Tinh thần hắn trầm lặng như lão tăng nhập định, lòng không có chút tạp niệm. Đem những chuyện như Diệp Thiên Tử, Lý U Nguyệt, Sở Huyền, Sở điệp và Trần Nhược Tình, Trương Diệu, tất cả sự vật đều quăng ra sau đầu, toàn bộ tinh thần đặt vào tu luyện chiến kỹ.
Hắn biết rõ ở thế giới thực lực trên tất cả này, bản thân có sức chiến đấu mới là có bản lĩnh nhất.
Trước khi đem tư chất tuyệt thế của mình chuyển hóa thành vô thượng sức chiến đấu thì mọi ân oán tình cừu đề tránh sang bên. Chính vì có giác ngộ này nên dù là kiếp trước haoược hiện tại hắn luôn truy đuổi tung hoành thiên hạ vô thượng sức chiến đấu đặt ở hàng đầu.
thức thứ nhất 'Đạp thiên bộ' trong 'Cuồng long táng thiên quyết' là chiêu thức cơ sở của nguyên bọ chiến kỹ, chỉ có luyện thành thức này mới vững vàng đứng trong cõi trời đất, phát huy uy lực bảy thức khác đến mức tận cùng.
Trong tám thức thì ‘Đạp thiên bộ’ cũng là chiêu cần mở nhiều kinh mạch nhất, ở hai chân, tổng cộng cần mở tám kinh mạch.
Chuẩn bị sẵn sàng xong tu luyện bắt đầu bước thống khổ tu luyện địa cấp chiến kỹ.
Mỗi mở ra một kinh mạch là hành hạ không phải là người khiến Phong Liệt chết đi sống lại, rồi lại phải hàn toàn tỉnh táo, bởi vì nếu không thể khống chế hướng đi của nguyên lực, tùy thời có khả năng vạn kiếp bất phục, khiến con đường võ đạo của hắn từ nay chấm dứt.
Tiếp theo trong phòng tối không ánh sáng thường vang vọng tiếng hét thê lương thảm không đành lòng nghe. Nếu không phải phòng tối không ánh sáng che kín không kẽ hở thì e rằng tiếng hét đau đớn khủng bố này đã vng khắp Ám Võ Phong rồi.
Một ngày, mười ngày, một tháng, bên ngoài thời gian nhanh chóng trôi qua, Phong Liệt thì là sống một ngày bằng một năm.
Thời gian hơn một tháng này Phong Liệt rời khỏi phòng tối không ánh sáng ba lần, mỗi lần đi ra cũng chỉ là ăn uống một bữa rồi vội vàng vào bế quan tiếp.
Càng khiến Trần Nhược Tình, Trương Diệu kinh ngạc là thân thể Phong Liệt ngày càng gầy nhưng mắt ngày càng sáng ngời.
Mặc dù họ biết Phong Liệt đang tu luyện công pháp nhưng không biết Phong Liệt đang luyện địa cấp công pháp mà dù là cao thủ thần thông cảnh nghe thấy cũng biến sắc.
Lại qua vài ngày, láng giềng Diệp Thiên Tử trở về.
Như vài người suy đoán, lần này nàng trở về từ chỗ gia tộc cầu đến một thanh trường kiếm cao cấp linh bảo, băng ma kiếm. Nàng còn mang về một con cọp đen cao một trượng cực kỳ hung mãnh, mục đích không cần nói cũng biết.
Nếu không phải Phong Liệt khổ luyện bế quan trong phòng tối không ánh sáng, ru rú trong nhà thì e rằng Diệp Thiên Tử sớm mất kiên nhẫn giết tới rồi.
Dù là vậy thì nàng cũng cực kỳ mất kiên nhẫn đẩy ngã tường cao hai viện, mỗi cách vài canh giờ là qua đây tuần tra, đem viện của Phong Liệt xem như hậu hoa viên nhà mình.
Hai tháng sau, Trần Nhược Tình ở trong gian phòng tĩnh tọa chợt cảm thấy nguyên tòa nhà nhẹ run khiến nàng khó bình tĩnh lại. Nhưng nàng cho rằng là trong núi Ám Võ Phong có cao thủ nào đó luyện công, không mấy để bụng.
Ba tháng sau, tần suất tòa nhà rung động ngày càng cao, hơn nữa dưới đất thường vang lên tiếng nổ như có như không khiến mọi người rất bực mình.
Rốt cuộc vào tháng thứ tư, trong lầu bỗng vang lên tiếng *ầm đùng* cực lớn, chấn màng tai mọi người ù vang. Trần Nhược Tình, Trương Diệu chạy tới lối và phòng tối không ánh sáng của Phong Liệt.
Lúc này cửa ngầm trong phòng tối mở ra, hai người thấy Phong Liệt quần áo rách rưới, nửa thân trần lộ ra từng khối cư bắp như tinh kim từng bước đạp ra. Đôi mắt hắn lóe tia sáng khiến người không dám nhìn gần.
Trần Nhược Tình và Trương Diệu kinh ngạc đánh giá Phong Liệt, trong mắt ai người lộ vẻ giật mình.
