Vù vù. . .
Từng đạo hắc mang phá không nhanh chóng tiến nhập đoàn người.
Hàng nghìn hàng vạn võ giả dưới chân núi vừa thấy tiên tử Thiên Cung lại phát tán bảo vật lần nữa, ai lấy nhất thời đều bình tĩnh trở lại, tiếp túc trở nên hung mãnh, hai mắt ứ máu, toàn thân đằng đằng sát khí.
* * *
Ngay lúc này, trong không gian Long Ngục liên tiếp vang lên tiếng cười vui vẻ.
- Ha ha ha! Trời cũng giúp ta! 90 triệu viên Long Tinh nhị đẳng, để lão tử xem Trấn Long Thiên Bi khôi phục tới mức độ nào rồi!
Hàm răng Phong Liệt không ngậm lại được, khiến Lý U Nguyệt bên cạnh trợn trừng mắt.
Sau một khắc, Phong Liệt vung tay, nhất thời chỉ thấy một đạo thanh mang mập mờ, một tấm bia đá thật lớn cao gần nghìn trượng đâm thẳng vào mây xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Phong Liệt thấy rất rõ ràng, từng đạo từng đạo vết nứt trên thiên bia lúc trước đã hoàn toàn nối liền, nhìn qua sóng nước lấp loáng, hiển lộ rõ vẻ thần bí và huyền ảo vô tận.
Ầm!
Một đạo âm thanh thật lớn vang lên, tấm bia đá to lớn rơi trên mặt đất, có thể khiến toàn bộ Long Ngục rung rung.
Cùng lúc đó, một cổ khí tức dồi dào từ linh hồn và huyết mạch chấn áp toàn bộ không gian.
Phong Liệt thực sự không vấn đề gì, nhưng Lý U Nguyệt trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, khóe miệng khắc lên một vệt tia máu, thân thể run run, kinh hoàng không nói thành lời.
Phong Liệt thoạt nhìn cảm thấy không ổn, tâm ý rất nhanh liền khẽ động, khiến thanh mang trên Trấn Long Thiên Bi thu hồi trở lại, cộng thêm toàn bộ khí tức đều thu liễm, lúc này mới giúp giai nhân dần dần khôi phục trở lại.
- U Nguyệt, nàng vẫn ổn chứ?
Sắc mặt Phong Liệt trở nên khẩn trương.
- Oho, ta không sao, chỉ váng đầu một chút.
Lý U Nguyệt vỗ vỗ cái trán thở dài một hơi, như chút được gánh nặng, thân thể mềm mại khẽ lay động.
Phong Liệt víu vai giai nhân, tỉ mỉ kiểm tra một phen, phát hiện giai nhân ngoại trừ một điểm hư nhược không có gì đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự trách.
- Không sao thì tốt rồi, đều tại ta, không nghĩ tới tấm thiên bi này cường đại như vậy. . .
Phong Liệt còn chưa dứt lời, Trấn Long Thiên Bi phía sau vang lên một trận âm hưởng nhẹ nhàng, khiến hai người chú ý.
Hai người Phong Liệt vội vàng ngưng mắt nhìn lại, nhất thời, con ngươi hai người không khỏi co rụt lại.
Chẳng biết từ khi nào mặt ngoài Trấn Long Thiên Bi xuất hiện những hạt lấm tấm màu vàng, hơn nữa những hạt lấm tấm này rất nhanh dung hợp lại, giống như quả cầu tuyết lăn tròn càng lúc càng lớn, số lượng lại cấp tốc giảm xuống, phát sinh ra một mảnh âm hưởng nhẹ nhàng.
Nhưng điều khiến Phong Liệt và Lý U Nguyệt chấn kinh chính là, dựa vào nhãn lực của bọn họ có thể thấy rất rõ ràng, trong những hạt lấm tấm màu vàng dĩ nhiên có từng đạo từng đạo hình ảnh nữ nhân, hơn nữa còn là một thiếu phụ.
Dần dần, những hạt lấm tấm màu vàng dung hợp lại, bành trướng thành lớn, khiến hình ảnh nữ nhân bên trong càng lúc lại càng rõ ràng.
Sau vài tức, Trấn Long Thiên Bi hoàn toàn an tĩnh, mà trên thiên bi chỉ còn lại quang kén màu vàng bán trong suốt lớn bằng đầu người.
Trong quang kén, một nữ tử xinh đẹp không rõ niên kỷ đang ngồi nhắm mắt khoanh chân, hai tay kết một đạo ấn quyết cổ quái, mơ hồ ẩn chứa một tia thần thánh.
Dung mạo nữ tử này cực kỳ xinh đẹp, nhưng càng đáng lưu ý chính là khí chất cao quý siêu phàm thoát tục, vết đỏ trên tâm mi phát tán ra khí tức uy nghiêm vô cùng vô tận, đủ để khiến bất cứ kẻ nào đều sản sinh tâm tình sùng bái.
- Phu quân, chuyện này là sao?
Lý U Nguyệt không khỏi kinh ngạc nói.
Phong Liệt không đáp lại, sắc mặt âm trầm bất định, rõ ràng hắn biết nguyên bản trong Trấn Long Thiên Bi không có bất cứ thứ gì, không cần bàn cãi, hình ảnh nữ nhân này vừa mới xuất hiện, hơn nữa đã bị Trấn Long Thiên Bi phong ấn.
Mà lúc trước, Trấn Long Thiên Bi chỉ tiếp xúc với 90 triệu viên Long Tinh nhị đẳng, kết hợp với những hạt lấm tấm màu vàng kia, dần dần, trong lòng Phong Liệt có một suy đoán kinh người.
- Hí. . .Đây là một âm mưu thiên đại! Quả thực rất bạo tay ah!
Chỉ chốc lát sau, Phong Liệt không khỏi hít vào một hơi thật sau, âm thầm suy đoán.
- Phu quân, đây là âm mưu gì?
Lý U Nguyệt không giải thích được nói.
Trên khuôn mặt Phong Liệt còn lưu lại tia sợ hãi, miễn cưỡng cười nói:
- Nếu ta đoán không lầm, trong toàn bộ bảo vật Phiêu Miểu Thiên Cung phát tán, tất nhiên đều lưu lại chiêu bài.
Mặc dù không biết hình ảnh nữ nhân này dùng làm gì, nhưng chắc chắn có thủ đoạn nào đó khống chế, aizzz, quả nhiên thiên hạ không có cơm trưa miễn phí.
Không nói cái khác, chỉ cần 90 triệu viên Long Tinh này nếu như lưu thông trên đại lục, e là cuối cùng đều bị Long võ giả hấp thụ hết, rốt cuộc có bao nhiêu người trúng chiêu chỉ có trời mới biết. Còn một số huyền bảo khác, thần đan cao cấp. . .Cuối cùng sẽ rơi vào trong tay các cao thủ, hậu quả này. . .
Hơn nữa hành động này của Phiêu Miểu Cung xuất phát đã lâu, trên cơ bản cách vài trăm năm lại có một lần như vậy, nếu đúng như Phong Liệt suy đoán, nói không chừng nửa đại lục đều rơi vào trong tay Phiêu Miểu Thiên Cung.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Phong Liệt mà thôi, sự thực thế nào, cực kỳ khó nói.
- Vậy sao? Sao lại có thể như vậy? Phiêu Miễu Thiên Cung này thật đáng ghét quá đi!
Lý U Nguyệt kinh ngạc há lớn miệng, tiếp tục nhìn hình ảnh nữ tử trong ánh mắt không khỏi toát lên vẻ kinh sợ:
- Nữ nhân này là người nào?
- Rất có thể là Phiêu Miểu Thiên Cung chủ.
Phong Liệt nhíu mày nói.
- Vậy chúng ta có vạch trần quỷ kế của Phiêu Miểu Thiên Cung hay không?
Lý U Nguyệt nói.
- Ha ha, vạch trần? Vạch trần ai? Chúng ta nói ra ngoài sẽ có người tin sao?
Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, phu nhân của chính mình thật quá đáng yêu.
- Oạch, đúng vậy.
Lý U Nguyệt bất đắc dĩ bũi môi.
Phong Liệt không thích quản chuyện sống chết của người khác, hơn nữa cho dù quản cũng không quản được.
Bất quá Phiêu Miểu Thiên Cung làm việc này từ xưa đến nay, nhưng chưa từng nghe nói qua Phiêu Miểu Thiên Cung có hành động tà ác gì, điểm này khiến Phong Liệt càng không muốn quan tâm tới, nói không chừng chính mình suy đoán sai lầm.
Tiếp đến, tâm ý Phong Liệt nháy động, thanh mang trên tấm Trấn Long Thiên Bi chợt lóe, thu thập bức tranh nữ nhân kia vào trong thiên bi, triệt để phong ấn, tạm gác lại ngày nghiên cứu kỹ càng.
Lúc này, thanh âm của Hồng Hạnh bên ngoài lại khiến Phong Liệt tiếp tục chú ý tới.
- Tiểu Không Linh Đan, mười viên!
* * *
Đôi mắt Phong Liệt nháy động, trong lòng âm thầm đại chấn:
- Tiểu Không Linh Đan? Dĩ nhiên ngay cả thần đan đều có!
- Phu quân, nếu như Phiêu Miểu Thiên Cung có âm mưu, vậy thứ đó còn có thể dùng sao?
Lý U Nguyệt nháy nháy đôi mắt đẹp, kinh ngạc nói.
- Khà khà! Người khác có lẽ không có cách, nhưng phu quân có Trấn Long Thiên Bi trong tay, có gì đáng sợ?
Hai mắt Phong Liệt tỏa sáng, cười khà khà nói.
- Tiểu Không Linh Đan này là thần đan tuyệt thế dùng để tìm hiểu chiến kỹ, có thể giúp người ta trong khoảng thời gian ngắn tiến nhập trạng thái không linh, coi như một lựa chọn tìm hiểu chiến kỹ tuyệt học, phương thuốc dân gian này đã thất truyền cách đây ba vạn năm trước, không ngờ Phiêu Miễu Thiên Cung còn có thứ tốt này, tuyệt đối không thể bỏ qua!
* * *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...