Ma Long

[SIZE=4]
- Đại… đại nhân, đây là nơi nào?
Trong không gian Long Ngục, Hạt quái vừa tiến vào kinh ngạc vô cùng, nó chưa từng gặp qua tình huống này, trong nháy mắt tiến tới một thế giới khác, điều này khiến nó càng sợ hãi Phong Liệt đứng cách đó không xa hơn.
- Chớ có nói nhảm nhiều như vậy, mau tranh thủ thời gian khôi phục, sau đó làm việc!
Phong Liệt lạnh lùng nói.
- Vâng, đại nhân! Thế nhưng mà… ta không có Long tinh, làm sao khôi phục được?
Hạt quái đáng thương nói.
Phong Liệt lạnh lùng trừng mắt nhìn nó, lập tức vung tay lên, ầm một tiếng, một đống Long tinh như ngọn núi nện lên người Hạt quái, khiến nó kêu lên thảm thiết.
Phong Liệt mặc kệ nó, thằng này dám đánh chủ ý với U Nguyệt, hơn nữa thiếu chút nữa đắc thủ, không thể tha thứ.
Chỉ có điều hắn có chút tò mò gia hỏa xấu xí trước mặt chân, đuôi cùng không còn, cơ hồ chỉ còn lại thân mình, nhưng không chút uể oải, chẳng lẽ nó có thể mọc lại hay sao.
Tiếp theo Hạt quái rất nhanh cho hắn đáp án.
Chỉ thấy nó chôn trong đống Long tinh nuốt từng khối từng khối Long tinh xuống, trong chốc lát đã nuốt mấy trăm khối.
Sau đó, trên người nó tỏa ra từng đoàn từng đoàn hắc mang, phần bụng dưới, phần đuôi dần dần mọc ra chân cùng đuôi, càng ngày càng dài, tốn thời gian chừng nửa canh giờ thì đủ toàn bộ, ngoại trừ chỗ mới mọc ra yếu hơn nơi khác một chút thì không có gì khác biệt.
Phong Liệt thấy vậy không khỏi có chút kinh ngạc, tuy rằng hắn cũng biết có nhiều sinh vật có khả năng tái sinh rất mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ được thấy tận mắt, giờ đầu Hạt quái trước mắt khiến hắn được đại khai nhãn giới.
- Hả? Nó chẳng những biết thần thông Địa độn mà còn am hiểm thuật tái sinh, quả thực là không đơn giản!
Phong Liệt sờ sờ cằm, nhìn về phía Hạt quái, ánh mắt có chút ngẫm nghĩ.
Hạt quái bị Phong Liệt nhìn toàn thân khó chịu, tranh thủ thời gian khôi phục, sau đó không đợi Phong Liệt thúc dục đã tự giác dùng chiếc đuôi dài vẽ trên mặt đất.
Không thể không nói tên Hạt quái này bút lực không tồi, thần vận của nữ tử kia cũng bị nó vẽ ra sáu bảy phần.
Sau khi Phong Liệt quan sát một chút hình ảnh trên mặt đất, chuẩn bị tìm người nghe ngóng một phen, hỏi xem đối phương là thế lực gì.
Chỉ có điều sau khi nhìn xong hắn lại cảm thấy nữ tử này có vài phần quen mắt, ngoài con mắt, bên môi có một nốt ruồi mỹ nhân cùng một chuỗi Phật châu rất lớn khiến hắn có chút ý vị đặc biệt.
Sau một hồi, đột nhiên lông mày Phong Liệt nhướng lên, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, xuất ra Trấn Long thiên bia.
Sắc mặt Hạt quái cả kinh, nó còn tưởng Phong Liệt muốn tá ma sát lư, kêu lớn không ngừng, liên tục mở miệng cầu xin tha thứ.
Nhưng Phong Liệt không để ý tới phản ứng của nó, trong lòng khẽ động, tinh thần ấn ký một nữ tử trong quang kén màu vàng dần dần từ trong Trần Long thiên bia hiện ra.
- Hạt quái, ngươi nhìn nữ nhân này!

