Sau một khắc, vù vù, chỉ thấy trên Ma Khải chợt lóe hắc mang, đột nhiên hiện ra hàng nghìn hàng vạn đạo hồn ảnh, có hồn người, cũng có cả hồn thú mờ mờ ảo ảo, trong thiên địa vang lên một trận âm phong rít gào, kêu khóc thảm thiết, giống như thiên địa đột nhiên biến thành động quỷ, khiến trong lòng tất cả mọi người không khỏi ớn lạnh.
- Hí, Luyện Hồn Ma Khải này kinh động thế nhân như vậy sao?
* * * * *
Sau khi trông thấy tràng cảnh như vậy, lòng tham trong lòng mỗi người không cần bàn cãi đã tăng lên vô số lần, ngay cả đám cường giả Hóa Đan Cảnh hai mắt đỏ thẫm, không khỏi huy động đại sát khí trong tay, chỉ chờ tiên tử ném Ma Khải xuống, liền không chút khách khí tiêu diệt hết thảy.
Phong Liệt thấy cảnh tượng kinh thiên động địa trên bầu trời cũng không khỏi chấn động, quả nhiên không hổ là chí bảo, cho dù không có khí linh cũng không sao, tuyệt đối huyền bảo không thể sánh bằng.
Bất quá, bảo bối cho dù tốt cũng phải có mệnh mới sử dụng được, Phong Liệt vẫn tự biết lượng sức mình.
Cho nên, hắn vừa lại gần nhìn thoáng qua một chút, liền lập tức huy động Kim Câu bay lên cao, vội vàng chạy ra xa một chút, để tránh bị lão nương kia truy đuổi.
Với tình hình hắn hiện tại, một khi bị quấn lấy, sẽ cực kỳ phiền toái.
Nếu chỉ là hai vị cường giả Thần Thông Cảnh hắn có thể liều mạng chặn lại, hiện tại hắn sở hữu nhiều thủ đoạn trong người, ngược lại hắn cũng có nhiều khí lực.
Nhưng hơn mười cao thủ Thần Thông Cảnh truy đuổi phía sau, hơn nữa không gian Long Ngục bị Hỏa Mãng Vương chiếm dụng, đã không đường thối lui, chỉ có bỏ chạy mới là thượng sách.
Huống hồ, cho dù lưu lại cũng chỉ xem cảnh huyên náo, hắn muốn tranh đoạt với hơn hai mươi lão yêu nghiệt Hóa Đan Cảnh, không bằng trực tiếp cắt cổ.
Tốc độ Kim Câu tăng nhanh như tia chớp, toàn thân phi thẳng, thoáng chốc bay cao vạn trượng, trước mắt muốn bỏ trốn mất hình.
Lúc này, có vài người trong đám người phía dưới thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Sở Điệp, Tề Xương Vũ, Long Khuynh Vân đứng phía sau đoàn người, không tham gia tranh đoạt, mặc dù lúc này Luyện Hồn Ma Khải xuất thể đủ để oanh động thiên hạ, nhưng lực chú ý của bọn họ hơn phân nửa đặt trên người Phong Liệt, ngầm thay hắn toát mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó, Cùng lúc đó, trên đỉnh núi gần Thông Thiên Phong, hai gương mặt có bảy, tám phần giống như mỹ nữ tuyệt mỹ đứng phía xa xa chăm chú quan sát Phong Liệt.
Bất quá, trong hai mỹ nữ, một mỹ nữ nhỏ tuổi nhìn về phía viễn không trong đôi mắt đẹp toát lên tình ý sâu đậm, trên mặt hiển hiện vẻ lo lắng, còn mỹ nữ kia tuổi lớn hơn lại cắn chặt răng, hận không thể giống như Lam Vân Phượng đuổi theo Phong Liệt băm thành tám mảnh.
- Phong Liệt thối tha! Tại sao vừa xuống núi liền chọc tới Lôi Long Giao? Thực sự khiến người ta không bớt lo lắng!
- Hừ! Tiểu tặc tử này chính là mối họa người người oán trách! Hắn giết chết đám người Nhạc Đông Thần, Lý Trách Nhiên, mấy đại gia tộc kia vẫn chưa tính sổ với hắn, hôm nay dĩ nhiên lại làm thịt thiếu thành chủ Lôi Long Giáo! Hừ hừ! Hắn sớm muốn sẽ chịu kết cục nghìn đao băm thây!
- Tỷ! Không cho phép tỷ nói hắn như thế!
- Nói vài câu khiến ngươi đau xót? Hừ! Nếu như đến Thiên Long Thần Triều . . .Di?
- Ahaaa? Chuyện này. . .
* * * * *
Hai tỷ muội Diệp Thiên Tử và Diệp Thiên Quỳnh đang đối thoại, nhưng thoáng chốc đôi mắt đẹp nháy động, chỉ thấy trên không trung cao mấy vạn trượng đột nhiên phát sinh biến cố không ai có thể nghĩ tới.
Ngay lúc này, Luyện Hồn Ma Khải trong tay tiên tử Thiên Cung đột nhiên hóa thành một đạo hắc mang thoát khỏi bàn tay ngọc.
Vèo. . .
Một âm hưởng sắc bén phá không, hắc mang độ nhiên bay qua hư không, bắn về phía xa xa.
Thoáng chốc, tất cả mọi người không khỏi huyết mạch bành trướng, ánh mắt lăng lệ, tâm thần ngưng đọng chăm chú nhìn về phía đạo hắc mang.
Hơn hai mươi cao thủ Hóa Đan Cảnh và hơn mười cao thủ Thần Thông Cảnh thực lực cường đại trong nháy mắt như tên rời cung đuổi theo đạo hắc mang.
Bất quá, điều khiến mọi người không ngờ tới chính là, Luyện Hồn Ma Khải thực sự giống như bảo vật lúc trước phát tán bắn về phía chân núi, tuy nhiên bắn về phương hương Phong Liệt bỏ chạy xa xa mấy nghìn trượng.
- Tiểu Thanh, ngươi lại bướng bỉnh, như vậy sẽ hại chết nhân gia.
Trên Thông Thiên Phong, tiên tử Yêu Nhiên oán trách trừng mắt liếc nhìn tiên tử xinh đẹp để kiện bảo vật cuối cùng bắn về phía Phong Liệt.
Tiểu Thanh dí dỏm nè lưỡi, cười duyên nói:
- Hì hì, Yêu Nhiên tỷ tỷ, tỷ tỷ nhìn xem tỷ tỷ trên đầu đại điêu kia thật xinh đẹp! Nếu như nam nhân kia chết rồi, chúng ta sẽ mang tỷ tỷ kia tiến cung có được không?
- Tiểu ny tử! Nhân gia kia không chọc tới ngươi, ngươi sao phải ép nhân gia kia chết ah!
- Yêu Nhiên tỷ tỷ, chẳng phải cung chủ từng nói, nam nhân bên ngoài không phải hạng người tốt, chết không hết tội sao?
Tiểu Thanh chớp chớp đôi mắt đẹp, kinh ngạc nói.
- Aizzz. . .
Yêu Nhiên thở dài, bất đắc dĩ khẽ lắc lắc đầu.
* * * * *
Ngay lúc này, Phong Liệt đang quay lưng về phía Thông Thiên Phong, muốn chạy trốn khỏi nơi đây, nhưng đột nhiên cảm thấy phía sau phát sinh một cổ kình phong vụt đến, khiến trong lòng hắn rung lên.
Hắn vội vàng xoay người nhìn lại, nhất thời phát hiện đạo hắc mang bắn tới, đầu tiên hắn khẽ sửng sốt, có chút khó hiểu.
Nhưng trước kia hắn thấy mấy chục gã cao thủ Hóa Đan Cảnh, Thần Thông Cảnh khí thế hùng hồn, điên cuồng đuổi về phía chính mình, hắn đột nhiên nheo mắt lại:
- Ta kháo! Chẳng lẽ nằm cũng trúng tiễn?
Giờ khắc này, đám cường giả Hóa Đan Cảnh liều mạng điên cuồng đuổi theo vật gì đó, tự nhiên không phải Luyện Hồn Ma Khải hay sao?
Không để hắn suy nghĩ nhiều, đạo hắc mang kia đã bắn tới trước người hắn!
Sau một khắc, Phong Liệt không chút do dự đưa tay chộp lấy Ma Khải màu đen cỡ bằng nắm tay.
Đồng thời, hắn không quên huy động khí tức Trấn Long Thiên Bi, để bức đốm lấm tấm màu vàng trong Khải Giáp, trấn áp tiến nhập vào Thiên Bi.
Hí!
Phong Liệt không khỏi hít một ngụm lương khí!
Khoảnh khắc này, ánh mắt hắn lóe sáng, tim đập bỗng nhiên tăng gấp bội, cảm thụ ma khí ngập trời của Ma Khải trong lòng bàn tay lạnh đến thấu xương, khiến hắn không khỏi khẽ run lẩy bẩy.
- Cái này. . . chính là. . . Luyện Hồn Ma Khải chí bảo?
Phong Liệt há miệng nè lưỡi nói một câu, tâm thần nhất thời kích động tột đỉnh.
Tại đại lục Long Huyết, bảo vật chí bảo gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tựa như Luyện Thiên Lô Tử Dương sơn, người thấy được càng ngày càng ít.
Lúc này, kiện bảo vật Khải Giáp chí bảo không hề thua kém Luyện Thiên Lô rơi vào tay chính mình, làm sao có thể không kích động.
- Phu quân! Không tốt rồi! Bọn họ lại đuổi theo!
Sau khi Lý U Nguyệt ngẩn ngơ, trong nháy mắt lại bình tĩnh trở lại, nhìn đám cao thủ Hóa Đan Cảnh, Thần Thông Cảnh xung quanh như lang như sói, trên mặt không khỏi kinh hãi.
- Vậy sao?
Tâm thần Phong Liệt chấn động, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, lại giật mình phát hiện, chính mình đã bị một đám cường giả bao vây.
Hai mắt đám lão gia hỏa này đỏ như máu, chia ra đóng chiếm các vị trí, để trên dưới trước sau trái phải Phong Liệt đều bị bao vây chặt chẽ, mưa gió không tới, có thể nói lên trời không đường xuống đất không cửa!
- Tiểu tử! Giao Luyện Hồn Ma Khải ra đây! Lão phu tha mạng cho ngươi!
- Tiểu tử! Giao Ma Khải cho lão nương, lão nương thu nhận ngươi làm tôn tử!
- Phong Liệt! Nếu như người đồng ý giao Ma Khải cho Lôi Long Giáo ta! Lam Vân Phương ta có thể tha chết cho ngươi!
- Phong Liệt! Lão phu chính Ngân Dực Hộ Pháp Ma Vũ Viện Lý Trung Thiên, giao Ma Khải cho lão phu, lão phu có thể đảm bảo ngươi bình yên vô sự.
* * * * *
Phong Liệt thoáng liếc nhìn Ma Khải trong tay, lại nhìn đám cao thủ xung quanh một chút, trong lòng không khỏi than thở chính mình xui xẻo.
Phải giao Luyện Hồn Ma Khải trong tay ra, vậy đau đớn không khác gì cắt thịt lấy máu!
Nhưng nếu không giao, phỏng chừng mệnh nhỏ khó bảo toàn!
Còn lão gia hỏa này vừa mới tự giới thiệu gia môn tự xưng là Ma Vũ Viện Lý Trung Thiên, mơ hồ đã bị vài lão giả môn phái khác ngăn cản bên ngoài, phỏng chừng tính mệnh khó bảo toàn, huống bảo vệ tính mệnh chính mình.
Ngay lúc này, Phong Liệt không khác gì cừu non lọt vào bầy lang sói, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đàn sói ăn thịt không thừ một mảnh vụn.
Mấy chục vạn người phía dưới không khỏi rướn cổ, trừng lớn hai mặt, chăm chú quan sát chuyện tình trên không trung.
Đám người Sở Điệp, Long Khuynh Vân, Tề Xương Vũ, Diệp Thiên Tử đều nín thở ngưng thần, âm thầm lo lắng thay Phong Liệt.
Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, nếu như Phong Liệt không giao Ma Khải ra, phỏng chừng mạng nhỏ cực kỳ khó giữ.
Sắc mặt Phong Liệt âm trầm như nước, trong lòng hắn do dự có nên tị nan trong không gian Long Ngục hay không, đối mặt với một mình Hỏa Mãng Vương, suy cho cùng còn tốt hơn đối mặt với hơn hai mươi Hỏa Mãng Vương.
Bất quá, trong lòng hắn lại do dự bất định, nếu một khi bại lộ bí mật trong không gian, e rằng cho kẻ ngu cũng sẽ liên tưởng đến ba viên Tiểu Không Linh Đan lúc trước, thậm chí còn hoài nghi về tin tức của Hỏa Mãng Vương.
Đến khi đó, cho dù hắn thoát được kiếp nạn này, e rằng ngày sau cũng chỉ có thể bỏ mạng nơi xa xăm.
Dần dần, đám lão gia hỏa xung quanh tựa hồ mất hết tính kiên nhẫn, đã có người nheo mắt, chuẩn bị hành động giết chết Phong Liệt, sau đó cướp đoạt Ma Khải bỏ trốn mất hình.
Ngay tại lúc này, Phong Liệt lạnh ùng liếc mắt nhìn chúng nhân, nhưng không quên thu hồi Ma Khải thanh sắc vào nạp linh giới, sau đó, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra tiếng long rống chấn động trời xanh.
Rống!
Âm thanh long rống cao vút tận mây xanh, vang vọng thật lâu trong ngàn vạn núi sau tại sơn mạch Ma Long, rung động thiên địa.
Cùng lúc đó, một cổ long uy cuồn cuộn vô tận lay động trời đất đột nhiên bạo phát, tràn ngập thiên địa.
Ầm!
Trên thân thể Phong Liệt bạo phát khí thế cường đại, giống như một cổ lốc xoáy cuốn sạch tất cả thiên địa, khuếch tản lan tràn khắp nơi.
Cảm thụ được đây giống như quần long Long Hoàng viễn cổ uy áp cuồn cuộn, mấy chục vạn người trên trời dưới đất không khỏi tâm thần kinh hãi, chấn động muốn chết.
Trên đại địa, dĩ nhiên 80% võ giả tâm chí không đủ kiên định không tự chủ được gã ngồi trên mặt đất, bịch bịch bịch. . .Một mảnh thanh âm võ giả ngã ngồi vang lên.
Trên bầu trời, hơn hai mươi gã cao thủ Hóa Đan Cảnh và mấy trăm gã cao thủ Thần Thông Cảnh đều thoáng thất thần, từng người từng người đều toát lên vẻ kinh hãi, bất giác hạ xuống phía dưới, ngay cả năm vị tiên tử Thiên Cung thân thể mềm mại lảo đảo muốn ngã xuống, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
- Chuyện. . . này sao có thể? Đây là loại cảnh giới gì?
- Không thể! Lão tổ Long Biến Cảnh gia tộc ta cũng không thể bộc phát khí tức uy áp như vậy!
- Phong Liệt này chẳng lẽ là lão yêu vạn tuổi?
- Sẽ không phải cùng năm tháng phụ thân lão ma ta chứ?
* * * * *
Trong lòng chấn động, đồng thời tất cả mọi người không khỏi âm thầm phỏng đoán.
Phong Liệt nhìn phía dưới thấy ánh mắt mấy chục vạn người hiển hiện vẻ kinh hãi, trong lòng không khỏi sảng khoái vô cùng, đây chính là lần đầu tiên hắn thấy long uy bạo phóng tới cực điểm, cái cảm giác này thật tuyệt vời, khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Bất quá, Phong Liệt biết đạo lý thấy tốt thì giữ lấy, lúc này nếu như không nhân cơ hội chạy trốn, quả thực chính là kẻ ngu si.
Chẳng may có người không tin nhát kích trên là thật, thoáng chốc chọc thủng đầu cọp giấy?
- Ha ha ha! Lão phu mai danh ẩn tích hàng vạn năm, không ngờ hôm nay bị mấy tiểu bối khi dễ, thực lực cười! Luyện Hồn Ma Khải ở đây, muốn lấy thì đến đây! Ha ha ha ha!
Phong Liệt ngông cuông cười lớn không ai sánh nổi, Kim Câu vỗ vỗ cánh bị chính mình hù dọa sợ choáng váng.
Kim Câu đầu tiên thân thể run lên, sau hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, sau đó vội vã cõng chủ nhân bay vào tận mây xanh, thoáng chốc biến mất không thấy.
Ánh mắt chúng nhân phía dưới kinh hãi nhìn Phong Liệt từ từ biến mất, trong lòng đối với Phong Liệt vẫn hằn in dư vị thật lâu.
- Một vạn năm, ông trời! Một vạn năm! Quả thực cao nhân!
- Lão phu sao không có nghe nói qua vị cao nhân tiền bối này?
- Di? Phong sư huynh từ khi nào đã sống một vạn năm? Năm ngoái không phải hắn mới mười bảy tuổi sao?
- Ủa? Lão phu cảm giác, vị tiền bối này có chút cổ quái!
- Phí lời! Tiền bối cao nhân nào không có chút cổ quái? Ta kháo, ta dám tranh đoạt bảo vật với lão yêu quái vạn năm, thực không biết sống chết, may mắn lão yêu quái này thích nói chuyện!
Chỉ sau chốc lát, uy thế kinh thiên dần dần tiêu tán, mấy chục vạn người vây quanh Thông Thiên Phong từ từ bình tĩnh trở lại, không hẹn mà đều thở dài một hơi, như chút được gánh nặng.
Bất quá, ngay khi chúng nhân tỉnh táo trở lại, lại không khỏi sản sinh ý niệm hoài nghi.
Mấy chục vạn người phía dưới kinh hãi, phần lớn đều là cao thủ Chân Khí Cảnh, Cương Khí Cảnh, có thể nói kinh nghiệm phong phú, ánh mắt tàn nhẫn độc ác, nếu không căn bản không thể đến được Thông Thiên Phong, sớm đã chết trên đường đi.
Thậm chí, còn có hơn hai mươi gã cường giả Hóa Đan Cảnh và mấy trăm cao thủ Thần Thông Cảnh, trong đó có không ít lão yêu quái sống hơn nghìn năm, được xưng là Hỏa Nhãn Kim Tinh cũng không quá.
Lúc trước bởi Phong Liệt bạo phát khí thế uy áp quá kinh hãi, giống như Long Hoàng viễn cổ đến trái đất, chúng nhân thoáng chốc kinh hãi, ngược lại không suy nghĩ nhiều.
Lúc này một khi đã thanh tỉnh lại, những lão gia hỏa này dần dần lấy lại dư vị, trên thân thể lão giả vạn năm Phong Liệt có thể nói kẽ hở chồng chất.
Thậm chí có thể nói, ngoại trừ khí thế uy áp ngập trời, bất luận là lời nói cách xử sự hay tu vi cảnh giới đều hoàn toàn trái ngược với khí thế uy áp kia, kết hợp với xuất thân lai lịch có chứng cứ cụ thể, hoài nghi là điều khó tránh khỏi.
- Ủa? Chúng ta có thể bị lừa hay không?
Một gã lão giả vuốt vuốt chòm râu thưa thớt, nhíu mày nói.
- Rất có thể! Ta thấy tiểu tử kia uy áp kinh người, ngoài thứ đó ra, bất luận là niên kỷ hay tu vi đều không xứng, việc này rất đáng ngờ!
- Ngân Long Giáo chúng ta có một vị tiền bối khi còn trẻ luyện hóa khối Long Huyết Ám Kim ẩn chứa long uy, khí thể uy áp trong thân thể vượt xa thường nhân, cho dù thua xa người này, nhưng cường giả Hóa Đan Cảnh không thể sánh bằng! Chẳng lẽ gã kia. . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...