- Híz-khà-zzz… điều này…
Hổ Đầu hai mắt máy động, hít một ngụm khí lạnh.
Lúc trước hắn đại chiến với Lang cương thi nhiều hiệp, nhưng khó tạo thành cho nó một chút thương tổn.
Nhưng giờ khắc này đầu con Lang cương thi kia trực tiếp bị người đát nát, lực đạo như vậy lớn tới mức nào!
Sau khi chấn kinh, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, chẳng biết sau lưng từ khi nào xuất hiện một thiếu niên tuấn tú mặc hắc y.
-Vị đại ca này, là ngươi đã cứu ta phải không?
Hổ Đầu sờ sờ cái ót, mờ mịt nói.
Phong Liệt thiện ý gật đầu, ánh mắt lại âm thầm đánh giá thiếu niên này vài lần, không khỏi có chút kỳ quái.
Hắn sở dĩ xuất thủ cứu gã thiếu niên này, là bởi vì hắn nhìn ra thể chất của thiếu niên này cực kỳ cổ quái, nhìn cường độ thân thể kia sợ rằng đã không kém gì Long Vũ Giả Nguyên Khí Cảnh hậu kỳ, hai cánh tay có lực ngàn cân, nhưng kì thực trong cơ thể hắn cũng không có chút nguyên lực nào, thậm chí cũng chưa thức tỉnh Chân Long huyết mạch, chuyện này thật sự có chút trái với bình thường, tựa hồ cũng không thể giải thích là thiếu niên này có thần lực trời sanh.
Hơn nữa giờ phút này tiếp xúc gần gũi, hắn càng có thể cảm nhận được trên người Hổ Đầu có một cỗ khí tức kỳ lạ, rất là bất phàm, điều này không khỏi khiến cho trong lòng Phong Liệt tò mò nhiều hơn vài phần.
Chẳng qua là hắn cũng không biết, trong nháy mắt khi hắn xuất thủ cứu Hổ Đầu, ở ngoài mấy chục dặm, trong một túp lều ở bên cạnh tòa đầm băng, một gã lão giả tóc trắng lông mi trắng chậm rãi tản đi nguyên lực ở ngón giữa, lông mày dài khẽ nhíu lại.
-Đa tạ ân nhân cứu mạng! Xin nhận của Hổ Đầu một lạy!
-Cảm ơn ngươi cứu Hổ Đầu, Đại Ngưu ta cũng bái ngươi!
"..."
Sau khi ba thiếu niên phục hồi tinh thần lại cũng liên tục không ngừng chạy đến trước người Phong Liệt, liên tục hành đại lễ bái tạ, mặc dù ba thiếu niên này còn có chút non nớt, nhưng trên vẻ mặt lại vô cùng chân thật.
Phong Liệt không chịu được sự cố chấp của ba người, chỉ đành để ba người bái tạ.
-Tốt lắm, tất cả các ngươi đứng lên đi! Ta có lời muốn hỏi các ngươi.
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
Hắn từ khi xuất đạo tới nay, giết người cũng không ít, nhưng xuất thủ cứu người thật sự là không nhiều lắm, hơn nữa là cứu một người không quen biết, đây giống như đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.
-Ân nhân có chuyện gì cứ hỏi, Hổ Đầu ta nếu biết thì nhất định sẽ nói!
Hổ Đầu vỗ ngực nói.
Tiểu Thất cùng Đại Ngưu cũng đứng dậy, tò mò đánh giá Phong Liệt, trong ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái không thể che dấu.
Nhìn thoáng qua bên ngoài, Phong Liệt so với bọn hắn cũng chỉ là lớn hơn vài tuổi mà thôi, nhưng thực lực Phong Liệt thật sự rất bí hiểm, một cước liền đạp bay Lang Cương Thi có lực lượng lớn vô cùng kia, chuyện này không phải người bình thường có thể làm được?
Ba thiếu niên mặc dù vào giang hồ không sâu, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thông hiểu thế vụ, tự nhiên cũng nhìn ra được Phong Liệt không giống bình thường.
Hơn nữa, có lẽ là do nguyên nhân thường xuyên giao thiệp cùng với dã thú trong núi, trong lòng bọn họ không khỏi có sự sùng bái đối với cường giả.
-Phía trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có nhiều cương thi như vậy?
Phong Liệt kinh ngạc nói.
-Ân nhân, ngươi muốn đi Ma Quỷ Bình Nguyên sao? Ngàn vạn lần không nên đi a! Bên trên bình nguyên vừa mới bộc phát Cương Thi Phong Bạo, dọc theo dải đất đều có hàng vạn hàng nghìn cương thi làm hại, giết chết rất nhiều người, tận cùng bên trong còn không biết có quỷ vật gì lợi hại đâu!
-Đúng vậy đúng vậy! Đều tại chúng ta không nghe lời của Lê Bá, tự tiện tiến vào bình nguyên hái thuốc, kết quả thiếu chút nữa bị cương thi giết chết, nếu không phải ân nhân ngươi kịp thời xuất thủ, chúng ta sợ rằng cũng khó thoát khỏi cái chết.
"..."
"..."
Sau khi hỏi thăm một phen, Phong Liệt từ trong miệng ba thiếu niên này dần dần hiểu rõ tình hình, nguyên lai phía trước là Ma Quỷ Bình Nguyên, cũng chính là ngày mà cách mấy năm sẽ có Cương Thi Phong Bạo phát sinh một lần trên Thiên Đô Cổ Chiến Trường, tính ra thì có tới ngàn vạn cương thi chui ra từ mặt đất, hoạt động trên chiến trường cổ này, thậm chí còn bắt giết sinh linh, hấp thực dương khí, Thôn Phệ hồn phách.
Ngày này cương thi trên Thiên Đô Cổ Chiến Trường này cùng cương thi ở những ngày bình thường có ý nghĩa bất đồng, những thứ cương thi này thật ra thì đã chiếm cứ lấy một chút tàn hồn không trọn vẹn của võ giả, có cương thi thậm chí còn hiểu được chiến kỹ công pháp, không thể khinh thường.
Còn lần Cương Thi Phong Bạo này nghiêm trọng hơn nữa, khiến cho vô số cương thi xuyên qua bình nguyên chạy vào trong núi lớn.
Phong Liệt sau khi nghe ba người giải thích, không những không sợ hãi, ngược lại trong lòng mừng thầm.
Giờ phút này hắn đã có thể khẳng định, hôm nay sau khi xuất hiện trận Cương Thi Phong Bạo đặc biệt lớn ở Thiên Đô Cổ Chiến Trường này chắc chắn có đại sự phát sinh, đến lúc đó nơi này sẽ tụ tập vô số cao thủ trên đại lục.
Kiếp trước, hắn đối với sự kiện lần này chỉ là từng nghe qua, cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng biết rằng sau một trận Cương Thi Phong Bạo, rất nhiều người đều chiếm được thiên đại cơ duyên.
Còn lần này nếu để cho mình gặp được, hắn tự nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tốt lớn như vậy, nói không chừng phải thò chân xía vào.
-Ân nhân đại ca, chúng ta còn không biết ngươi tên là gì đâu?
Hổ Đầu ngượng ngùng cười thầm.
-Phong Liệt.
-Phong đại ca, ngươi thật sự muốn đi Ma Quỷ Bình Nguyên sao? Mặc dù chúng ta biết ngươi không phải là người bình thường, bất quá ta vẫn là khuyên ngươi không nên đi thì hơn, Lê Bá nói, Cương Thi Phong Bạo lần này không tới mười ngày nửa tháng tuyệt đối sẽ không dừng lại, ngươi không nên tiến vào đó thì hơn, hay là mười ngày sau rồi hãy vào. Nếu không, Phong đại ca ngươi trước tới nhà ta ở vài ngày đi, thuận tiện cũng có thể nếm thử rượu mà Lê Bá ủ.
Hổ Đầu tận tình khuyên nhủ.
-Đúng vậy a, Phong đại ca, được uống rượu mà Lê Bá ủ, bao nhiêu ngươi sau khi uống qua cả đời khó có thể quên, mấy ngày hôm trước có mấy người đến từ đại lục Tây Phương, đặc biệt tới uống rượu mà Lê Bá ủ đó.
Tiểu Thất mặt mày hớn hở nói.
Đại Ngưu chẳng qua là ở một bên sờ cái đầu nhếch miệng cười ngây ngô, nghe tiểu Thất nhắc tới rượu mà Lê Bá ủ, tựa hồ lại nuốt nước miếng.
Phong Liệt cười cười, đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại đột nhiên thấy một đạo hồng mang từ trong âm vụ phía xa bắn ra, rơi vào trong rừng cây cách đó không xa.
Sau đó, trong tai của hắn vang lên thanh âm của Hỏa Mãng Vương:
-Công tử, Thiên Đô Cổ Chiến Trường mới vừa bộc phát cương thi triều tịch vô cùng hiếm có, trong đó một vài Phi Thiên Cương Thi Vương có tu vi so với lão phu cũng không sai biệt lắm, sợ rằng hai ngày này không đi được, khụ khụ.
Phong Liệt trong lòng chấn động, không khỏi thầm cảm thấy kinh hãi, hắn có thể nghe được, Hỏa Mãng Vương tựa hồ bị thương không nhẹ.
Thậm chí ngay cả Hỏa Mãng Vương đường đường là cường giả Hóa Đan Cảnh Bát Trọng Thiên cũng bị trọng thương, không khó có thể tưởng tượng được Phi Thiên Cương Thi Vương sẽ lợi hại đến cỡ nào.
Phong Liệt nghĩ ngợi chốc lát, chỉ đành tạm thời bỏ đi ý niệm lập tức đi tới Thiên Đô Cổ Chiến Trường trong đầu.
Cuối cùng, hắn không chịu đựng được sự quấy rầy của Hổ Đầu cùng Tiểu Thất, quyết định muốn biết một chút tình huống của Hổ Đầu, liền đáp ứng lời mời của Hổ Đầu, ở trong vòng vây của ba người đi tới phía ngọn núi lớn cách đó không xa.
-Phong đại ca, ngươi là Long Vũ Giả sao?
-Ngươi làm sao thấy được?
-Chuyện này có cái gì kỳ quái? Lê Bá nói, khí lực của ta đã không kém gì Long Vũ Giả bình thường, nhưng ta đánh không lại cương thi kia, mà ngươi lại có thể dễ dàng đánh chết cương thi, nói vậy ngươi nhất định là Long Vũ Giả, hơn nữa, hoặc là Hắc Long Vũ Giả, hoặc là Ma Long Vũ Giả, đúng không?
-Ha hả, coi như ngươi đã đoán đúng, bất quá, khí lực ngàn cân trên người của ngươi là như thế nào có được?
Phong Liệt cười hỏi.
-Ta … ta cũng là Long Vũ Giả.
Hổ Đầu sờ sờ cái ót, tựa hồ có chút lo lắng.
Tiểu Thất cười to nói:
-Ha ha! Phong đại ca, ngươi đừng nghe hắn khoác lác, hắn luôn luôn nói với chúng ta hắn đã thức tỉnh Ma Long huyết mạch, nhưng đến nay ngay cả nửa phần Long ảnh cũng không phóng thích ra được, này coi như là môn tử của Long Vũ Giả a? Ta từng nghe nói một người Long Vũ Giả đều có thể phi thiên độn địa, quanh người có Chân Long hộ thể a! Có phải hay không a Đại Ngưu? Ha ha ha ha!
-Hắc hắc!
"..."
