- Đã đến thời gian giao hẹn, người của Lan gia tại sao vẫn chưa xuất hiện?
Lý Thiên Hổ đang đứng trên một tảng đá lớn trên đỉnh ngọn núi, nhíu mày nhìn núi rừng chung quanh, không phát hiện mục tiêu, sắc mặt có chút trầm xuống.
Ánh mắt Lý Khoáng lóe lên một chút, vội vàng ân cần nói:
- Tam thiếu gia, theo ý kiến của thuộc hạ, không phải bọn họ nhớ nhầm địa điểm chứ? Trên suốt đường đi, thuộc hạ cẩn thận phát hiện ra, nhwungx dãy núi nhỏ như thế này có không ít.
- Ừ, chỗ này hoàn toàn không có gì nổi bật, chuyện này cũng có khả năng.
Lý Thiên Hổ trầm ngâm một chút cau mày nói:
- Vậy chờ một chút đi.
Lưng chừng núi, Phong Liệt trốn trong một rừng cây rậm rạp, khoảng xuyên thấu có thể lặng lẽ quan sát mấy người trên đỉnh núi.
Lúc này, hắn không khó để nhìn ra được mấy người Lý Thiên Hổ đang chờđợi ai.
Nhìn thần sắc tái nhợt của Lý U Nguyệt, Phong Liệt không khỏi đau lòng vô cùng, hận không thể tiến lên phía trước kéo giai nhân vào trong lòng âu yếm.
Nhưng hắn thực sự chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Hắn biến rằng, cho dù chính mình có nhiều át chủ bài, nhưng cũng không thể nào chính diện đối chiến với cường giả Thần thông cảnh.
Giờ khắc này, hắn chỉ có thể im lặng chờđợi thời cơ.
Trong khi chờđợi, thời gian trôi đi thật nhanh.
Trên đỉnh núi, Lý Thiên Hổ càng ngày càng không kiên nhẫn được, sắc mặt trầm ngâm, chỉ nghe hắn nói với tên thuộc hạ.
- Lý Khoáng, mấy người các ngươi xem xét xung quanh đỉnh núi xem! Đi sớm về sớm!
- Vâng.
Đám người Lý Khoáng nhận lệnh tản đi.
Lý U Nguyệt trong lòng hơi động, nàng cũng muốn theo đám người Lý Khoáng xuống núi, đồng thời hạ quyết tâm trong lòng, một khi thoát khỏi tầm mắt của Lý Thiên Hổ sẽ nghĩ cách tẩu thoát, cho dù là không có Lý gia, không có Ma long giáo thì nàng cũng không muốn trở thành thứđể giao dịch.
Chỉ có điều, nàng vừa mới bước một bước đã bị Lý Thiên Hổ ngăn lại nói:
- Lý U Nguyệt, ngươi hãy lưu lại ở đây! Xung quanh đây có không ít Long thú hung hãn, với tu vi của ngươi tam thúc thực sự lo lắng…
Lý U Nguyệt trong lòng lo lắng, vội vàng nói:
- Tam thúc, ta sẽ cẩn thận -
- Được rồi! Không cần nói nhiều nữa! Ngươi cứ chờ ở đây là được rồi.
Lý Thiên Hổ có vẻ không chịu được kiên nhẫn bèn trách mắng.
Vừa nói hắn vừa lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không chút tỳ vết của Lý U Nguyệt, trong đáy mắt sâu hiện lên một tia dâm tà, trong lòng đáng tiếc không ngừng.
Lý U Nguyệt thấy Lý Thiên Hổ thái độ kiên quyết như thế, đành phải từ bỏ ý định trong lòng, cảm thấy vô cùng nhụt chí.
Phong Liệt lúc này nhìn thấy trên đỉnh núi chỉ còn lại Lý Thiên Hổ và Lý U Nguyệt, trong lòng hắn không khỏi kích động, ánh mắt lóe sáng, âm thầm do dự muốn xuống dưới đó, cướp lấy Lý U Nguyệt về.
Hắn tin tưởng chỉ cần trong nháy mắt là có thểđem được Lý U Nguyệt trở về Long ngục không gian, đến lúc đó mặc dù Lý Thiên Hổ là cao thủ Thần thông cảnh cũng chỉ có thể dương mắt đứng nhìn.
Suy nghĩ này càng lúc càng bức thiết, Phong Liệt không nhịn được bèn lập tức tiến hành.
Nhưng lúc này, đột nhiên dưới gốc cây đại thụ mà hắn đang ở trên có tiếng bàn luận truyền vào tai hắn.
Phong Liệt không khỏi giật mình, tranh thủ thời gian mai phục, lặng lẽ quan sát.
Tiếp theo hắn lại giật mình phát hiện ra rằng, dưới gốc cây đại thụ truyền đến tiếng nói, nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng người, thật sự là có chút quỷ dị.
Nhưng âm thanh kia vẫn truyền đến tai hắn rõ ràng.
- Đại ca, Lý gia đã mang Cửu phẩm huyết mạch đến, nhưng lệnh bài trong tay Hình Ngọc Thiên cũng không còn, chúng ta phải làm thế nào?
- Hừ! Nếu như không có cách nào giao dịch bình thường thì chúng ta chỉ có thể cướp thôi! Chờ thêm một lát Lan Tiếu Thiên trở lại, chúng ta sẽ cùng động thủ! Chậc chậc! Cô nàng cửu phẩm huyết mạch kia thật sự là cực phẩm, nếu không phải là có tác dụng cho gia tộc thì bổn công tử nhất định sẽ cho làm tiểu thiếp để chơi đùa.
- Đại ca, Lan Tiếu cũng không biết bị hnt dẫn đi đâu rồi, toàn bộ bên ngoài bí cảnh đều đi tìm rồi nhưng đều không thấy bóng dáng của hắn, không phải có gì sai lầm chứ? Ngộ nhỡ lt có chuyện gì sơ xuất, lão đầu tử sẽ đổ tức giận lên đầu chúng ta, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta đều đen đủi à.
- Sợ cái gì? Đen đủi thì đám người của Lan Tiếu Thiên đen đủi trước, dù sao chủ ý này cũng là của đám người Lan Tiếu Thiên nghĩ ra, huynh đệ chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc thôi! Ồ, nhịđệ, sao đệ quan tâm tới lt nhưu thế, có phải là yêu nàng ta rồi không?
- Ách, khục khục, đại ca nói đùa rồi! Nhưng tiểu đệ thực sự là có suy nghĩ này, chỉ tiếc người ta là phượng hoàng, tiểu đệ không thểđũa mốc mà chòi mâm son được.
- ồ, nhịđệ, ngươi có thể hiểu được chuyện này thì tốt, đại trượng phu sợ gì không lấy được vợ. Lần này, lt chết thì cũng xong rồi, nhưng nếu nhưu không chết thì những đệ tử này đều không có hy vọng.
-………………
-…………….
Trên cây đại thụ, Phong Liệt nghe rõ hai huynh đệ này nói chuyện với nhau, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không thể ngờđược mình chỉ nghe bừa mà có thể biết được một ít bí mật.
Thời gian trôi qua, hắn đã dần hiểu được đại khái ý đồ trong câu chuyện của hai người kia.
Hai người này hẳn là người của Lan gia, hình như là muốn trao đổi lệnh bài “ Thiên tru” lấy Cửu phẩm huyết mạch Lý U Nguyệt.
Mà trong cuộc giao dịch này, lt hình như cũng là một nhân vật có vai trò quan trọng, hơn nữa tấm lệnh bài “ Thiên tru” kia hiện tại đang nằm trong tay hnt.
- Hả? lệnh bài “ Thiên tru” – không phải là tấm lệnh bài trống đó sao?
Phong Liệt trong lòng khẽ động,hắn không khỏi nghĩ tới tấm lệnh bài trong trữ vật giới của hnt, phía trên ngẫu nhiên hiện ra một chữ “ Tru” màu trắng, giờ phút này nghĩ lại, mười phần chính là tấm lệnh bài “ Thiên tru” đó rồi.
Phong Liệt mơ hồ cảm nhận được tấm lệnh bài này có liên quan tới một bí mật quan trọng, nếu không Lý gia cũng không thểđem Lý U Nguyệt một hậu bối vô lượng như thếđi đổi!
Tấm lệnh bài này rốt cuộc là có bí mật gì? Phong Liệt trong lòng vô cùng hiếu kỳ.
Hai người nói chuyện với nhau thời gian dần trôi đi, chắc là đang đợi Lan Tiếu Thiên xuất hiện.
Phong Liệt cẩn thận quan sát bên dưới gốc cây vài lần nữa, vẫn không thu hoạch được gì, hắn không khỏi nghĩ tới tàng hình chú của lt, hai người này là người của Lan gia, chỉ sợ mười phần cũng dựa vào thủ đoạn ẩn nấp này, không có gì là kỳ quái cả.
Hôm nay tình hình không rõ ràng lắm, Phong Liệt cũng không dám tiến hành tựđộng, hơi chút trầm ngâm, hắn lặng lẽ biến mất ngay tại chỗ, trốn vào long ngục không gian.
- À. Phong Liệt! Ngươi đã trở về rồi à! Cần ta trợ giúp không? Thả ta ra ngoài được không? Ở đây chẳng thú vị gì cả!
Vừa thấy Phong Liệt xuất hiện, Lan Tiếu trong lòng vui vẻ, lập tức chạy tới bám lấy.
Nhưng thấy Phong Liệt ánh mắt lạnh như băng khiến cho nàng nhất thời ngừng bước chân lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...