Phong Liệt lạnh nhạt phân phó.
- A? Hả?
Hạt quái thấy Phong Liệt không phải muốn giết nó, lập tức thở phào một hơi, trái tim đập thình thịch.
Nhưng tiếp theo khi nó nhìn tướng mạo nữ tử kia lại không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, con ngươi u lục nhấp nháy liên hồi.
- Đại nhân, tướng mạo nữ tử này rất giống người đó, nhưng khí chất thì chênh lệch rất lớn, trên người nữ nhân này tựa hồ có tà khí, mà khí tức trên thân nữ nhân kia lại thánh khiết, khiến cho người khác cảm thấy có chút chán ghét.
Hạt quái chần chờ một chút rồi nói.
Phong Liệt híp mắt lại, lạnh lùng nhìn kỹ Hạt quái, phát hiện nó không giống như nói lão, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
- Hả? Hẳn là có quan hệ với Phiêu Miễu thiên cung!
Nghĩ tới đây, Phong Liệt nhíu mày thật chặt, hắn có hiểu biết rất có hạn với Phiêu Miễu thiên cung, ngoài việc biết đối phương thực lực không kém, ngay cả đối phương là chính hay ta cũng không rõ, nếu quả thực Lý U Nguyệt đi Phiêu Miễu thiên cung thì quả thực khiến người lo lắng.
Trong lúc nhất thời, Phong Liệt do dự liệu có nên trở lại Ám Vũ viện hỏi sư tôn Tử Long hộ pháp, lão nhân gia sống đã mấy ngàn năm, có lẽ cũng biết điều gì đó về Phiêu Miễu thiên cung.
Nhưng sau một khắc hắn lại nghĩ tới một người khác.
- Xích Viêm Thiên! Ngươi tới!
Phong Liệt nghĩ ngợi một chút, đột nhiên hét lớn.
Hỏa Mãng vương cũng là một lão yêu quái sống mấy ngàn năm, có lẽ cũng sẽ biết vài thứ.
Sau một khắc, dưới ánh mắt hoảng sợ của Hạt quái, Hỏa Mãng vương ngự không bay tới, chậm rãi hạ xuống gần Phong Liệt.
Lúc này tuy rằng thực lực Hỏa Mãng vương chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nhưng tám hư ảnh Hỏa long dài hơn hai mươi trượng kia khiến người ta vô cùng sợ hãi, khiến Hạt quái sợ hãi run người, toàn thân nhũn ra.
Hỏa Mãng vương làm như không thấy Hạt quái, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Liệt, chần chờ một chút rồi chắp tay thi lễ:
- Chủ… chủ nhân, gọi ta có việc gì?
Hiện giờ tính mạng của hắn nằm trong tay Phong Liệt, chỉ cần Phong Liệt động ý niệm liền quyết định sinh tử của hắn, hắn không thể không cúi đầu.
Mà Hạt quái nghe cường giả như Hỏa Mãng vương gọi Phong Liệt là chủ nhân, trên khuôn mặt xấu xí chấn động kịch liệt, lặng lẽ liếc nhìn Phong Liệt mấy lần, ánh mắt lập lòe bất định.
Lúc này, Phong Liệt cũng lười nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Xích Viêm Thiên, thê tử của ta bị Phiêu Miễu thiên cung mang đi, ngươi có ý kiến gì hay không?
- Hả?
Hỏa Mãng vương có vài phần kinh ngạc, dò hỏi:

- Chủ nhân có ý gì?
- Ta muốn hỏi ngươi là ngươi hiểu Phiêu Miễu thiên cung bao nhiêu, thê tử của ta có thể gặp nguy hiểm hay không?!
Phong Liệt có phần thiếu kiên nhẫn hỏi.
- Phiêu Miễu thiên cung?