Ba người Hổ Đầu đều mang tâm tính của thiếu niên, không có chút tâm cơ nào, Phong Liệt cũng không kiêu căng, chỉ chốc lát sau mấy người liền quen thuộc hơn.
Phong Liệt từ trong miệng Hổ Đầu biết được, Hổ Đầu một năm trước tự mình thức tỉnh Ma Long huyết mạch.
Nhưng chẳng biết tại sao, sau khi thức tỉnh huyết mạch không tới một khắc đồng hồ, Ma Long huyết mạch trong cơ thể hắn lại đột nhiên biến mất, hơn nữa cũng không cảm thụ được chút khí tức Chân Long nào, duy chỉ có khiến cho thân thể hắn thoáng cái mạnh mẽ mấy chục lần, hơn nữa trong cơ thể có nhiều hơn một tia thần lực không giải thích được.
Chuyện này quá mức quỷ dị, không người nào có thể giải thích, ngay cả Lê Bá từ trong miệng Hổ Đầu kia cơ hồ không gì không biết, cũng không giải thích được.
Chỉ chốc lát sau, Phong Liệt theo ba người đi tới phía dưới chân núi, rất xa thấy được một sơn thôn chỉ có hơn mười gia đình nhỏ, ngoài thôn lại có một dòng suối nhỏ trong suốt vờn quanh, nước biếc núi xanh, khói bếp lượn lờ, thực sự là một địa phương không tệ.
Chỉ bất quá, cách sơn thôn càng ngày càng gần, Phong Liệt rõ ràng cảm nhận được một cỗ hàn ý lăng liệt, cỗ hàn ý này giống như bản thân đang ngâm trong hàn đàm, hàn khí trực tiếp tiến thằng vào nội tâm.
-Ừm? Sao lại lạnh như thế?
Phong Liệt kinh ngạc nói.
-Phong đại ca, ngươi không biết, ở phía sau thôn có một đầm băng, là Lê Bá dùng để cất rượu, đầm băng này rất kỳ quái, khoảng cách càng xa càng có thể cảm giác được lạnh lẽo, nhưng vào bên trong thôn ngược lại cũng không hề thấy lạnh.
-Nga? Còn có quái sự bực này?
Phong Liệt sắc mặt sửng sốt, nhưng trong lòng thì âm thầm đề cao, cẩn thận hơn mấy phần.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn mơ hồ cảm giác được, trong phạm vi phương viên hơn mười dặm của cái tiểu sơn thôn này cũng đầy dẫy một tia cảm giác hư ảo.
Những ngọn núi dòng nước kia thoạt nhìn rất là chân thật tự nhiên, nhưng trong lúc lơ đãng lại có thể cảm thấy một tia không bất thường, nếu cẩn thận quan sát lại, thì cái gì cũng nhìn không ra.
Nếu không phải ba thiếu niên Hổ Đầu, Tiểu Thất, Đại Ngưu có cử chỉ thật thà không giống làm bộ, Phong Liệt thậm chí sẽ cho là mình đang từ từ đến gần một cái bẫy rập cực lớn.
Mọi người chỉ trong chốc lát liền tiến vào bên trong thôn trang, thôn trang này chỉ có hơn mười gia đình, nhà ở là ngôi nhà làm bằng ghỗ tùy ý phân tán ở bên trên dòng suối nhỏ.
Nghe Hổ Đầu nói, thôn trang của bọn họ tên là Tiểu Lương Trang, người ở chỗ này ngoại trừ Lê Bá thì đều mang họ Lương.
Tận cùng của thôn trang có duy nhất một tiểu lâu hai tầng, đó chính là chỗ Lê Bá ở, nhà của Hổ Đầu ở bên cạnh tiểu lâu của Lê Bá.
-Hai người các ngươi đi bắt vài con gà rừng, thỏ rừng đi a, ta trước tiên mang Phong đại ca đi tới nhà của Lê Bá, mọi người buổi tối không say không về.
-Được rồi!
