Dưới sự chú ý của mọi người, chỉ thấy sáu bóng người chật vật từ Ngân nguyệt phi châu văng ra, xuất hiện giữa không trung, từ trên cao ngã xuống, kêu thảm thiết.
Trong sáu bóng người này, ngoài Long Khuynh Vân và Lý U Nguyệt đang bị trói, còn có bốn gã cao thủ Chân khí cảnh khí thế kinh người.
Mà trong đó, thiếu niên mặc áo dài màu bạc đang vung tay vung chân, kêu la loạn xà ngầu chắc chắn là tên Thiếu trang chủ kia rồi. Ba gã Ngân Long võ giả Chân khí cảnh Cửu Trọng Thiên còn lại kia, nhìn cách ăn mặc thì chắc là thị vệ.
- Aaaaa! Cứu mạng a! Có chuyện gì vậy? Trương Thất nhanh cứu bản công tử!
". . ."
Trong đám Long Vũ giả, cao thủ từ Thần thông cảnh trở xuống đều không thể ngự không phi hành, cao thủ Cương khí cảnh còn thoáng đỡ một ít, lướt ngang trăm trượng không có vấn đề, nhưng Chân khí cảnh cao thủ nếu rơi từ trên không trung cách mấy trăm trượng xuống, rất có khả năng ngã cái gần chết.
Cho nên, sáu người đang cấp tốc rơi xuống kia cũng không khỏi sợ toát linh hồn, hoảng sợ muốn chết.
Sau giây lát ngây người, đám đệ tử Kiên Vũ viện và đệ tử Ám Vũ viện ở phía dưới nhao nhao tạo thế, tranh nhau vận đủ nguyên lực, mở hai tay ra nghênh đón Long Khuynh Vân và Lý U Nguyệt đang rơi xuống. Cả đám không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn. Vừa quang minh chính đại được chạm vào thân thể mềm mại của mỹ nhân, rồi cũng lại là cơ hội tốt để lập công lớn, ai cũng không muốn buông tha.
Về phần tên Dâm Long Thiếu trang chủ và ba gã thị vệ của hắn, cũng không bị bỏ qua. Một ít đệ tử làm chuyện tốt tìm đến chỗ bọn hắn chuẩn bị rơi xuống, cực kỳ hào phóng thả một mảng lớn Độc lăng thứ (gai độc), Thiết tật lê (chông sắt). Thậm chí có người còn vô cùng nhanh chóng đóng xuống mặt đất vài thanh chủy thủ có độc. Sau đó cả một đám vây quanh đó, khoanh tay tay đợi xem trình diễn.
Mấy trăm trượng khoảng cách chỉ trong chớp mắt là tới, ngay tại lúc Lý U Nguyệt sắp rơi vào vòng tay của một đám nam đệ tử thì đột nhiên một bóng người toàn thân hắc diễm bay vọt tới, trong chớp mắt đã vượt lên khoảng cách chục trượng, ôm lấy thân thể mềm mại của giai nhân vào trong lòng.
Không nghi ngờ gì, người đến chính là Phong Liệt. Hắn cũng không muốn để cho nam nhân khác chạm phải thân thể nữ nhân của mình.
- A!
Thân thể mềm mại của Lý U Nguyệt run lên, bị một đôi tay hữu lực, không khỏi kinh hô.
- Là ta!
Phong Liệt có chút kích động nói khẽ bên tai giai nhân, trong lòng khẽ thở phào một hơi.
- Phong Liệt! Là chàng thật sao? Hu hu! Người ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại chàng nữa! Hu hu!
Lý U Nguyệt sau khi phát hiện ra người đón được mình là Phong Liệt không khỏi ủy khuất khẽ khóc lên.
- Tốt rồi! Không sao!
Phong Liệt ôm thân thể mềm mại của giai nhân hạ xuống một cây đại thụ, rồi sau đó mới rơi xuống đất, hai tay khẽ dùng lực, làm đứt dây trói trên người Lý U Nguyệt, sau đó mạnh mẽ kéo giai nhân vào trong ngực, thật lâu không muốn buông ra.