Hỏa Mãng vương sắc mặt sững sờ, ánh mắt lập lòe, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vấn đề này sao, về phương diện an toàn thì ngươi không cần lo lắng, Phiêu Miễu thiên cung thu đồ đệ cực kỳ hà khắc, nhưng một khi thu đồ đệ thì đều dốc lòng dạy dỗ, tu luyện công pháp chiến kỹ chính lộ, hơn nữa dùng ngộ đạo làm chủ, tuyệt thế cao thủ trên thế giới này có ba thành đều là xuất phát từ Phiêu Miễu thiên cung.
Lần này Phiêu Miễu thiên cung xuất thế, Hỏa Long giáo chúng ta an bài mấy ngàn thiếu nữ phân tán bên ngoài Ma Long sơn mạch, chỉ hi vọng có thể bị Phiêu Miễu thiên cung vừa mắt mấy người.
Phong Liệt nghe thấy Lý U Nguyệt không gặp nguy hiểm, trong lòng cũng an tâm hơn không ít, nhưng tiếp theo hắn không khỏi hoảng sợ nói:
- Cái gì? Ngươi nói ba thành tuyệt thế cao thủ trên đại lục đều có nguồn gốc từ Phiêu Miễu thiên cung?
- Đúng vậy, từ tràng thịnh hội này ngươi cũng có thể thấy điều đó, tài phú của Phiêu Miễu thiên cung cực kỳ kinh người, thập đại Chân Long giáo phái căn bản không thể so sánh. Chỉ có điều từ xưa tới nay Phiêu Miễu thiên cung không tham gia tranh quyền đoạt thế, không tham gia phân tranh giữa thập đại Chân Long giáo phái, thậm chí truyền nhân của bọn họ phần lớn là lựa chọn từ trong hàng ngũ đệ tử các giáo phái. Mà các đại giáo phái cũng rất thích đưa đệ tử tới Phiêu Miễu thiên cung để đào tạo sâu.
Hỏa Mãng vương nói.
Phong Liệt nghe xong không khỏi há mồm trợn mắt, hắn khó hiểu nói:
- Chẳng phải Phiêu Miễu thiên cung mấy trăm năm mới một lần xuất thế sao? Nói như vậy đệ tử đưa đi đào tạo sâu đều là quăng bánh bao thịt cho chó, có đi mà không có về?


Hỏa Mãng vương lắc đầu nói:
- Cũng không phải như vậy, người bình thường đều cho rằng Phiêu Miễu thiên cung mấy trăm năm mới xuất thế một lần, kỳ thực Phiêu Miễu thiên cung có liên quan đến rất nhiều giáo phái trên đại lục, ngươi biết thương hội lớn nhất trên đại lục là do ai mở ra sao?
- Ngươi nói là Phiêu Miễu các? Hẳn là…
Hai mắt Phong Liệt sáng ngời.
- Đúng vậy, kỳ thực hậu trường của Phiêu Miễu các chính là Phiêu Miễu thiên cung, nếu không ngươi cho rằng thập đại giáo phái sẽ cho khối thịt mỡ lớn này trải rộng khắp đại lục mấy ngàn năm mà không ai tới xơi sao? Chuyện này đối với người bình thường thì rất khó hiểu, nhưng đối với thập đại giáo phái thì không coi là bí mật gì.
Hỏa Mãng vương lạnh nhạt đáp.
- Ha ha, trách không được Phiêu Miễu thiên cung giàu tới vậy.

Hai mắt Phong Liệt sáng rực, lập tức hiểu ra, trong lòng cũng thả lỏng.
Chỉ cần Phiêu Miễu thiên cung có dấu vết để lần theo, vậy tương lai có cơ hội gặp mặt giai nhân.
- Được rồi, ngươi đi đi!
Tâm tình Phong Liệt rất tốt, phất phất tay với Hỏa Mãng vương.
Hỏa Mãng vương chắp tay, nghiêm sắc đi về phía xa, nhưng chưa được vài bước thì Phong Liệt lạnh nhạt nói:
- Xích Viêm Thiên, vốn ta định khiến ngươi làm nô trọn đời cho lão tử, nhưng xem biểu hiện của ngươi hôm nay không tệ…
Hỏa Mãng vương nghe vậy, lập tức quay người, hai mắt lóe lên tinh quang, vẻ mặt chờ mong nhìn Phong Liệt.
- Trước tiên giảm xuống cho ngươi còn 300 năm!
Phong Liệt dừng lại một chút, cười nhẹ nói.
Hỏa Mãng vương vốn có phần nhụt chí, nhưng lập tức lại bừng tỉnh:
- Ngươi nói thật?
Thời gian 300 năm bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng đối với cường giả Hóa Đan cảnh tuổi thọ lên tới 1500 tuổi thì cũng không phải là dài.
- Phong Liệt ta nói từ trước tới nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh! Nếu biểu hiện trong tương lai của ngươi tốt như vậy, kỳ hạn này đương nhiên sẽ lại giảm!
Phong Liệt trịnh trọng gật đầu.
Hắn muốn một kim bài đả thủ long tinh hổ mãnh chứ không muốn một lão bất tử trầm mặc, vì vậy đương nhiên cần cho đối phương nếm vị ngon ngọt.
- Được! Đã như vậy Xích Viêm Thiên ta sẽ làm nô cho ngươi trong 300 năm! Hi vọng đến khi đó chủ nhân giữ lời nói, nếu không ta thà rằng tự sát trùng tu!
Thanh âm hung ác của Hỏa Mãng vương vang lên.
- Một lời đã định!
….
Sau khi nói xong, Hỏa Mãng vương giống như sinh cơ bừng tỉnh, ngẩng đầu đi tới biên giới Long ngục.
Vừa đi, trong miệng hắn lại vừa lẩm bẩm:
- Phong Liệt, Phong Liệt, sao cái tên này lại có chút quen tai…
Trải qua Hỏa Mãng vương giải thích, Phong Liệt cũng có chút lý giải về Phiêu Miễu thiên cung, đồng thời an tâm hơn không ít về chuyện an nguy của Lý U Nguyệt.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh phát triển, trong lòng Lý U Nguyệt cảm thấy đơn độc, hiếu thắng, nàng không như tiểu Yên giống một chú chim non nép vào người, cũng không như tiểu Lục không gan không phổi.
Nàng thích Phong Liệt, lại không muốn trở thành gánh nặng của Phong Liệt. nàng hiểu trên người Phong Liệt có nhiều bí mật kinh thiên không muốn ai biết, cho nên nàng càng muốn nhanh chóng tăng cường thực lực để có thể trợ giúp Phong Liệt, mặc dù không thể giúp Phong Liệt nhưng cũng không muốn làm liên lụy tới hắn.
Sau khi thất thần một chút, Phong Liệt thở dài, mạnh mẽ đè tưởng niệm giai nhân xuống.
Sau đó, hắn chuyển hướng nhìn về phía Hạt quái Câu Trọng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lên.
Khi trước Hạt quái thấy Phong Liệt thất thần trong lòng sợ hãi, thân hình run rẩy không thôi, giờ lại thấy ánh mặt lạnh như băng kia lập tức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra.

- Đại… đại… đại nhân, xin đừng giết ta! Ta… ta nguyện ý làm nô bộc cho ngài! Chỉ cần ngài không giết ta, đừng nói là 300 năm, cho dù là 3000 năm cũng được !
Hạt quái cầu xin tha thứ không ngừng.
- Hả…
Phong Liệt có phần vui hơn, nó chỉ là một đầu Long thú tiến hóa không trọn vẹn, nhưng lại rất linh trí :
- Vậy ngươi thử nói xem lưu lại mạng nhỏ của ngươi có ích lợi gì với ta ?
- Có ích ! Đương nhiên là có ích ! Tiểu nhân am hiểu Địa độn, có thể thám thính tin tức, trộm cắp bảo vật cho đại nhân. Động phủ Long thú trong vòng ngàn dặm quanh đây đều bị ta định kỳ vơ vét, hiện giờ trong động phủ của ta tài sản phong phú, chỉ cần đại nhân không giết ta, những bảo vật đó đều thuộc về đại nhân…
Hạt quái thấy Phong Liệt tựa hồ có chút thả lỏng, vội vàng nói liên thanh, liệt kê tất cả thần thông kỹ năng của mình, sau đó lại thêm mắm thêm muối, vô cùng kỳ diệu, thậm chí ngay cả lai lịch xuất thân cũng không dám dấu diếm.