Hổ Đầu dặn dò Tiểu Thất cùng Đại Ngưu một tiếng, liền dẫn Phong Liệt chạy thẳng tới tiểu lâu của Lê Bá.
Tiểu Thất cùng Đại Ngưu thì hấp tấp chạy về nhà lấy cung tên, đi về khu rừng phía sau để săn thú.
Theo Hổ Đầu giới thiệu, cha mẹ hắn đã mất tích khi hắn còn rất nhỏ, sau khi vào trong ngọn núi lớn kia thì không trở lại, hắn từ nhỏ lớn lên bên cạnh Lê Bá, ngày thường săn bắt thú rừng, giúp Lê Bá tìm dược liệu, làm trợ thủ cất rượu, tình cảm của hai người giống như phụ tử.
-Phong đại ca, Lê Bá là người rất tốt, chính là xem rượu như mạng, rượu hắn để ở bên ngoài tùy tiện chúng ta uống bao nhiêu đều được, nhưng rượu ở lầu hai, người khác muốn thấy một chút cũng không được.
-Có một lần Tiểu Thất thừa dịp Lê Bá không ở nhà, len lén đi lên lầu hai, kết quả mới vừa mở ra một vò rượu, đã bị Lê Bá bắt được, sau đó bị Lê Bá ném tới bờ đầm đóng băng một canh giờ, từ sau đó, Tiểu Thất cũng không dám đi lên lầu hai nữa.
-Phong đại ca, thật ra thì rượu mà Lê Bá để ở dưới lầu cũng là rượu ngon thiên hạ khó kiếm được, ngay cả A Ly tỷ mang Long Sát Tửu từ bên ngoài về cũng không dễ uống như rượu Lê Bá ủ.
"..."
"..."
Hai người vừa nói vừa đi tới tiểu lâu hai tầng bằng gỗ kia, bên trong mấy căn nhà nhỏ của Tiểu Lương Trang cũng không có tường viện, tiểu lâu này cũng giống như vậy.
Phía dưới tiểu lâu, bên ngoài để bốn mươi năm mươi bể cá con chừng nửa thân người, còn có một vài vò rượu được phong kín, từng đợt mùi rượu tinh khiết đập vào mặt, làm cho một người không thích rượu như Phong Liệt cũng nhịn không được ngón trỏ đại động.
Chưa vào tới cửa, đã nghe thấy một thanh âm già nua từ bên trong truyền tới, lạnh nhạt nói:
-Hổ Đầu, là ai tới?
-Lê Bá, hắn là Phong Liệt đại ca, là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không phải có Phong đại ca, ta thiếu chút nữa đã bị cương thi … ách, hắc, hắc hắc!
Lời nói của Hổ Đầu đột nhiên hơi chậm lại, tựa hồ cảm thấy mình nói lỡ miệng, vội vàng cười nhẹ mấy tiếng.
-Hừ! Ngươi con thỏ nhỏ chết tiệt kia có phải không nghe lời hay không, chạy ra bên ngoài núi a?
Thanh âm bên trong hơi có chút trách cứ nói.
Hổ Đầu vuốt cái ót le lưỡi nhìn Phong Liệt.
-Các ngươi vào đi.
Thanh âm già nua kia tiếp tục nói.
-Đi, vào đi, Phong đại ca.
Hổ Đầu nói với Phong Liệt.
-Ừm.
Phong Liệt cười cười đi theo, giờ phút này trong lòng hắn thật sự có chút tò mò về nhân vật ở bên trong, theo lời của ba người Hổ Đầu, Phong Liệt cảm thấy vị Lê Bá này hẳn là có chút không đơn giản.
Trong đại sảnh của lầu một, bầy đặt không ít khí cụ dùng để cất rượu, rất chỉnh tề, đặt ở bên cạnh một cái bàn gỗ, một lão giả tóc trắng lông mi trắng chừng năm mươi tuổi đang cầm lấy một cái muôi múc nước, tựa hồ đang pha chế rượu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...