Ma Long

Lúc này, Tần Huyết Y đã bị khí linh định trụ rồi.
Còn khí linh kia cũng không kết liễu Tần Huyết Y, chỉ thấy lão ta đứng bên trong lò lửa, có chút ngửa đầu, con ngươi nhấp nháy nhìn Phong Liệt phía trên.
Giờ phút này, trong lòng hai người đều có lý do tiêu diệt đối ohu7o7ng.
Khí linh vì đặc điểm phải bảo đảm bí mật của mình, nên phải bảo lưu một phần linh trí nguyên vẹn. Điều này bất luận kẻ nào cũng không thể biết rõ, và bất luận như thế nào cũng không thể lan truyền ra ngoài. Nếu không, cao thủ Ma Long Giáo sẽ cưỡng ép xóa đi một phần linh trí còn lại của lão ta.
Đối với một linh hồn có trí thông minh cao, bị cưỡng ép xóa đi linh trí của mình là một sự kiện thống khổ nhất. Trình độ mâu thuẫn như thế không cần nói cũng biết.
Còn Phong Liệt thì muốn bảo vệ bí mật của U Linh Thiết, hắn căn bản không thể nào tưởng tượng được, nếu việc U Linh Thiết bị lan truyền ra ngoài sẽ mang đến cho hắn biết bao nhiêu phiền toái. Chỉ có người chết mới có thể bảo đảm bí mật.
Nhưng giờ phút này, song phương thực sựđều có điều cố kỵ lẫn nhau.
Khí linh nhìn thấy tấm bia đá màu xanh trước ngực Phong Liệt, con mắt đỏ thẩm lóe ra sự kinh nghi cùng chi sắc kiêng kỵ. Nhất là bốn chữ huyết sắc “Vĩnh Trấn Long Ngục” thật to, phảng phất một lực chấn nhiếp không thểđịch nổi, làm cho người ta khó lòng phản kháng.
Còn Phong Liệt thì không chút nào nắm chắc mình có thể một cái đánh chết khí linh Long Biến Cảnh. Hai người trừng mắt nhìn nhau, đề phòng đối phương, thực sự không có ý định buông tha lẫn nhau.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong không gian yên tĩnh im ắng, Phong Liệt cùng khí linh giằng co thật lâu, thật sựđều không có chủ ý quyết định động thủ như thế nào.
Bên trong lò lửa, hình dáng đại thương đơn giản xoay tròn một cách chậm rãi trong ngọn lửa. Chất lỏng kim loại lúc tụ lúc tán, làm cho hình dạng đại thương không ngừng biến hóa.
Phong Liệt trong nội tâm dần có chút lo lắng. Nếu tiếp tục như vậy thì cũng không có biện pháp.
Còn lão giả kia trên mặt cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Cuối cùng, có lẽ nghĩ tới việc mình không nắm chắc thu thập đối phương, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới phương pháp giảng hòa.

- A…
- Lão gia hỏa, ngươi nói trước đi.
Khục khục!
Khí linh cũng không đắn đo, nhìn chằm chằm vào Phong Liệt, trong mắt hồng mang bức người, thanh âm lanh lảnh:
- Tiểu tử, ngươi tuy có được tấm bia đá cổ quái, nhưng cũng chưa chắc có thể làm tổn thương được lão đầu tử ta. Ta thấy ngươi cũng không muốn tin tức U Linh Thiết vô cùng quý giá kia lọt ra ngoài, đúng không?
- Hừ, ngươi cũng không giống như vậy sao?
Phong Liệt khẽ hừ một tiếng mà nói.
- Đúng vậy, lão đầu tử ta đã ẩn tàng hơn mấy vạn năm. Cứ cách ba tháng sẽ có người đến thanh lý linh trí của lão đầu tử ta một lần. Ai cũng không biết, bọn hắn thanh trừ chỉ là phân thân của lão đầu tử ta mà thôi. Còn ngươi, chính là người thứ nhất trong mấy vạn năm qua biết được việc này.
Khí linh mỉm cười nói, trong con ngươi lóe ra thần thái đắc ý.
Phong Liệt trong nội tâm ầm ầm đại chấn. Không thể tưởng tượng được lão gia hỏa này lại biết lừa gạt như vậy. Sống hơn mấy vạn năm, cái này thật sự có chút dọa người. Hắn liền lãnh đạm nói:
- Việc đã đến nước này, ngươi muốn thế nào?
- Ta muốn nói, chi bằng chúng ta có một sự giao dịch.
Lão giả hai mắt ngưng tụ, thâm trầm nói.
- Giao dịch? Ngươi nói là chúng ta đều sẽ giữ bí mật cho nhau?
Phong Liệt lông mi chớp động, thản nhiên nói.
Kỳ thật, trong lòng của hắn suy nghĩ cùng với lão gia hỏa này không mưu mà hợp. Đã không nắm chắc phần thắng thì chỉ có con đường giao dịch. Lưỡng bại câu thương cũng không phải là cách hay.
Nhưng kế tiếp, lão giả lại khẽ lắc đầu, cười mỉm nói:
- Không, không phải chỉđiều này.
- Vậy thì ông có ý gì?
Phong Liệt ánh mắt khẽ động, thần kinh căng thẳng. Trấn Long Thiên Bi trước ngực cũng phát ra một hồi oong oong run rẩy, sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
- Haha, không cần khẩn trương. Lão đầu tửđã nói là sẽ giao dịch với ngươi, dĩ nhiên là nói được làm được.
Lão giả nhẹ cười nói:
- Ta nói giao dịch chính là ngoại trừ việc giữ bí mật cho nhau, ngươi còn phải đáp ứng ta một điều kiện nữa.

Phong Liệt nét mặt kinh ngạc nói:
- A, điều kiện gì, ngươi cứ nói ra?
Lão giả ánh mắt bỗng nhiên ác liệt ba phần, gằn từng chữ nói:
- Ta muốn ngươi dẫn ta rời khỏi đây.
- Cái gì? Điều đó không có khả năng.
Phong Liệt trong lòng không khỏi cả kinh, không chút do dự từ chối ngay.
Hóa ma lô này đối với Ma Long Giáo tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Nếu không có hóa ma lô, chỉ sợ núi lửa dưới mặt đất một khi phun trào, toàn bộ sơn môn Ma Long Giáo sẽ bị chôn vùi dưới đám dung nham.
Hơn nữa, Phong Liệt cũng không cho rằng bằng chính tu vi của mình ngày hôm nay có thểđem hóa ma lô ra bên ngoài mà không bị phát hiện.
Nếu một khi bị phát hiện, cho dù Phong Liệt có một trăm cái mạng cũng sống không được.
Sự nguy hiểm này tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
- Haha, tiểu tử, ngươi đừng vội trả lời. Chờ ta nói hết thì lúc đó ngươi quyết định cũng không muộn.
Lão giả nhẹ nhàng cười, đối với phản ứng của Phong Liệt hoàn toàn không phật lòng.

- Haha, tiểu tử, ngươi đừng vội trả lời. Chờ ta nói hết thì lúc đó ngươi quyết định cũng không muộn.
Lão giả nhẹ nhàng cười, đối với phản ứng của Phong Liệt hoàn toàn không phật lòng.

Phong Liệt ánh mắt nhấp nháy, nhìn chằm chằm vào lão giả. Sau một lát mới gật đầu nói:

- Được rồi, ngươi cứ nói, ta nghe đây.
Lão giả cười mỉm nói:
- Haha, tiểu tử, ta nhìn thấy ngươi cũng là người thông minh. Hơn nữa, ngươi chỉ có tu vi Nguyên Khí Cảnh, mà đã có được thực lực cùng nhiều trân bảo hiếm thấy như vậy, chắc chắn cũng có chỗ hơn người Đây cũng là nguyên nhân ta tìm ngươi giao dịch.
- Có lẽ ngươi còn không biết, vạn năm qua, địa hỏa chi lực dưới núi Tử Dương đã được lão đầu tử ta hấp thu không sai biệt lắm, vô lực phun trào. Cũng chính vì vậy, núi Tử Dương này không còn đáng cho lão đầu tử ta lưu luyến. Chỉ có thể tìm một địa hỏa thánh địa khác thì mới có thể làm cho tu vi của ta đột phá được.
- Sao?
Phong Liệt trong nội tâm hơi dao động một chút, lập tức cười lạnh nói:
- Điều này có quan hệ gì với ta? Cao thủ trên núi Tử Dương nhiều như mây, đừng nói ta không muốn làm việc này, cho dù ta muốn thì cũng không đủ thực lực.
- Haha, đừng vội, ta cũng không nói ngươi hiện tại phải mang ta ra ngoài ngay. Ngươi hiện hoàn toàn không có đủ thực lực. Chỉ cần ngươi có thể trong vòng trăm năm mang ta ra ngoài là được rồi. Tin tưởng với tư chất của ngươi, thời gian trăm năm là đủ. Hơn nữa, ta tất nhiên cũng không muốn ngươi bận rộn lại công toi.
Lão giả khoát tay nói, ý vị thâm trường nhìn Phong Liệt.
Phong Liệt từ chối cho ý kiến, cười nói:
- Được rồi, ngươi cứ nói một chút, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể lợi dụng chỗ tốt nào đểđảđộng ta, có thể làm cho ta mạo hiểm với thiên hạ to lớn mà mang ngươi ra khỏi đây.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui