Ma Long

- Ủa?
Thấy Phong Liệt tránh thoát một kích tỏa định tinh thần của mình thì Lương Cửu Sinh hơi kinh ngạc, ánh mắt đục ngầu nhìn Phong Liệt chớp lóe.
Nhưng ngay sau đó lão khinh thường hừ, một con kiến dù mạnh cỡ nào vẫn chỉ là một con kiến mà thôi, vĩnh viễn cũng không có khả năng khiêu chiến uy nghiêm của một cự long, đây là thường thức.
Triệu Đống cười nhạt, kiêu ngạo trên cao nhìn xuống rống:
- Phong Liệt! Biết điều thì mau bó tay chịu trói, nếu không thì ngươi chỉ có một con đường chết!
Nhạc Đông Thần cũng âm trầm cười nói:
- Phong Liệt, ngươi đừng giãy dụa vô ích nữa, nếu không muốn chết thì mau vẫy đuôi chó mừng chủ đi! Hắc hắc hắc!
- Hừ! Một con đường chết hả? Ta muốn xem là ai chết trước!
Phong Liệt liếc hai người, cười khẩy, lòng không chút sợ hãi.
Dứt lời, hắn nhoáng người lên, chớp mắt biến thành vệt đỏ xuất hiện gần một người áo đen gần trăm trượng, chủy thủ ‘Yêu mang’ vung, dễ dàng cắt cổ người áo đen đó. Hắn đột nhiên thụt lùi, tóc đọ mau như gió gần như không có dấu vết.
- Hừ! Thứ không biết sống chết là gì!
Lương Cửu Sinh thấy tiểu tử này dám ngang ngược giết người dưới mí mắt của mình, đây không thể nghi ngờ là hoàn toàn khiêu khích lão. Mặt già nua sụ xuống, mắt lóe sát khí tăng vọt tam thước, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Nhưng Phong Liệt có tốc độ kinh người mờ ảo khiến lão cảm thấy hóc búa, cộng thêm bên dưới có rất nhiều người phe ta, ném chuột sợ vỡ đồ, hơi rắc rối.

Nhưng đối với cường giả hậu kỳ thần thông cảnh như lão thì chỉ vẻn vẹn là hơi rắc rồi chứ không phải bó tay chịu trói.
Ngay sau đó, chỉ nghe *Ầm!* một tiếng, uy nhiếp ngập trời mạnh đụng vào Phong Liệt, như là một ngọn núi to thế vạn quân đè ép, đủ khiến tất cả võ giả dưới thần thông cảnh mất đi đấu chí, teo tim vỡ mật.
Giờ này khắc này, Lương Cửu Sinh toát rauy nhiếp mạnh mẽ của thần thông cảnh bát tầng đến cực độ trong chiến trường, đám người áo đen không tự chủ được thân hình run lên. Thậm chí một ít võ giả ý chí không kiên định bị đè quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ khó thể bình tĩnh.
Lương Cửu Sinh tưởng Phong Liệt là chân khí cảnh trước uy nhiếp mạnh mẽ của lão sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, chỉ cần hắn hơi tạm dừng là lão sẽ vung một chưởng đập chết con ruồi đáng nghe.
Nhưng tình huống tiếp theo khiến lão thất vọng.
Chỉ thấy dưới uy nhiếp mạnh mẽ như vậy mà tốc độ của Phong Liệt không bị ảnh hưởng chút nào, trái lại đám người áo đen vì uy nhiếp của Lương Cửu Sinh mà chậm chút, thành toàn Phong Liệt. Từng người như cọng cỏ dễ dàng bị Phong Liệt cắt, chớp mắt sót lại hơn năm mươi người áo đen lại giảm bớt một nửa.
Đến đây mới thôi, ba trăm cao thủ hùng hổ đến bao vây tiễu trừ Phong Liệt rốt cuộc chỉ còn lại hai, ba con mèo, không thể làm được gì nữa.
Phong Liệt thầm cười trong bụng, lão già này tưởng dùng uy nhiếp mạnh,ẽ đối phó với mình là tìm nhầm người rồi.
Hắn với vẻ mặt nhẹ nhàng thra thích sử dụng tốc độ cực hạn không ngừng xuyên qua đám người áo đen kinh sợ muốn chết.
Chốc lát sau, hắn vận dụng dục huyết gia tốc của mặt nạ ‘Huyết ảnh’ ngày càng quen tay hơn, đặc biệt ở vài chỗ tinh tế có chút tâm đắc, giết người càng thêm thuận tay.
Vừa nhanh chóng lướt qua vừa giết người, ánh mắt hắn liếc hướng trong góc Nhạc Đông Thần, Lý Trác Nhiên, Triệu Đống, Sở Huyền, Lữ Tranh, thầm tính kế.
Hắn đối diện Lương Cửu Sinh là cao thủ hậu kỳ thần thông cảnh cửu tầng vô cùng mạnh mẽ mà không rút lui là vì chờ một cơ hội thích hợp.
- Tạp chủng! Ngươi dám!
Một tiếng quát chói tai như sấm vang lên trên bầu trời.
Lương Cửu Sinh thấy tình hình này thì đôi mắt già lồi ra, suýt tức chết.
Lão vừa rống vừa mau chóng bay tới trước, dốc hết sức đuổi theo Phong Liệt.
Cùng lúc đó, hai tay lõ liên tục đónh ra, từng cuồng mãnh chưởng phong mạnh đẩy tới dưới.
*Bùm! Bùm! Bùm!*
Một chuỗi tiếng nổ vang qua đi, trên mặt đất nổi lên từng sóng khí khủng bố, ẩn chứa cương kình vô cùng cuồng bạo hất số lượng không nhiều lắm người sao đen ngã trái ngã phải. Ngay cả Phong Liệt cũng chịu ảnh hưởng, không thể không liên tiếp trốn tránh, nhìn qua có phần chật vật.
Nhưng Phong Liệt chẳng những không kinh sợ mà đáy mắt lóe tia vui mừng.
Mắt thấy lão già rời khỏi đỉnh đùa đóm Triệu Đống bay đến bên trên mình, Phong Liệt đột nhiên quya người, dùng tốc độ nhanh hơn trước gấp chục lần phóng một cái đã xa trăm trượng, cực kỳ nhanh bay đến góc tối trong rừng cây, như là biến mất. Tốc độ kinh khủng như vậy cho dù là cao thủ hậu kỳ thần thông cảnh cũng khó mà sánh bằng.
Dưới một gốc cây bên rừng, Lý Trác Nhiên đang nhíu mày nhìn tình hình đằng trước thì chượt phát hiện một khuôn mặt đỏ như máu, cực kỳ quái dị xuất hiện ở trước mắt mình.

Gã giật mình xong nhận ra đấy chẳng phải là Phong Liệt trong sân đây sao? So hắn có thể chớp mắt vượt qua khoảng cách trăm trượng đến gần gã?
- A? Phong...Phong Liệt! Cứu mạng! Đừng giết ta!!!
Ngơ ngác qua đi, Lý Trác Nhiên sợ muốn chết, kiềm không được phát ra tiếng kinh kêu khó nghe, thậm chí thân dưới ướt nhẹp.
Chứng kiến thủ đoạn máu me của Phong Liệt xong trong lòng gã đã sinh ra nỗi sợ hắn từ tận đáy lòng, lúc này thậm chí quên cả chống cự.
- Hắc hắc! Người đàn bà của ta không cần ngươi chăm sóc! Ngươi đi xuống địa ngục chăm sóc con gái ông diêm vương đi!
Phong Liệt cười lạnh, không khách sáo vung ra hai màn đỏ chí lọi.
*Phụt phập* hai tiếng trầm đục qua đi, đầu Lý Trác Nhiên bị chợt hơn một nử, chết không nhắm mắt, ngực cũng bắn ra mưa máu.
Bởi vì Phong Liệt nên linh hồn Lý Trác Nhiên chưa kịp thoát xác đã bị tiêu diệt, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Nói đến thì giữa Phong Liệt và Lý Trác Nhiên có mối thù ít hơn đám Nhạc Đông Thần, Triệu Đống. Nhưng muốn trách thì trách tên này tính cách thấp kém nhất, lúc trước tuyên bố muốn chăm sóc giùm người đàn bà của hắn, thế là bị Phong Liệt chọn làm mục tiêu thứ nhất.
- A? Nguy rồi ! Lương bá mau đến!
- Là Phong Liệt! Bả vệ bổn công tử!
- Dừng tay!
- …
Đám Triệu Đống, Nhạc Đông Thần bị cái chết của Lý Trác Nhiên ở không xa hù hồn phi phách tán, bọn họ dù đã sớm thấy tốc độ xuất quỷ nhập thần của Phong Liệt nhưng không ngờ hắn lại một lần nữa vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.
Mấy người vừa kinh kêu vừa dùng tốc độ chưa từng có đi ra xa.

Bên cạnh mấy người họ tuy còn có vài thiếp thân thị vệ, mà đều là cao thủ tu vi đỉnh cương khí cảnh, thực lực rất không tầm thường.
Nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn mạnh mẽ của Phong Liệt rồi thì họ không có niềm tin gì vào mấy thị vệ này cả.
- Hắc hắc! Các ngươi không phải muốn biết ai chết trước sao? Lão tử cho các ngươi biết đáp án!
Phong Liệt cười lạnh, thân hình không chút chậm chạp.
Hắn thúc đẩy mặt nạ ‘Huyết ảnh’, lắc mình đã nhảy lên khoảng cách năm mươi trượng đi đến sau lưng Nhạc Đông Thần, không chút do dự liên tục vung hai đao.
*Phụt phập*
Hai tiếng trầm đục qua đi, người đứt rời, huyết hoa nở rộ, tiếng hét thảm vang tận mây xanh.
Lại một kẻ địch tan thành mây khói, triệt để trở thành quá khứ. Nhạc Đông Thần vốn ôm quyết tâm phải giết Phong Liệt khi đến đây, nhưng không tưởng tượng nổi sẽ gặp kết cuộc như vậy.
Sau đó Phong Liệt bỏ qua xác Nhạc Đông Thần, tiếp tục vọt hướng Triệu Đống, Lữ Tranh ở không xa.
Mãi đến khi Phong Liệt giết chết hai người thì Lương Cửu Sinh truy sát hắn mới kịp phản ứng lại. Lão ngoái đầu nhìn tình hình đằng sau, tức đến khóe mắt muốn nứt ra, đôi mắt sắp phun lửa.
[/COLOR]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui