Ma Long

Mục đích của Phong Liệt rốt cuộc đạt đến, một lát sau hắn thành công dụ dỗ con chim leo lên bả vai mình, đuổi cũng không chịu đi, khiến hắn cười toác tới mang tai.
- Tiểu tử, sau này theo đại gia lăn lộn, muốn ăn cái gì có cái đó! Hắc hắc hắc!
- Chiêm chiếp!
Mắt thấy một bình long nguyên đan sắp cạn kiệt, con chim đã to cỡ con chim cu gáy trưởng thành, giương đôi cánh dài cỡ một thước, mỏ dài sắc bén tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, trong ánh vàng lông chim tím lộ mấy phần quý khí. Móng vuốt sắc bén khiến Phong Liệt lo lắng bả vai của mình, đôi mắt nó sắc bén âm lạnh toát ra sự hưng phấn.
Nhìn con chim trên đầu vai, Phong Liệt chợt nghĩ ra một ý tưởng thực nghiệm.
Tiếp theo hắn không đút long nguyên đan cho con chim nữa mà cắn đứt ngón trỏ nặn ra một giọt máu nhét vào miệng chim nhỏ.
- Chiêm chiếp!
Mặc dù nó khó hiểu nhưng vì tin tưởng vào Phong Liệt, có lẽ muốn thử nếm mùi máu nên nó nuốt xuống. Sau đó nó mắt long lanh nhìn Phong Liệt, chờ đợi long nguyên đan.
Phong Liệt nhìn con chim nuốt vào giọt máu của mình thật lâu không có phản ứng, nhẹ lắc đầu lầm bầm:
- Xem ra không phải vấn đề của mình rồi.
Nhưng đang lúc hắn thất vọng, bỗng con chim ngửa đầu phát ra tiếng hú xuyên kim nứt đã, lông chim toàn thân bỗng dựng lên.
- Gri!!!

Tiếng hú lực xuyên thấu cực mạnh vang phạm vi vài dặm, chấn rừng cây vô biên rớt lá, mặc dù không phải công kích nhưng nếu là thể xác người thường thì chắc đã bị chấn hộc máu, ngay cả Phong Liệt cũng thấy tai ù vang tạm bị điếc.
Phong Liệt không rảnh rủa, lúc này xung quanh xảy ra biến đổi. Nguyên khí trong thiên địa từ từ dâng lên, một long hình nguyên khí mắt thường có thể thấy vọt vào người con chim.
- Thức tỉnh huyết mạch? Quả nhiên là vậy!
Phong Liệt ngẩn ra, thầm giật mình.
Đây rõ ràng là dấu hiệu thức tỉnh huyết mạch, giống hệt như trước đó Lý U Nguyệt thức tỉnh huyết mạch vậy.
- Thì ra máu của lão tử thật sự có hiệu quả khiến người thức tỉnh chân long huyết mạch! Hèn chi kiếp trước lão già Chiến Thiên Ma Vương mỗi một đoạn thời gian bắt lão tử phải thả một bồn máu! Còn lấy danh nghĩa là trừ tạp chất sót trong dược vật! Cha nó! Trừ bà nội nó!
Phong Liệt kiềm không được chửi mắng.
Đời trước từ khi Phong Liệt tiến vào Ma Long giáo thì được dốc sức bồi dưỡng, gần như không có tiếp xúc gì với người trong giáo, chỉ quen ba bạn tốt. Long Vũ và Sở Điệp là hắn tình cờ quen, Sở Huyền thì là chủ động tiếp cận hắn.
Phong Liệt là lại người không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng tập trung tu luyện cho nên mới ngắn ngủi mười năm đã bước vào hàng cao thủ thần thông cảnh, nổi danh thiên hạ.
Đối với bất cứ tài nguyên nào có giúp ích cho tu luyện sẽ có người chắp tay đưa lên ngay. Ma Long giáo đúng là tùy tiện hắn muốn gì được nấy, khiến hắn chưa từng có lòng cảnh giác người bên cạnh.
Nhưng bây giờ trùng sinh rồi, hắn biết tất cả đãi ngộ kiếp trước chẳng qua là âm mưu mà thôi, Ma Long giáo từ người của hắn lấy được báo đáp hơn xa trả giá, thậm chí phút cuối muốn lấy cả mạng sống và thân thể hắn.
Mười năm, Ma Long giáo dùng vô số bồn máu của hắn chắc tạ ra vài chục vạn Ma Long võ giả cũng không biết chừng, nghĩ thông điểm này Phong Liệt hận đến nhức răng.
- Cha nó! Ma Long giáo chết tiệt! Các ngươi chờ đó, đời này lão tử phải khiến các ngươi trở lại món nợ đời trước mới được!
Phong Liệt căm hận phát lời thề độc, trong đầu trồi lên kế độc ác hại người mà lợi cho ta, chỉ chờ hắn lẩn vào Ma Long giáo là sẽ thực hiện ngay.
Lúc này, một tiếng rồng ngâm chấn thiên kéo Phong Liệt trở về hiện thực, hắn ngoái đầu nhìn, biểu tình mừng rỡ.
Chỉ thấy trên đầu con chim một ảo ảnh thần long màu đen dài một trượng lưng có cánh chợt lóe, con chim không thay đổi gì cả nhưng khí chất âm u nhiều, trên người lông chim vàng chóe hoàn toàn biến thành sắc ám kim, dưới cánh còn mọc vảy đen như là nghịch lân của thần long vậy, tăng thêm chút uy nhiếp.
- Nhất cấp long điêu! Hắc hắc hắc!
Phong Liệt nhếch miệng cười gian, tiếp theo hắn nhướng mày do dự nói:
- Đặt tên cho ngươi vậy, gọi là gì đây?
Phong Liệt đang nhíu mày suy tư thì liếc qua mỏ dài gấp khúc màu ám kim của con chim, mắt sáng lên, nói:
- A, gọi ngươi là Kim Câu đi! Cái tên Kim Câu! Ừm, tên đủ hung dữ!

- Chiêm chiếp!
- Phản đối cũng vô dụng! Đi theo đại gia lăn lộn thì phải nghe lời!
- ....
Phong Liệt vừa lầm bầm lời không biết nó có nghe hiểu không, vừa từ từ bò xuống đất. Nếu bây giờ đã thành công dụ dỗ chim non rồi thì không cần ở lại đây nữa.
Quan trọng hơn là Phong Liệt nhìn thấy tổ chim to cỡ cái thớt lòng hơi run.
Tổ chim to như vậy, không biết phụ mẫu của Kim Câu lớn đến cỡ nào! Nói không chừng thân thể hiện tại của hắn không đủ cho chúng nhét kẽ răng, không mau bỏ chạy chẳng lẽ ở lại đưa cơm ư?
Cây cỏ này cỡ mười người ôm mới hết, cao trăm trượng, lấy thân thể trọng thương chưa lành của Phong Liệt phải mất nửa canh giờ mới tuột xuống được.
Đang lúc Phong Liệt thở phào thì bỗng có tiếng gió vang trên đỉnh đầu.
Phong Liệt ngẩng đầu nhìn, thì ra là lão già Lý hộ pháp đi tìm hắn. Hắn không có gì ngoài ý muốn, thời gian dài như vậy, hai cha con có gì muốn nói cũng nên xong.
Mắt thấy Lý hộ pháp sắp chộp bả vai phải của Phong Liệt thì bỗng nhiên Kim Câu đứng ở vai trái hắn phát ra tiếng rít rách tai hướng tới lão.
- Gri!!!
Tiếng rít xuyên kim vỡ đá vang lên, từng vòng đường cong trắng bỗng quét hướng Lý hộ pháp, bao phủ không gian phạm vi hơn mười trượng.
- A? Súc sinh to gan!
Lý hộ pháp vốn định chộp vai Phong Liệt mang hắn về, không chú ý trên vai hắn một con kim điêu trông khá thần tuấn, không ngờ con chim phát ra tiếng rít khiến lão có cảm giác nguy hiểm.
Tiếp theo lão nhanh chóng đem cương khí trải rộng toàn thân, ở trước mặt hình thành một lồng cương khí, dù cùng là cao thủ thần thông cảnh cũng chưa chắc một kích phá được.

Nhưng không ngờ sóng gợn trắng hình cung không bị cản trở xuyên qua chụp cương khí, đánh vào người lão.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng gìn vang *két*, Lý hộ pháp trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trường bào màu đen trên người Lý hộ pháp từ từ biến thành bột phấn, nhanh chóng rơi xuống, ngay cả mặt nạ thanh đồng cũng vỡ vụn rào rào rớt xuống đất. Tình hình như vậy khiến Phong Liệt, Lý hộ pháp lòng chấn động.
Mắt thấy Lý hộ pháp sắp bị Phong Liệt thấy mặt thì lão nhanh chóng phục hồi tinh thần vội lấy ra trường bào bọc trên người mới không lộ trò hề.
Nhưng bây giờ lão không còn mặt nạ thanh đồng che đậy, khuôn mặt người đàn ông trung niên tuấn tú uy nghiêm hiện ra, có chút giống U Nguyệt, có thể nói là cực kỳ đẹp trai, làm Phong Liệt cùng là đàn ông mà ghen tỵ muốn chết.
Phong Liệt ngơ ngác một lát rồi kiềm không được thầm khen.
“Chậc chậc, hèn chi mỹ nhân U Nguyệt đẹp như vậy, thì ra là di truyền huyết thống tốt đẹp của lão già này."
Kiếp trước hắn quen biết cùng Lý hộ pháp mười năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy mặt thất của lão.
Tuy nhiên, khi hắn chú ý trên mặt Lý hộ pháp không ngừng biến đổi sự tức giận mới bỗng hồi phục tinh thần, nhanh chóng làm bộ làm tịch vỗ đầu Kim Câu, miệng hung dữ mắng:
- Kim Câu, không được vỗ lễ! Đây là người phe mình!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui