địa Cấp Chiến Kỹ so sánh với trong quá khứ, uy lực tự nhiên không thể so sánh nổi.
Một đám đệ tử Băng Long Giáo xung quanh chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên bị kiềm hãm, màng nhĩ gần như bị xé rách, tâm thần không khỏi hoảng sợ.
Nhưng sau một khắc bọn họ lại phát hiện, chuyện đáng sợ hơn lại ở phía sau!
Theo âm thanh long ngâm này, một đạo hình ảnh Ma Long dài hơn mười trượng uốn lượn bay lên không, lướt đi khỏi hắc vụ, uốn lượn một vòng trên bầu trời dưới con mắt của mọi người, nhất thời đem thiên địa nguyên khí bên trong phương viên mấy dặm càn quét không còn chút nào, mạnh mẽ tăng vọt thành một con Hạo Hãn Cự Long dài trăm trượng, dao động thủ vẫy đuôi, như núi như lĩnh, uy thế Kinh Thiên, tản ra uy áp mạnh mẽ không gì sánh kịp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...