Lúc này trang phục đệ tử trung tâm trên người Phong Liệt rách rưới tơi tả, đoi tay, hai đầu gối, cẳng chân lộ cả ra ngoài. Khiến người ta giật mình là đôi tay, hai khuỷu tay, hai đầu gối và chân, vai phải của hắn đều hơi lóe ánh sáng ám kim, dường như trùm một tầng vàng nhạt rất là kỳ lạ.
Hơn nữa ngay cả khí chất của Phong Liệt cũng hơi thay đổi.
Ban đầu hình thể của Phong Liệt mảnh khảnh, cho người cảm giác yếu đuối nh nhã, nhưng hiện tại dù hắn vẫn mảnh khảnh lại thêm vài phần sắc bén bá đạo. Khuôn mặt thanh tú có chút cuồng ngạo, như là thanh kiếm rút ra khỏi vỏ tỏa mũi nhọn.
Trương Diệu kinh ngạc nói:
- Tên khốn, ngươi luyện tà công gì vậy? Sao giống như trở thành người khác?
Không biết tại sao gã mơ hồ cảm thấy lúc này Phong Liệt cho gã cảm giác áp lực, điều này khiến gã khó tin và rất khó hiểu.
Trần Nhược Tình hơi lo lắng hỏi:
- Phong Liệt, ngươi có sao không?
Nàng nhìn chỗ không có mảnh vải che của Phong Liệt, tai hơi nóng lên, ánh mắt né tránh.
Phong Liệt từ từ bước ra khỏi phòng tối, xa cơ mặt, bỏ qua Trương Diệu, thói quen mỉm cười với Trần Nhược Tình.
Hắn nói:
- Ha ha, ta không có chuyện gì! À, ta bế quan bao lâu rồi?
- Bốn tháng mười hai ngày!
- Ồ, không ngờ đã...ủa?
Phong Liệt thuận miệng đáp thì bỗng ngẩn ra, vì thanh âm mới đáp lời hắn không phải đến từ Trần Nhược Tình là ngoài viện.
Phong Liệt ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu cười khổ, không chút xa lạ giọng nói này. Mỗi khi thanh âm này vang lên thì đã định trước thời gian của hắn không bình tĩnh.
Hắn thầm thở dài, bất đắc dĩ đi ra ngoài, có một số việc nếu đã không thể tránh né thì chỉ còn cách đối mặt. Đúng lúc Phong Liệt rất muốn kiểm nghiệm thành quả tu luyện mấy tháng qua của mình.
Bên ngoài mặt trời trên không, vạn dặm không mây. Phong Liệt bước ra bị ánh nắng chiếu rọi mở mắt không ra, qua thật lâu mới thích ứng được.
Trong sân vách tường ba trượng mà Phong Liệt sai người xây lên giờ đã hoàn toàn bị đẩy ngã, một thiếu nữ mặc đồ trắng đang cầm thanh trường kiếm đen, cười nhạt đứng ở trong sân của Phong Liệt. Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ khiêu khích.
Diệp Thiên Tử lạnh lùng nói:
- Phong Liệt, bổn tiểu thư đợi ngươi mấy tháng, giờ ngươi không làm rùa đen rút đầu nữa?
Mặc dù không phải lần đầu trông thấy Diệp Thiên Tử nhưng ánh mắt Phong Liệt vẫn kiềm không được dấy lên sự kinh diễm, khuôn mặt hoàn mỹ so với tiên hoa trong sân càng mỹ lệ vài phần. Đường cong mỹ miều nhấp nhô khiến người kiềm không được muốn nhìn phong cảnh dưới váy dài.
Bất giác Phong Liệt dời tầm mắt đến nửa người dưới của Diệp Thiên Tử, trong óc kiềm không được hiện ra hình ảnh lúc trước tháng nhìn, thầm nghĩ.
“Không biết bây giờ nàng nay có mặc đồ lót không ta? Thật là hoài niệm! Hắc hắc!"
- Dâm tặc xấu xa! Ngươi nhìn đi đâu!?
Diệp Thiên Tử thấy ánh mắt xấu xa của Phong Liệt thì lòng nổi lửa hận, kiềm không được định vọt tới.
- Chậm đã!
Phong Liệt vội nghiêm mặt quát to:
- Diệp Thiên Tử, nàng chưa thôi ư? Lão tử nhẫn nại có hạn!
Diệp Thiên Tử hừ lạnh nói:
- Hừ! Đương nhiên là không!
Phong Liệt bất đắc dĩ hỏi:
- Vậy rốt cuộc nàng muốn sao?
- Ha ha.
Bàn tay thuôn dài lật ngược vạch mấy đường kiếm, Diệp Thiên Tử cười lạnh nói:
- Phong Liệt, bổn tiểu thư không phải người không lý lẽ...
- Xì! Thú vị ghê, nàng mà không phải người lý lẽ? Lão tử coi như mở mắt rồi!
Không đợi Diệp Thiên Tử nói xong Phong Liệt kiềm không được bật cười, nhưng trông thấy vẻ mặt phát cuồng của nàng thì lập tức nghiêm mặt nói:
- A, nàng nói tiếp đi, ta đang nghe!
Diệp Thiên Tử bị chọc tức nghiến răng nghiến lợi, hít sâu vài hơi mới đè ép lửa giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...