Lý U Nguyệt cũng không cố kỵ nữa, hai tay gắt gao ôm chặt Phong Liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn úp sát vào lồng ngực của Phong Liệt, giống như cả đời này cũng không muốn rời khỏi.
Mất mà được lại, niềm vui cực lớn tràn ngập đầy nội tâm của đôi tiểu tình nhân, thật lâu không dứt.
Một đám người vốn định tiến đến làm bóng đèn, nhìn thấy cảnh này, cũng không đành lòng quấy rầy, thức thời bảo vệ ở xung quanh, ánh mắt nhìn về phía nơi khác.
Đúng lúc này, từng tiếng kêu la vô cùng thống khổ, ầm ĩ, kéo Phong Liệt và Lý U Nguyệt từ trong thâm tình về với sự thật.
Hai người Phong Liệt quay sang nhìn, chỉ thấy năm người còn lại trước sau cũng rơi trên mặt đất, nhưng đãi ngộ lại khác nhau rất lớn.
Long Khuynh Vân tuy rằng cũng được người đón lấy, nhưng lại không có chút vui sướng nào, ngược lại còn vô cùng tức giận, đánh cho tên gia hỏa ôm nàng không chịu buông tay kia thành mắt gấu mèo.
Mà tên Thiếu trang chủ cùng với ba gã thị vệ của hắn lại cực kỳ thuận lợi tiếp xúc thân mật với mặt đất, cũng lập tức lăn lộn bảy tám vòng, không ngừng hộc máu.
Trong đó có hai gã thị vệ đã rơi vào đám Độc lăng thứ và Thiết tật lê mà đệ tử Ma Long giáo tỉ mỉ chuẩn bị, sau khi kêu đau đớn vài tiếng, chỉ còn lại vài hơi thở, rồi lập tức bị mấy tên đệ tử gan lớn loạn đao phân thây.
Mắt thấy một đám đệ tử Kiên Vũ viện muốn xông lên phanh thây xé xác tên Thiếu trang chủ kia, thì hắn lại vội vã nuốt mấy viên linh đan bảo vệ tánh mạng, sau đó đứng lên, triển khai khí thế cường đại của Chân khí cảnh Bát trọng thiên, sắc mặt ngạo nghễ, trừng mắt nhìn đám đệ tử Nguyên khí cảnh này.
- Các ngươi những thứ sâu kiến chết tiệt này cũng dám làm cho bản công tử bị thương, quả thật là tội đáng chết vạn lần! Bản công tử chính là Thiếu trang chủ Thủy Thiên Lưu của Ngân Long giáo Ngân Nguyệt sơn trang! Mặc dù là viện chủ của các viện đám các ngươi cũng phải để cho bản công tử vài phần mặt mũi! Các ngươi là cái thá gì chứ? Còn nữa, là tên hỗn đản nào trong số các ngươi phá hỏng Ngân nguyệt phi châu của bản công tử? Đứng ra cho ta!
Thủy Thiên Lưu vô cùng kiêu ngạo quét mắt qua đám người, cũng có chút uy thế.
- Thủy Thiên Lưu? Hóa ra là người của Thủy gia, đệ nhất gia tộc của Ngân Long giáo. Không trách được tại sao lại ngông cuồng như thế!
- Nghe nói Ngân Nguyệt sơn trang là phân viện lớn thứ hai của Ngân Long giáo, thế lực tương đối khổng lồ.
- Hừ! Cho dù ngươi có là nhi tử của giáo chủ Ngân Long giáo thì có thể thế nào? Nơi này là địa bàn của Ma Long giáo chúng ta, Ngân Long giáo các ngươi là cái thứ gì?
- Đúng rồi! Mọi người cùng nhau xông lên, băm tên dâm trùng này ra giúp Long sư huynh hả giận!
". . ."
Một đám Đệ tử Ma Long giáo nhao nhao tức giận mắng mỏ không ngớt, nhưng đều hơi co đầu rụt cổ không dám xông lên, nhưng cũng không phải vì e ngại thân phận của Thủy Thiên Lưu, mà là e ngại tu vi Chân khí cảnh Bát trọng thiên của Thủy Thiên Lưu kia.
Tuy rằng Thủy Thiên Lưu từ trên cao mấy trăm trượng rơi xuống, bị ngã không phải nhẹ, nhưng bởi vì trên người có một kiện chiến giáp hộ thể là Linh Bảo đẳng cấp cao nên cũng không tới mức thương gân động cốt, không phải là không còn sức đánh trả. Cho dù hắn chỉ có thể phát huy ra ba thành chiến lực thì muốn thu thập một đám đệ tử Nguyên khí cảnh cũng không khó khăn gì.
Trương Thất ở phía xa xa đang chiến đấu nhìn thấy Thiếu trang chủ nhà mình gặp chuyện như thế, không khỏi tâm thần khẩn trương. Hắn muốn đi qua cứu người, nhưng ngược lại lại bị Long Nhất kiềm chế, hơn nữa còn bức hắn vào thế hạ phong, chỉ sợ không được bao lâu nữa sẽ thua.
- Vị nhân huynh này! Tại hạ là Tam cấp trưởng lão Trương Thất của Ngân Nguyệt sơn trang, vị công tử kia là con một của trang chủ Ngân Nguyệt sơn trang chúng ta. Nếu xảy ra vấn đề ở quý giáo, Ngân Long giáo chúng ta tuyệt sẽ không bỏ qua! Chẳng lẽ các ngươi muốn làm cho hai giáo đại chiến hay sao?
Trương Thất quát to, lời nói đầy chính nghĩa. Hắn vừa nói, vừa chật vật tránh thoát một mảnh chưởng ảnh của Long Nhất Phi.
- Hừ! Chuyện cười! Đại chiến thì sao? Đại chiến mấy ngàn năm nay, Ngân Long giáo các ngươi có khi nào đã chiếm được tiện nghi? Thật không biết các ngươi có mấy lá gan, dám đến giương oai ở địa bàn của Ma Long giáo chúng ta. Đúng là chuyện cười to lớn! Đi chết đi a!
Bên này hai đại cao thủ Cương khí cảnh giao phong, không ai có thể chen vào. Nhưng tình huống ở phía Thủy Thiên Lưu lại biến hóa thất thường.
Đang lúc Thủy Thiên Lưu trắng trợn tuyên dương địa vị hiển hách của mình thì, đám đệ tử Ma Long giáo đột nhiên tách ra, một thân người được khói đen bao phủ chậm rãi đi lên trước.
Đôi mắt đỏ ngầu của Phong Liệt nhìn chằm chằm vào Thủy Thiên Lưu, đôi thiết quyền nắm chặt, vang lên tiếng “Răng rắc!”, hận ý trong lòng dâng lên vô cùng.
Chính là cái tên hỗn đãn hoàn khố, dâm tà này thiếu chút nữa là bắt đi người yêu của mình, thiếu chút nữa làm hại chính mình tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa làm hại chính mình đau khổ cả đời. Thù này hận này chỉ có thể dùng huyết tinh đến tẩy trừ.
Bị ánh mắt kinh khủng kia của Phong Liệt chằm chằm nhìn vào, trong lòng Thủy Thiên Lưu không khỏi một sợ hãi, nhưng vẫn quát lạnh như cũ:
- Ngươi là người nào? Vừa rồi Ngân nguyệt phi châu của bản công tử là do ngươi làm hỏng?
- Đúng vậy!
Phong Liệt trầm thấp đáp.
- Hừ! Vương bát đản! Ngươi có biết đó là món quà mà lão tổ nhà ta đưa cho bản công tử làm quà sinh nhật hay không? Ngươi….
- Ngươi không cần nó nữa! Ngược lại, nếu có thể thì lão tổ phụ vương bát đản của nhà ngươi có thể vì ngươi chuẩn bị lễ vật trong ngày giỗ!
Thủy Thiên Lưu trợn trừng hai mắt, không khỏi giận dữ bừng bừng, nói:
- Ngươi nói cái gì? Dám nhục mạ lão tổ nhà chúng ta?
- Ta là nói, ngươi có thể đi chết được rồi đấy!
Phong Liệt chậm rãi nói ra một câu, thân hình đột nhiên hung hăng đánh về phía Thủy Thiên Lưu.
- Hừ! Cũng có nhiều người muốn mạng của bản công tử rồi. Nhưng cuối cùng bọn hắn đều đã chết!
Sắc mặt Thủy Thiên Lưu có vẻ giận dữ, hắn đứng im nhìn Phong Liệt đang vọt tới, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
Tuy rằng hắn nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao công kích của Phong Liệt phát ra lại có thể đánh đến phi châu ở cách đó mấy trăm trượng. Nhưng hắn vẫn không thèm để ý tới Phong Liệt, bởi vì chín hư ảnh Ma Long dài hơn một trượng đang uốn lượn phía sau lưng Phong Liệt đã biểu hiện rõ thực lực của hắn chỉ gần gần đạt tới Nguyên khí cảnh Cửu trọng thiên.
Giây lát sau, tay phải của Thủy Thiên Lưu khẽ nhấc, một thanh trường kiếm màu bạc chói mắt xuất hiện trên tay hắn.
- Tam Thiên Trọng Thủy!
- Oanh!
Theo trường kiếm trong tay Thủy Thiên Lưu chém ra, nghìn vạn đạo Thủy nguyên Kiếm cương màu trắng bạc hóa thành thủy tiễn bay đầy trời đâm về phía Phong Liệt. Đây rõ ràng là một chiêu thức của Địa giai chiến kỹ, uy lực cực kỳ mạnh mẽ. Uy thế mênh mông giống như thiên uy làm cho một đám đệ tử Ma Long giáo xung quanh nhao nhao hoảng sợ lui về phía sau, chỉ sợ bị bắn trúng.
Phong Liệt thấy uy thế như vậy, đồng tử cũng hơi co lại, nhưng trong chỉ giây lát, hắn vẫn không tránh không né mà tiếp tục xông tới.
- Hừ! Ta muốn xem xem Tam Thiên Trọng Thủy của người liệu có thể đánh bại Hắc Ám Chi Thân của lão tử!
Xoẹt xoẹt!
Đinh đinh đinh!
Một loạt tiếng giòn vang qua đi, nghìn vạn đạo khí kình đâm vào người Phong Liệt, để lại vô số lỗ nhỏ trên thân hình phủ kín hắc lân mà hắn biến ra, cũng khiến cho thân hình hắn bị đánh lùi lại mấy trượng, khói đen xung quanh bốc lên mãnh liệt.
- Hừ! Cũng chỉ đến thế này mà thôi! Đến lượt ta!
Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, khẽ vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, lập tức vô tận Hắc ám chi lực quanh người ào ào kéo đến, làm cho Hắc Ám Chi Thân của hắn trong phút chốc đã khôi phục như thường.
- Cuồng Long Táng Thiên - Táng Thiên Nhất Khiếu!
Rống!
Theo một tiếng rồng ngâm cao vút tận trời vang lên, một đạo Long ảnh to hơn mười trượng lập tức bay vút khỏi khói đen, hung hăng đánh về phía Thủy Thiên Lưu.
Một thức Táng Thiên Nhất Khiếu này tuy rằng không thể so với một kích đập nồi dìm thuyền lúc trước, nhưng uy áp vẫn kinh người như cũ, làm cho vô số đệ tử xung quanh hoảng sợ thất sắc.
- Ơ? Tai sao ngươi lại không chết? Không có khả năng! Ngươi bất quá chỉ là một con kiến ở Nguyên khí cảnh mà thôi, làm sao có thể đón đỡ được được Tam Thiên Trọng Thủy của bản công tử!
Thấy long ảnh khổng lồ đánh tới, Thủy Thiên Lưu vô cùng kinh ngạc. Khiến hắn kinh ngạc nhất chính là Phong Liệt chẳng những không chết, mà ngược lại còn có thể phát động công kích.
Ngay sau đó, hắn cũng trở nên nghiêm túc, trường kiếm trong tay đột nhiên chém ra, hét lớn một tiếng:
-Tam Thiên Nhược Thủy!
Lập tức, nghìn vạn đạo khí kình hình tròn trùng trùng điệp điệp bao lấy thân thể của hắn. Từ xa nhìn lại, quanh người hắn giống như hình thành một cái kén lớn màu bạc, hiển nhiên lại là một chiến kỹ phòng ngự Địa cấp.
Hắn vừa mới phát ra chiến kỹ xong thì đạo hư ảnh Ma Long uy thế kinh người kia đã đâm tới.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang tận mây xanh qua đi, trong trong ánh mắt kinh hãi và không tin của Thủy Thiên Lưu, long ảnh lập tức phá tan cả nghìn vạn đạo kiếm khí màu bạc, hung hăng đâm vào trước ngực của hắn.
Rầm!
Một tiếng trầm đục vang lên!
Thủy Thiên Lưu lập tức bị đánh bay vài chục trượng, còn tạo thành một đường rãnh trên mặt đất, miệng không ngừng ói máu.
- Khục khục! Oa! Ngươi… ngươi….
Thủy Thiên Lưu miệng phun máu tươi, sắc mặt âm tà kinh hãi muốn chết. Cho dù hắn nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu, vì cái gì một tên Long võ giả nho nhỏ ở Nguyên khí cảnh tại sao có thể phát ra công kích có uy thế như vậy.
Lúc này, bộ trường sam màu bạc bên ngoài thân thể hắn đã hóa thành phấn vụn, lộ ra một kiện chiến giáp kim mang sáng chói ở bên trong , chính là Long Ngạc chiến giáp, một kiện nhất giai cao giai Linh Bảo chiến giáp. Nếu không có có bảo giáp này cứu mạng, thì lần này cũng đủ khiến hắn chết không toàn thây.
Tiếp đó, hắn vội vàng nuốt lấy mấy viên linh đan, sau đó muốn giãy dụa đứng lên.
Nhưng đúng lúc này, cái chân được khói đen bao phủ bỗng hung hăng đạp vào lồng ngực của hắn.
- Cuồng Long Thương Thiên - Đạp Thiên Bộ!
Bịch! Bịch! Bịch!
Aaaaa
Ánh mắt Phong Liệt lạnh lùng, hai chân hung hăng đạp lên ngực Thủy Thiên Lưu, suýt chút nữa làm cho hắn ngay cả cơm ăn mấy ngày nay cũng phải ói ra, tiện thể còn kèm theo mấy mảnh vụn mang máu của nội tạng.
Thủy Thiên Lưu hoảng sợ ngửa mặt nhìn Phong Liệt, gương mặt cực độ vặn vẹo, trong lòng sợ hãi tột đỉnh, nhưng hắn vẫn cực kỳ cường ngạnh nói:
- Tiểu…. Tiểu tạp chủng! Ngươi có biết bản công tử là ai không? Hôm nay, ngươi….
- Ngươi là ai, cũng phải chết!
Phong Liệt nghiến răng, rống một câu, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây thương lớn màu đỏ sậm.
Tiếp đó, dưới con mắt của nghìn vạn đệ tử ở đây, hai tay Phong Liệt cầm lấy cán thương to cỡ cổ tay kia, vận chuyển nguyên lực toàn thân, đầu mũi thương sắc bén dài ba xích kia hung hăng đâm vào người Thủy Thiên Lưu. Ngay cả đẳng cấp cao Long Ngạc chiến giáp trên người Thủy Thiên Lưu cũng không thể ngăn cản nổi đầu thương sắc bén của Tế Thiên thần thương.
- Phốc phốc!
- Aaa! Ngươi sẽ hối hận! Aaaa!
- Phốc phốc!
- Phốc phốc!
Một lần, hai lần, ba lần… Thời gian dần trôi qua, tiếng kêu thảm thiết của Thủy Thiên Lưu cũng yếu dần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...