Hóa ra Hạt quái xuất thân từ gia tộc Địa Vương hạt lừng danh trong giới Long thú, có được thần thông thiên phú huyết mạch: Địa độn.
Chỉ có điều hiện giờ gia tộc này dần dần suy yếu, tới thế hệ nó thì số người có thể thức tỉnh thần thông quả thực là sừng lân lông phượng.
Theo lý thuyết thì Câu Trọng hẳn là đối tượng được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, nhưng do tên này quá lớn mật, vài năm trước đây dám rình coi tộc trưởng và tiểu thiếp sinh hoạt vợ chồng, kết quả bị bắt tại trận, trục xuất gia tộc, cho nên mới biến thành cô hồn dã quỷ như giờ.
Về phần bộ dạng nửa người nửa bọ cạp này nguyên nhân chính là do công pháp của gia tộc tu luyện kém chút hỏa hầu.
Phong Liệt sờ sờ cầm, ánh mắt đánh giá, trong lòng có phần động tâm.
Địa độn là một thần thông vô cùng thần dị, một khi độn xuống dưới đất ngay cả tinh thần lực cao thủ Long Vũ cũng khó mà phát hiện, quả thực là một thần thông chuyên môn do thám tin tức, cướp đoạt bảo vật.
Chỉ có điều bộ dạng nửa người nửa bọ cạp này quá mức xấu xí, mang theo bên người có chút mất mặt.
- Được rồi! Hạt quái, ta cho người thời gian một năm để hóa hình, đến khi đó ngươi tới Tứ Phương thành ở Thiên Long thần triều để tìm ta, một năm sau nếu không thấy, vậy ngươi cứ chờ chết đi!
- Hả? Thời gian hóa hình một năm? Chủ nhân, ta muốn hoàn toàn hóa hình cũng cần ít nhất năm năm nha! Ngài…
- Bớt nói nhảm! Cút!
Phong Liệt trầm ngâm một chút, trước tiên khiến Hạt quái nhận mình làm chủ, sau đó cho nó một cái kỳ hạn, đá nó ra khỏi không gian Long ngục, kệ nó tự sinh tự diệt.
Tiếp theo, Phong Liệt leo lên tòa lâu nhỏ trong Long ngục, nhìn bàn trrang điểm cùng những đồ vật giai nhân đã dùng, không khỏi nhìn vật nhớ người.
Tức cảnh sinh tình, Phong Liệt thầm quyết định những việc trong tương lai.
Tiếp theo đương nhiên là cần tới Tứ Phương thành ở Thiên Long thần triều, chỉ có điều trước khi tới đó cần tận lực đề cao thực lực mới được.
Trước kia địch nhân của mình chỉ có Sở Huyền cùng mấy đại gia tộc trong Ma Long giáo, Ngân Nguyệt sơn trang của Ngân Long giáo, mà giờ thì thêm Lôi Ngọc thành của Lôi Long giáo.
Tuy nhiên người trong Lôi Long giáo không thể quang minh chính đại xông tới Tứ Phương thành tìm mình gây phiền phức, nhưng ám tiễn khó phòng, nhìn bộ dạng của mụ đàn bà chanh chua Lam Vân Phượng, tuyệt đối không thể nào từ bỏ ý đồ.
Càng lớn hơn chính là mình đã nhận được Thượng cổ Chí bảo khải giáp Luyện Hồn ma khải, tất nhiên sẽ khiến cao thủ trong thiên hạ thèm thuồng, đây quả thực là củ khoai nóng bỏng tay.
Nếu không phải hôm nay có siêu cấp đả thủ như Hỏa Mãng vương bên người, e là Phong Liệt sớm đã ô hô ai tai, dù không vậy thì cũng phải trở lại Ám Vũ viện làm rùa rúc đầu, mai danh ẩn tích vài chục năm.
[/SIZE=4]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận