Mỹ phụ thấy Trần Nhược Tình không cho mình mặt mũi thì hừ lạnh. Chỉ thấy bà bỗng giẫm chân một cái, mặt đất phát ra tiếng vang lên *ầm ầm*, ngay sau đó Trần Nhược Tình đột nhiên hộc máu thụt lùi, Phong Liệt nhoáng người ra.
Trận giao đấu này có thể thấy ra tu vi của mỹ phụ cao hơn ttn rất nhiều, thực lực hai người vốn không cùng đẳng cấp.
Nhưng ra ngoài người ta dự đoán là không chờ Diệp Thiên Tử xông lên xử Phong Liệt thì Trần Nhược Tình vội lau vết máu nơi khóe miệng, lại chắn trước người Phong Liệt.
Nàng không chút lùi bước, gằng từng tiếng:
- Nhân tự đường thiết luật...Thị vệ phải chết trước hộ chủ!
Trương Diệu cuống quýt, nói ngay:
- Sư muội, đừng bướng bỉnh được không? Mệnh của muội đáng giá hơn tiểu tử này!
Gã tiến lên định kéo Trần Nhược Tình đi nhưng bị nàng cứng rắn bỏ qua.
Phong Liệt nhìn thân hình yêu kiều bướng bỉnh chặn trước mặt mình, lòng rất kinh ngạc, bất giác có chút cảm động. Mỹ nữ thị vệ bướng bỉnh này rõ ràng biết không phải đối thủ của người ta mà vẫn cố chống, ngốc đến đáng yêu.
"Bà nội nó, xem ra trận đại chiến hôm nay là khó tránh khỏi!"
Cuối cùng hắn không đành lòng, đã thấy ra mỹ phụ chắc sẽ không khiến Diệp Thiên Tử giết chết hắn, hơn nữa trên người mặc cao cấp linh bảo chiến giáp, dù không thi triển bí kỹ cũng chưa chắc sợ Diệp Thiên Tử. Quan trọng nhất ra chủ nghĩa đại nam nhân trong xương hắn quấy phá, không thể để một cô gái xinh đẹp liều mạng bảo vệ mình.
Trước khi mỹ phụ mất kiên nhẫn thì Phong Liệt chợt kéo Trần Nhược Tình ra sau, hiên ngang lẫm liệt nhìn Diệp Thiên Tử, nói:
- Hừ, Diệp Thiên Tử, nếu nàng đã muốn ra tay thì lão tử chơi cùng!
Nhưng chưa đợi Diệp Thiên Tử nói xong Trương Diệu chợt tức giận hét to:
- Khốn kiếp! Thả móng vuốt của ngươi ra!
- A...?
Phong Liệt ngẩn ra, giật mình phát hiện còn đang nắm bàn tay Trần Nhược Tình, xúc giác mềm mại trơn nuột, hắn không tự chủ được tiện tay bóp một cái.
Trần Nhược Tình như bị điện giật rụt tay lại, khuôn mặt xinh đẹp trồi lên vệt đỏ rất là hấp dẫn. Trương Diệu nhìn mà mắt muốn phun lửa, gã đã thèm muốn sư muội xinh đẹp này lâu rồi nhưng bất đắc dĩ dùng hết thủ đoạn đến bây giờ ngay cả bàn tay người ta cũng không chạm được.
Không ngờ Phong Liệt chết tiệt lần đầu tiên gặp mặt đã dám nắm tay của sư muội, thật tình khiến gã không thể nhịn được nữa. Trương Diệu ghen ghét vô cùng, hận không thể tự tay đẩy Phong Liệt vào địa ngục.
Phong Liệt lười đáp lời Trương Diệu, vì cách không xa Diệp Thiên Tử chờ đến mất kiên nhẫn cực kỳ tức giận huơ trường kiếm xong lên.
- Phong Liệt, đồ dâm tặc vô sỉ! Huyết mạch nay bổn tiểu thư dù không giết chết ngươi cũng phải khiến ngươi không làm người đàn ông được nữa! Đi chết đi!
- Ma Long Hồn thiên trảm!
- Grao!!
Theo tiếng rồng ngâm trầm thấp, một ảo ảnh Ma Long đen cỡ ngàn trượng bắn ra từ trường kiếm của Diệp Thiên Tử mạnh đụng vào ngực Phong Liệt.
- Đồ đàn bà điên! Còn có đam mê khác khác lạ! Nàng không thể bình thường chút sao?
Phong Liệt ngoài miệng hú hét, thân hình thì chớp mắt biến thành ba cái bóng bay ra xa, tránh né một kích mạnh mẽ của Diệp Thiên Tử.
*Bùm!*
Một tiếng vang thật lớn qua đi, kiếm khí long hình tứ giăng tường thấp giữa hai viện đánh sụp nó, không thấy bóng dáng của Phong Liệt đâu.
- Hừ! Bổn tiểu thư muốn xem coi rốt cuộc là ngươi miệng lưỡi sắc bén hay là kiếm ta bén hơn!
Một khi động thủ thì Diệp Thiên Tử dần hồi phục sự bình tĩnh ngày thường, đôi mắt lóe tia sáng, nỗi hận trong lòng đều chuyển đến kiếm chiêu trong tay.
