Sau một khắc, khi tấm lụa màu bạc kia tới gần Phong Liệt, đột nhiên biến mất, chỉ lưu lại một đạo gió nhẹ, khẽ phật qua mái tóc Phong Liệt.
- Ồ?
Chứng kiến một màn này, sắc mặt Phong Tiểu Đao không khỏi sững sờ, thân hình của hắn rơi xuống, đứng cách Phong Liệt năm trượng.
Tiếp theo, sắc mặt hắn lập tức đại biến, thấp thỏm lo âu nhìn tay chân, hoảng sợ kêu:
- Đây… đây là chuyện gì? Nguyên… nguyên lực của ta đâu? Ta trúng độc? Không thể nào!
Phong Tiểu Đao cảm nhận tình huống trong cơ thể, không khỏi cả kinh, hoang mang lo sợ.
Chính hắn cũng từng thử qua uy lực của Lạc Tiên thảo, cũng chỉ khiến kinh mạch tê liệt mà thôi, nhưng giờ nguyên lực trong cơ thể hắn biến mất vô ảnh vô tung, ngay cả một tia cũng không còn.
Tình huống này hắn mới gặp lần đầu, nằm ngoài sức tưởng tượng!
Chỉ có điều Phong Liệt cũng không cho hắn thời gian ngẩn người.
Hắn cười lạnh một tiếng, thân hình chấn động, hóa thành một đầu Ma long hình người toàn thân mọc đầy Hắc lân, gai ngọn, đôi mắt tỏa ra tia máu đỏ thẫm, dưới đêm đen vô cùng dọa người.
Cùng lúc đó, Phong Liệt cũng tế ra một kiện chiến giáp dữ tợn, che đậy bí mật của bản thân.
Sau khi biến ảo hắc ám chi thân, Phong Liệt đã có thể tùy ý vận chuyển nguyên lực, dược hiệu Lạc Tiên thảo không tạo thành được tác dụng gì với hắn nữa.
Rầm!
Một tiếng trọng kích vang lên.
Phong Tiểu Đao bị đại thương của Phong Liệt đánh trúng, sau đó bị chân mọc đầy gai nhọn đạp lên cổ.
- Điều này… điều này sao có thể? Sao ngươi có thể sử dụng nguyên lực?
Phong Tiểu Đao vùng vẫy hai cái, hoảng sợ phát hiện mình giờ như kiến càng lay cây, nguyên lực hùng hậu trong cơ thể Phong Liệt vận chuyển khiến hắn kinh hãi không thôi.
Hành tẩu giang hồ mười mấy năm, giết người vô số, đây là lần đầu tiên hắn thất thủ, thực tế với dược hiệu của Lạc Tiên thảo có thể nói là ai cũng không thoát, sao hôm nay lại gặp phải tên quái thai này!
Trong lúc nhất thời, Phong Tiểu Đao trăm điều không hiểu!
- Điều này ngươi không cần biết!
Phong Liệt lạnh lùng nói, ánh mắt lập lóe, trầm ngâm hỏi:
- Nói cho ta biết sao ta lại trúng độc? Đây là độc gì? Đưa giải dược cho ta!
- Hừ! Hôm nay ta rơi vào trong tay ngươi coi như ta không may! Chẳng lẽ ta nói cho ngươi thì ngươi sẽ buông tha cho ta sao?
Sau khi hoảng sợ, Phong Tiểu Đao cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, cứng rắn nói.
- Vậy thì không thể, nhưng nếu ngươi cho ta một câu trả lời hài lòng có lẽ ta sẽ cho ngươi nhiều thêm một lựa chọn!
Phong Liệt lạnh nhạt đáp.
- Lựa… lựa chọn gì?
Phong Tiểu Đao liền hỏi.
- Điều này cần phải xem ngươi muốn sống hay muốn chết.
Phong Liệt mỉm cười.
Phong Tiểu Đao cắn răng, khẽ nói:
- Muốn sống! Làm thế nào?
- Ha ha! Tốt!
…
Sau một phen tốn nước bọt, Phong Liệt lại thu được một tên nô bộc.
Hôm nay hắn thế đơn lực bạc, bên người ngay cả một tên chân chạy cũng không có, nếu thu được vài tên tùy tùng thực lực không tệ, vậy cũng không cần tự thân làm tất cả mọi việc.
Mà thực lực của Phong Tiểu Đao cũng không tồi, am hiểu nhất là hạ độc ám sát, làm tùy tùng rất hợp.
Sau một hồi, Phong Liệt rời khỏi đỉnh núi nhỏ, đi theo một bóng đen, tốc độ rất nhanh.
Bóng đen phía trước đương nhiên là Phong Tiểu Đao, chỉ có điều giờ hắn đã trở thành nô bộc trung thành của Phong Liệt.
Sau một hồi nói chuyện, Phong Liệt kinh ngạc phát hiện Phong Tiểu Đao là thích khách vùng núi, hơn nữa thanh danh rất nổi, không khỏi khiến hắn cảm thấy may mắn, không ngờ mình đánh bậy đánh bạ lại may mắn như vậy.
Với tư cách là thích khách ở đây, hắn nhất định sẽ am hiểu địa hình Ma Long sơn mạch, hơn nữa bổn sự hành thích cũng không kém, điều này đương nhiên có tác dụng lớn đối với Phong Liệt.
Tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Phong Tiểu Đao, hai người tới một cái sơn cốc nhỏ.
Sơn cốc này ba mặt dốc đứng, phía dưới chỉ là một vùng đất đường kính chưa đầy 200 trượng.
- Công tử, tiểu cốc này tuy không lớn, nhưng thanh danh trong ba trăm dặm quanh đây rất cao, tên là Lạc Hồn cốc, thích hợp để bố trí bẫy rập, vô số Long thú cường hoành chết ở đây.
Phong Tiểu Đao chần chừ một chút rồi nói với Phong Liệt.
Giờ khắc này hắn còn có phần chưa quen với thân phận bản thân, chỉ có điều còn sống thì vẫn tốt hơn chết, chỉ cần còn sống thì vẫn còn cơ hội, hắn cũng hiểu đạo lý này, cũng không cần khiến Phong Liệt tốn nước bọt.
- Uhm! Ngươi đi đi!
Phong Liệt gật đầu.
- Vâng.
Phong Tiểu Đao lên tiếng, dần biến mất trong đêm tối.
Phong Liệt đảo mắt nhìn thân ảnh Phong Tiểu Đao, cười nhạt một tiếng. Tên này tương đối thông minh, sau khi ký kết khế ước nhận chủ lưu truyền từ thời Viễn cổ Long giới, cũng đã trung thực hơn nhiều, tuy rằng trong lòng còn chút tạp niệm nhưng cũng không dám có ý phản loạn, bằng không chỉ cần một ý niệm trong đầu Phong Liệt cũng đỉ khiến hắn tự bạo.
Ngay cả lão yêu ngàn năm như Hỏa Mãng vương cũng không thoát khỏi khống chế của mình, một cao thủ Cương Khí cảnh càng không có khả năng, trong lòng Phong Liệt vô cùng tự tin về điều đó.
Giờ khắc này hắn không khỏi suy nghĩ nếu dưới trướng mình có một mạng lưới thủ hạ cao thủ, vậy sau này làm mọi việc chẳng phải dễ dàng hơn?!!
Trên thế giới này, năng lực của một người cũng có hạn, mà như Thập đại Chân Long giáo phái, có thể xuất động ngàn vạn nhân mã quả thực là không ai dám trêu chọc.
Mà tuy mình nhận chức Tứ đại chưởng ngự Ám Vũ viện đời thứ 680, nhưng tu vi đệ tử đời thứ 680 không cao, đại đa phần đều chỉ mới đạt tới Nguyên Khí cảnh, Chân Nguyên cảnh cũng không nhiều, khó mà có tác dụng gì.
Chỉ có điều trong thời gian ngắn mà muốn tạo nên một cỗ thế lực khổng lồ căn bản là không thể nào, nhưng nếu là muốn một mạng lưới đại quân nô lệ thì đơn giản hơn một chút.
Ánh mắt Phong Liệt khẽ lập lòe, thời gian dần trôi qua, trong lòng hắn nổi lên một ý niệm.
Tiếp theo, hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh, suy nghĩ điều gì.
Kỳ thực đây cũng không phải nơi an lành gì, cho dù người ngu cũng phát hiện nơi đây quỷ khí um tùm, hơn nữa ba vách có rất nhiều dấu vết đánh nhau, khẳng định là nơi đại hung.
Chỉ có điều Phong Liệt không quan tâm, hắn muốn đối phó không phải người bình thường mà là cường giả Thần Thông cảnh thần thông quảng đại.
Muốn đối phó cường giả Thần Thông cảnh cho dù bố trí bẫy rập cũng không có tác dụng gì nhiều.
Chỉ có điều giờ có Phong Tiểu Đao thì không giống vậy.
Bời vì trong thực có hư, trong hư có thực, Phong Tiểu Đao tự xưng có thể đối phó với cao thủ Thần Thông cảnh, hơn nữa phối hợp với Phong Liệt, có làm được hay không cũng không nhất định.
Từ khi Phong Liệt thu thập Phong Tiểu Đao tới giờ cũng chỉ tốn thời gian nửa canh giờ mà thôi.
Không lâu sau, trên không trung tối đen xuất hiện vài đạo hào quang thưa thớt, rất thu hút chú ý, mặc dù đứng cách trăm trượng cũng có thể thấy rõ.
Không chút nghi ngờ, những hào quang này chính là những võ giả thực lực cường hoành, hơn nữa cũng khẳng định là cường giả Thần Thông cảnh.
Mà giờ khắc này Phong Tiểu Đao đang rất bận rộn.
Chỉ thấy hắn đút hai hạt dược hoàn vào trong mũi, không ngừng lấy ra những bao thuốc bột đủ màu sắc, cẩn thận rắc lên hoa cỏ cây, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, lẫn vào với mùi hoa cỏ dại, khó mà phân biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...