Đúng lúc này Lý Thiên Hổ ở đằng trước bỗng quay đầu liếc lùm cây Phong Liệt ẩn núp, trên mặt âm tà lóe vẻ nghi ngờ.
Lý Thiên Hổ lầm bầm, hơi nhíu mày:
- A? sao ta cứ cảm giác bị người nhìn lén nhỉ?
Lý Khoáng vội nói:
- Tam thiếu gia! Thuộc hạđi lên xem sao!
Lý Thiên Hổ lạnh nhạt ừ một tiếng:
- Ừm!
Lý Khoáng thấy thế thầm vui mừng, cơ hội biểu hiện của mình lại tới rồi. Chỉ cần tam thiếu gia sai phái gã nhiều thêm vài lần, đợi thuận tay về sau nói không chừng sẽ để gã ở bên cạnh hầu hạ, cơ hội thế này rất khó kiếm.
Lý Khoáng vừa nghĩ vừa hớn hở chạy tới chỗ Phong Liệt ẩn thân.
Lúc này Phong Liệt xuyên qua khe hở lát cây nhìn Lý Khoáng cách mình ngày càng gần, lòng kinh ngạc.
"Không lẽ ta bị phát hiện? Không có khả năng đi?"
Nhưng mặc kệ ra sao thì Phong Liệt không thể ở lại lùm cây này lâu hơn, nếu tên này đến gần thì hắn tuyệt đối không có chỗ giấu mình.
Cho nên Phong Liệt không chút do dự trốn vào trong long ngục không gian.
- Phong Liệt! Ngươi mau cút ra cho bổn tiểu thư! Ta muốn để ngươi nếm mùi thực cốt chú!
- Đây rốt cuộc là chỗ quái quỷ gì? Phong Liệt chết tiệt! Ngươi mà còn không ra nữa thì cô nãi nãi sẽ tự sát đó!
- Như vậy cũng không được! Hừ, nếu ngươi còn không ló mặt thì ta cảđời cũng không giải trừ uyên ương đồng tâm chú nhé! Ngươi chờ cưới lão nương qua cửa đi!
- …
- …
Phong Liệt mới vừa tiến vào long ngục không gian vừa lúc thấy Lan Tiếu Y đưa lưng hướng hắn, hai tay chống eo thon như là bà chằn chỉ thiên mắng địa, khiến hắn rét run.
"Mụ đàn bà này chẳng những xấu xí mà đầu óc còn có vấn đề, thậm chsi là bà chằn lửa nữa chứ. Đồng sinh cộng tử cùng người đàn bà như vậy, lão tử còn không bằng đụng đầu chết đi cho rồi!"
Phong Liệt thầm lau mồ hôi lạnh.
Đang lúc Phong Liệt thở vắn than dài thì Lan Tiếu Y ngẫu nhiên xoay người lại nhìn đến hắn đứng ngay sau lưng mình.
- A!
Lan Tiếu Y đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo đột nhiên hét lên một tiếng. Nàng bị Phong Liệt đột ngột xuất hiện hù giật nảy mình.
Lan Tiếu Y sợ hãi vỗ bộ ngực căng tròn, miệng thì làu bàu trách mắng:
- Ngươi muốn chết hả! Dám hù bổn tiểu thư, làm thế có lợi gì cho ngươi chứ?
Phong Liệt thản nhiên nói:
- Khụ khụ! Ngươi hét đủ rồi thì im lặng chút được không? Ta ở bên ngoài còn có chuyện cần làm, đợi xong rồi sẽ thả ngươi ra ngay.
Lan Tiếu Y kinh ngạc nhìn Phong Liệt, hậm hực hừ lạnh, nói:
- Ủa? Thân thể của ngươi...đây...đây là liễm hình? Hèn chi bổn tiểu thư không chú ý đến ngươi xuất hiện, hừ!
Phong Liệt lười để ý đàn bà xấu xí điên điên khùng khùng. hắn xoay đầu nhìn ra xa, cũng chia ra một lũ tâm thần quan sát tình hình bên ngoài.
Hắn thấy Lý Khoáng lục tìm gần lùm cây rồi không phát hiện ra cái gì, chỉđành hậm hực quay về bên cạnh Lý Thiên Hổ.
Lúc này Lan Tiếu Y đột nhiên cười lạnh một tiếng, hai tay bỗng ngưng kết lan hoa chỉ, bắn ra một phù văn huyền ảo màu vàng cực kỳ nhanh bắn hướng lưng Phong Liệt.
- Hừ! Khiến bổn tiểu thư nôn mửa hết nửa ngày, không dạy cho ngươi bài học sẽ không biết sự lợi hại của bổn tiểu thư!
Mắt thấy phù văn đó sắp ấn lên người Phong Liệt nhưng hắn chợt biến mất, xuất hiện ngoài trăm trượng, giống như thuấn di vậy.
Phong Liệt quay mặt lại khinh thường hừ lạnh, trong long ngục không gian hắn chính là chúa tể không ai so sánh được.
Nhưng mặc kệ thế nào hắn không dám để Lan Tiếu Y đánh trúng chú thuật vào người, lần trước ‘Uyên ương lên giường chú’ đã khiến hắn chịu nhiều đau khổ, cho tới hôm nay vẫn làm hắn cực kỳ nhức đầu. Lỡ người đàn bà xấu xí này thêm một 'Uyên ương lên giường chú' thì hắn làm sao sống?
- Ủa? Cái này là...
Lan Tiếu Y ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nàng không ngờ Phong Liệt có thể né tránh chú thuật củ mình, cái này tốc độ cũng quá nhanh rồi đi!
Dần dần Lan Tiếu Y há hốc mồm, khó tin nói:
- Đây...đay là không gian, chắc không phải là không gian bên trong ngươi chứ?
- Xem như đi! Ngươi ở lại đây đi! Chờ ta lo xong sự việc rồi sẽ thả ngươi ra!
Phong Liệt nói xong câu đó liền chạy ra ngoài.
- Cái...cái này là chuyện thật! Trời ạ! Ngươi thế nhưng có một không gian trong người! Hèn chi ngươi nói có cách mang ta ra khỏi Long Huyết Giới, có không gian này thì đương nhiên không thành vấn đề! Này! Ngươi chờđó!
Lan Tiếu Y giật mình một lát rồi thấy Phong Liệt định đi vội ra tiếng ngăn lại.
Phong Liệt khựng người, biểu tình mất kiên nhẫn nói:
- Ngươi còn có chuyện gì nữa?
Lan Tiếu Y ngẫm nghĩ, lời lẽ chính nghĩ nói:
- Ngươi định đi làm chi? Có nguy hiểm gì không? Ngươi cũng đừng quên, hiện tại chúng ta chính là đồng sinh cộng tử! Chỉ bằng chân long cảnh con kiến nhà ngươi lỡ mà mất mạng thì làm sao đây? Bổn tiểu thư sống chưa đủ đâu!
Phong Liệt hơi nhíu mày hỏi:
- Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?
Lan Tiếu Y bỗng thay đổi vẻ kiêu ngạo lúc trước, cực kỳ hiếm thấy dùng giọng điệu van xin nói:
- Ta muốn nói là người ta dẫu sao cũng là long võ giả cương khí cảnh ngũ, tam cấp hậu kỳ linh chú sư, thế nào cũng có thể giúp đỡ ngươi một chút đi? Ngươi thả ta ra có được không?
Hiện tại nếu đã biết ở trong không gian của Phong Liệt thì nàng hiểu ngay cương với hắn không khôn ngoan chút nào, biến đổi sách lược ngay.
Thật ra lý do quan trọng hơn là nàng ở trong không gian không thấy cóo chút gì là an toàn cả, nếu Phong Liệt đồng ý thì có thể dễ dàng vây khón nàng trong không gian phạm vi mười dặm này, điều này coi như là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe, cho nên nàng mới nóng lòng ra ngoài.
Phong Liệt không chút do dự từ chối nói:
- Hiện tại không được! Ta đang bám theo một thần thông cảnh cao thủ, ngươi ra ngoài sẽ liên lụy ta!
Lúc này hắn thầm giật mình tu vi của Lan Tiếu Y, không ngờ người đàn bà xấu xí này không giản đơn, chẳng những võ học cùng chú thuật song tu, mà còn có thành quả không tệ.
Mặc dù Phong Liệt không biết tiểu tác chính xác của Phong Liệt nhưng nhưng nhìn lời nói và việc làm, chắc không hơn ba mươi tuổi. Tư chất như vậy xem như hiếm thấy trên đời, e rằng khắp Ma Long giáo đều tìm không ra mấy người. Phong Liệt bắt đầu xem trọng người đàn bà xấu xí.
Lan Tiếu Y khinh thường khẽ hừ:
- Xì! Không phải là bám theo người sao? Cái này là nghề của bổn tiểu thư! Hãy xem ẩn hình chú của ta đây!
Nói xong nàng lập tức thi chú thuật vào mình.
Ngay sau đó, Phong Liệt kinh ngạc phát hiện trong không gian mất đi bóng dáng Lan Tiếu Y, không còn chút hơi thở. Nếu hắn không có quyền khống chế long ngục không gian tuyệt đối thì đúng là không thể phát hiện ra nàng.
"Không ngờ chú thuật này còn có mấy phần kỳ diệu!"
Phong Liệt thầm khen.
Nhưng chỉ dựa vào điều này tất nhiên Phong Liệt sẽ không thả Lan Tiếu Y ra ngoài.
- Tốt rồi! Lát sau khi nào cần ngươi hỗ trợ ta sẽ kêu ngươi, hiện tại dù ngươi có ra ngoài cũng không giúp được gì.
- Này, ngươi...!
Lan Tiếu Y biểu tình sốt ruột, đình mở miệng tranh cãi thì nghe thấy Phong Liệt nói:
- Ngươi có biết trong vô quang bí cảnh đệ nhị tầng những sương khói xám này là cái gì không?
- A? Ngươi đang ở trong nhị tầng bí cảnh?
Lan Tiếu Y ngẩn ra, sau đó nói nhanh:
- Ta biết chứ, những sương khói này gọi là âm sát khí, cũng gọi hồn sát khí. Đây là thứđặc biệt trong nhị tầng bí cảnh, đối linh hồn có nhất định tính ăn mòn.
- Nhưng đã đạt đến cường độ cỡ chân khí cảnh rồi thì không thành vấn đề nữa.
- Nhưng nghe nói chỗ sâu nhất tỏng bí cảnh cũng là nơi khí thể này đậm đặc nhất, ngay cả hóa đan cảnh cường giả cũng không dám tới gần!
- Ồ? Thì ra là vậy!
Phong Liệt hiểu ra, hèn chi người thủ hộ không cho hắn vào nhị tầng bí cảnh, chắc là nghĩ tu vi nguyên khí cảnh lúc trước của hắn có đi vào cũng là dữ nhiều lành ít.
Cùng lúc đó hắn bất giác nghĩ tứi phong ma thần thương có thể thu nạp loại sát khí này có chín phần nguyên nhân là luyện hồn sa. Điều này không thể nghi ngờ càng tăng thêm lòng hứng thú của hắn đối với những sát khí, nói không chừng có thể lợi dụng những sát khí này thăng cấp cho phong ma thần thương.
Lúc này bên ngoài Lý Khoáng đã cùng đám Lý Thiên Hổ tụ tập lại, dần đi xa.
Phong Liệt mặc kệ Lan Tiếu Y dây dưa, tâm ý động đã biến mất trong không gian, chọc giận nàng lại giậm chân chửi mắng.
Tiếp theo Phong Liệt từ xa bám đuôi đám Lý Thiên Hổ, quẹo tới rẽ lui, vượt qua mấy ngọn núi cao rốt cuộc dừng lại dưới chân núi bình thường không có gì lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...