- Ma Long thôn thiên trảm!
*Vèo!*
Một kiếm đánh ra, phạm vi mấy trượng xung quanh Phong Liệt bỗng nổi lên bão tố quái lạ, lực lượng to lớn mạnh mẽ đè ép hắn hướng mũi kiếm của Diệp Thiên Tử. uy lực của địa cấp chiến kỹ không tầm thường, khó mà tưởng tượng sự huyền diệu.
Phong Liệt thấy rất bất đắc dĩ, chiến kỹ trong đầu hắn thì có nhiều nhưng chín phần chín đến từ Ma Long giáo ma khí viện, nếu bây giờ thi triển ra thì e rằng rất có thể bị người thông minh nhìn thấu, nếu mà tra xét thì hắn không biết giải thích ra sao.
Một bộ thân pháp chiến kỹ duy nhất có thể dùng thì bị địa cấp chiến kỹ của Diệp Thiên Tử áp chế gắt gao, không thể nào né tránh, thật sự rất bực mình.
Hắn thầm đặt quyết tâm, đợi qua ải này rồi liền đi Tàng Võ điện của ám võ viện kiếm mấy quyển chiến kỹ để tu luyện, nếu không thì chẳng thể nào sống nổi.
Nếu không thể trốn thoát được, Phong Liệt thầm cắn răng, Phong Liệt bỗng rót vào long ngạc chiến giáp trên người, không hề tránh né nghênh đón mũi kiếm.
Hắn nghiến răng nói:
- Hừ, bà điên, hôm nay phải để nàng biết lão tử cho dù bị trói tay chân thì nàng cũng không giết được ta!
Diệp Thiên Tử khinh thường hừ lạnh, mắt thấy lưỡi kiếm sắc bén sắp đâm trúng Phong Liệt, nàng kiềm không được lộ nụ cười đắc ý, lực đâm ra càng mạnh mẽ ba phần, tiếng kiếm xé gió rách màng tai người.
*Xèo!*
*Đinh!
Trường kiếm của Diệp Thiên Tử đột ngọt đâm vào ngực Phong Liệt, nhưng tiếp đó nàng hoảng sợ phát hiện một kiếm rót vào mười phần lực lượng nhưng chỉ để lại một dấu rất nhạt trên bộ áo sắc ám kim của Phong Liệt. Bộ đồ lóe ánh sáng ám kim, dấu nhạt cũng biến mất luôn, khiến nàng nhìn tròn xoe mắt.
Đối với hiện tượng này thì Trần Nhược Tình, Trương Diệu ở không xa chẳng hề ngài ý muốn. Nếu như cao cấp linh bảo chiến giáp bị một nha đầu nguyên khí cảnh đâm thủng thì nó không tính là cao cấp linh bảo chiến giáp rồi. Tất cả người trên đại lục đều biết, cao cấp linh bảo chiến giáp được gọi là có thể đỡ một kích của cao thủ thần thông cảnh mà không phá.
Mỹ phụ được Diệp Thiên Tử gọi là U Di nhìn bộ đò trên người Phong Liệt, cũng cực kỳ kinh ngạc rồi thì bất đắc dĩ thở dài. Lấy ánh mắt của bà tất nhiên nhìn ra đó là một bộ cao cấp linh bảo chiến giáp, tình hình như vậy bà cảm thấy Diệp Thiên Tử muốn cho Phong Liệt một bài học cũng khó khăn.
*Đinh đinh đinh!*
Phong Liệt bị lực lượng ở mũi kiếm đẩy lui năm, sáu bước mới đứng vững thân hình, nhẹ xoa ngực, không cảm giác cái gì thì hắn mới yên lòng, cũng vui mừng may mắn đến rồi, nhặt được một bảo giáo đã bảo vệ an toàn hôm nay.
Long ngạc chiến giáp chẳng những chặng lại lưỡi kiếm sắc bén của Diệp Thiên Tử, ngay cả sức mạnh từ thanh kiếm cũng bị suy yếu chín phần, còn lại một phần hoàn toàn trong phạm vi chịu đựng của Phong Liệt.
- Hắc hắc hắc!
Biết được chỗ huyền diệu của bảo giáp, Phong Liệt nhếch miệng cười ngây ngô, nhưng khi hắn thấy Diệp Thiên Tử biểu tình tức giận muốn khóc thì lòng hơi bất nhẫn.
Trầm ngâm một lúc, hắn ho khan nói:
- Khụ khụ, Diệp Thiên Tử, nói đến thì chúng ta không có thù oán gì sâu nặng, nàng cũng hiểu chuyện lúc trước chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Vậy đi, hôm nay ta đứng im để nàng chém vài kiếm trút giận, sau này mọi người nước giếng không phạm nước sông, như thế nào?
Nói xong lời đó Phong Liệt có chút chột dạ, bây giờ hắn đã ở thế bất bại, tùy tiện nói thoải mái, nếu không phải người có bảo giáp hộ thể thì hắn đã không dám nói mạnh miệng như vậy.
- Dâm tặc chết tiệt! Bổn tiểu thư không tin không đánh vỡ xác rùa của ngươi!
Diệp Thiên Tử thất thần giây lát lại lần nữa điên cuồng nhào tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...