Ma Long Phiên Thiên

Nghe Nam Ly Phong nói vậy, hai người Hỏa Vân Tà Hoàng thầm chửi nhưng không biết làm sao, chỉ đành nâng tinh thần tiếp tục leo tới trước, tốc độ không nhanh hơn ốc sên bao nhiêu.Dần dần hai người đi tới cách quan tài đá ba ngàn trượng, tiếp tục đi tới có thể chạm đến vô số âm hồn.Đột nhiên có hai tiếng *ong ong* khe khẽ, hai người như chui vào một bọt khí vô hình, chỉ cảm thấy thân thể buông lỏng, té xuống đất.- U u u~Tiếng khóc thét của vô số âm hồn, tiếng hú tụ thành thanh âm quỷ khóc sói tru vang bên tai hai người, có chút âm hồn hốt hoảng chạy trốn thậm chí xuyên qua thể linh hồn của hai người, chạy lung tung, tình hình cực kỳ hỗn loạn.So với thể linh hồn của Hỏa Vân Tà Hoàng thì những âm hồn này cực kỳ yếu ớt, như ẩn như hiện, bọn họ chỉ cần một bàn tay có thể oanh sát một đống.Nhưng quái thụ mọc trên quan tài đá khiến hai người cực kỳ kinh sợ, cành cây to lắc lư kêu két két, vô số cái miệng to cắn xé lung tung, hung ác bắt giữ âm hồn xung quanh.Hai người vẻ mặt giật mình, họ biết ở tại đây lâu một khắc là nguy hiểm một phần, nếu bị quái thụ nhìn trúng thì rắc rối to, nên muốn nhanh chóng làm xong việc.Dựa theo lời Nam Ly Phong nói, họ chỉ cần đặt tảng đá xanh gần quan tài đá là được, cho nên hai người lập tức quăng tảng đá hướng quan tài đá.Nhưng lúc này bên mép quảng trường Nam Ly Phong bỗng cười lạnh, hai tay kết ấn, trong miệng lầm bầm câu gì.Ngay sau đó, chỉ thấy Hỏa Vân Tà Hoàng, Nam Sơn Độc Ẩu chưa kịp ném ra tảng đá thì bỗng *Ầm!* một tiếng tạc nổ, hóa thành hai luồng sáng xanh bao bọc hai người, dần thâm nhập vào than thể họ, chớp mắt nhuộm thể linh hồn thành màu lục.- A? Đây...đây là sao? Nam Ly Phong, ngươi làm cái quái gì vậy!- Nam Ly Phong, ngươi làm trí lời hứa, không chét tử tế được!Hỏa Vân Tà Hoàng, Nam Sơn Độc Ẩu thấy bản thân biến đổi thì vừa kinh vừa giận, lúc này sao họ không rõ đã mắc mưu của Nam Ly Phong?Dựa vào trực giác của cường giả hoàng cảnh, hai người lập tức bắn ngược ra muốn cách xa quan tài đá, nhưng hai người mới đứng dậy thì đánh vào một tường vô hình bắn trở về lại.Hai người trợn tròn mắt, giật mình đến bay mất ba hồn bảy vía, hoang mang lo sợ, thì ra chỗ đó quỷ quái tiến vào khó mà ra ngoài càng khó khăn.Nhà đã thủng nóc còn đổ mưa.Chính lúc này, đột nhiên có tiếng hú *kẹt kẹt* khiến người da đầu mát lạnh vang từ trên không trung.Hai người ngẩng đầu nhìn, hai mắt trợn trừng, chỉ thấy một quái thụ chuyên ăn hồn người từ bỏ vô số âm hồn, ngược lại nhìn chằm chằm hai người họ như thấy món ăn cực kỳ ngon lành, ngàn vạn cái miệng to chảy nước miếng.- Nguy rồi, quái vật nhìn trúng chúng ta! Text được lấy tại - Mau trốn đi!Tiếp theo không chút ngoài ý muốn, vô số cái miệng to duỗi cổ cắn hướng hai người, khiến họ gà bay chó sủa, quay quanh quan tài đá nhảy lên nhảy xuống không dám dừng lại giây lát.Hai người vừa hoảng sợ chạy trốn vừa chửi mắng tổ tông mười tám đời của Nam Ly Phong, oán khí tận trời.Nếu là ở bên ngoài, dựa vào tốc độ cường giả hoàng cảnh của hai người muốn tránh những cái mồm to này không khó, nhưng quanh quan tài đá thì khác. Quái thụ kia nuốt âm hồn rồi sẽ bài tiết ra một tia khói xám, có tính ăn mòn rất lớn với linh hồn, đây chính là căn nguyên hồn sát khí vô tận bên ngoài.Dần dần linh hồn hai người càng lúc càng yếu, tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng bị vô số cái miệng to xé thành mảnh vụn, nuốt xuống.- Ha ha, thành công.Nam Ly Phong thấy hai người bị quái thụ nuốt thì kiềm không được vẻ mặt mừng rỡ.Lần này hoàn thành nhiệm vụ nghĩa phụ giao cho, khi gã trở về chắc chắn sẽ được ban thưởng, nói không chừng rót cho một ít mảnh vụn pháp tắc, rất có khả năng một hơi tiến vào thánh hoàng cảnh.Nếu chuyện này đã xong thì Nam Ly Phong không định ở lâu, lập tức bóp nát dây chuyền đeo trên cổ.Đây là một truyền tống trận đơn giản, có thể chớp mắt truyền tống gã về Nam Ly Giới.Nhưng tiếp theo khiến Nam Ly Phong trợn tròn mắt là dù gã đã bóp vòng cổ nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ.- Vậy...vậy là sao? Không có truyền tống trận thì bổn thiếu chủ làm sao trở về?Nam Ly Phong hết đường xoay xở.Đúng lúc này chính giữa quảng trường bỗng xảy ra biến đổi.Quái thụ này khi nuốt Hỏa Vân Tà Hoàng, Nam Sơn Độc Ẩu bị nhiễm thành màu lục rồi như ăn thuốc bổ vạn năm, bắt đầu cuồng tăng vọt. Vốn thân thể cao trượng chớp mắt vọt lên cao tới ngàn, giữa chạc cây mọc ra vô tận mnh nha rồi thì vô số miệng rộng răng nhanh, vô cùng dữ tợn.- A? Không lẽ Nam Ly Phong đang bón phân cho quái thụ?Thấy tình hình này Cửu U Vương nhíu mày, thầm buồn bực.Thực lực của quái thụ tăng mạnh không thể nghi ngờ là tăng thêm khó khăn cho hắn tới trước vãng sinh kính, đây không phải là điều hắn muốn thấy.Tiếp theo mày Cửu U Vương giãn ra, khóe môi nhếch nụ cười.Hắn đoán trúng mở đầu nhưng không đoán trúng kết cục.Quái thụ này càng lớn càng cao, càng nhanh, ngàn trượng, hai ngàn trượng, ba ngàn trượng...năm ngàn trượng.Nhưng độ cao tưng lên thì cây càng lúc càng yếu ớt, ở mặt ngoài vết rạn trải rộng, như là chịu không nổi năng lượng bên trong tùy thời tạc nổ vậy.Cuối cùng cây mọc đến tám ngàn trượng thì *bùm* một tiếng, cây to tạc thành mảnh vụn đầy trời, bùm bùm rơi trên mặt đất chất thành vụn gỗ dày.Cùng lúc đó, trên quảng trường ngàn cột đó bỗng tỏa ra ánh sáng vạn trượng, sát khí xông tạn trời tràn ngập trong thiên địa, khiến người nghẹt thở.*Ầm! Ầm! Ầm!*Từng bóng người vạm vỡ, áo giáp sáng choang, khí phách hiện ngang xuất hiện trên quảng trường, khiến trong thiên địa một mảnh tiêu điều.Hồn võ vệ.Quái thụ chết lại kinh động tất cả hồn võ vệ, từng thần khí của họ toát ra uy nhiếp thần khí hùng hồn, hút tâm hồn người.Cửu U Vương con ngươi co rút, không chút do dự ngự phong ma đại thương bắn hướng khói đen.Nam Ly Phong không chậm chân, bỗng bắn ngược vào khói đen.Nhưng hình như gã hơi xui, lúc trước gã và ba người Hỏa Vân Tà Hoàng chọc một đám địa ngục khuyển, giờ phút này chúng còn quanh quẩn khói đen sau lưng gã chứ chưa đi.Nam Ly Phong cuống cuồng chạy trốn nhào vào đống địa ngục khuyển, rơi vào đường cùng hét thảm liên miên.Những địa ngục khuyển thực lực cao có thấp có, thấp thì cỡ ngũ cấp, cao thì có bát cấp, cửu cấp mạnh mẽ. Từng linh hồn sóng xung kích liên tiếp oanh kích vào người Nam Ly Phong, làm gã trợn trừng mắt hộc bãi máu, sắp hôn mê.May là gã có nhiều vũ khí phòng thân, lá bài vô tận, trong lúc nguy cấp lập tức bóp nát một tấm thuấn di phù lục, tạm thời trốn ra.Trên quảng trường một ngàn hồn võ vệ cầm thần khí không truy kích Phong Liệt và Nam Ly Phong mà tuần ra quanh quảng trường rồi độn thổ trở vào cột đá, tiếp tục làm phù điêu.Bên cạnh quảng trường luân hồi chi môn vận đang vận chuyển trứ, vô cùng vô tận âm hồn không ngừng ùa vào không gian nhỏ hẹp ba ngàn trượng quanh quan tài đá, hiện giờ không có quái thụ nuốt nữa thì âm hồn còn tụ càng nhiều, rậm rạp tràn đầy, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.........Thời gian lặng lẽ trôi qua, bất giác đã qua ba tháng.Trong đế lăng, sâu trong khói đen một góc nào đó, Cửu U Vương đặt phong ma đại thương ngang đùi, điên cuồng nuốt hồn sát khí rèn luyện thần binh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui