Sau khi Phong Liệt xua tan sói đói ở quanh người, liền tiến về phía phụ cận thác nước lớn tu dưỡng ba ngày, đợi sau khi khôi phục lại mấy thành thực lực, mới bước lên con đường đi ra ngoài, rời khỏi đại hạp cốc.
Lần này trở về cùng với lúc mới đến khác nhau rất lớn, lúc đầu khi đi tới đây tốc độ của bản thân rất nhanh, nhưng vì để tránh né rất nhiều Long Thú hung mãnh, không thể không đi đường vòng hoặc là ẩn núp một thời gian ngắn, vì vậy trì hoãn không ít thời gian.
Nhưng lúc trở về mặc dù tốc độ của bản thân không nhanh, nhưng căn bản không cần tránh né bất kỳ Long Thú nào, hắn chỉ cần hơi buông thả uy áp một chút là khiến cho toàn bộ Long Thú, dã thú bên trong phương viên mấy dặm đều sợ hãi, dọc theo đường đi quả thực không có trở ngại gì.
Trong lúc nhất thời, trong khu vực Dạ Mạc Đại Hạp Cốc khắp nơi hung hiểm này phảng phất trở thành hậu hoa viên của Phong Liệt, Phong Liệt mang theo Tiểu Dạ rảnh rỗi dạo chơi, thật là thích ý. Loại cảm giác không cần phải kiêng kỵ thứ gì này thực sự quá hài lòng, khiến cho Phong Liệt vô cùng thư sướng hưởng thụ lấy cảm giác của một Vạn Thú Chi Vương.
Ở bên trong Dạ Mạc Đại Hạp Cốc, khắp nơi đều có sự hung hiểm tương ứng với vô số cơ duyên.
Trong cả một khoảng thời gian dài, trong những thứ thâm sơn đầm lầy này sinh ra vô số linh dược hiếm thấy với thời gian sinh trưởng nhiều năm, thậm chí thời gian sinh trưởng trên trăm ngàn năm cũng có vô số.
Nhưng thường thường, toàn bộ linh vật thường thường sẽ có rất nhiều thú dữ thủ hộ bên cạnh, càng là linh thảo trân quý thì thú dữ thủ hộ càng hung mãnh, đây là chuyện thực tế mà thế nhân ai cũng biết.
Nhưng hôm nay, phàm là địa phương có Phong Liệt đặt chân tới, toàn bộ thú dữ đều trốn đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cho dù một đám còn chưa kịp chạy trốn thì tất cả cũng co rúc ở trong hang ổ, đánh chết cũng không dám đi ra ngoài, cho nên những thứ linh thảo linh dược này thường ngày được thủ hộ ở trước mặt Phong Liệt hoàn toàn đã thành vật vô chủ, muốn thu bao nhiêu liền thu về bấy nhiêu. Chỉ có tìm không được chứ không có thu không được.
Phong Liệt tự nhiên sẽ không khách khí, dù sao hắn cũng biết lấy tình huống thân thể của mình lúc này mặc dù mau chóng cấp tốc chạy trở cũng không để làm gì, trong lòng cũng không thể nào nóng nảy, đàng hoàng ở trong khu vực này cướp đoạt đủ các loại đồ tốt. Thậm chí hắn lại đặc biệt chọn lựa địa bàn chiếm cứ của một vài Long Thú cao giai, hung hăng cướp đoạt vô số thiên tài địa bảo.
-Rống … ô ô ~
Phong Liệt đi tới động phủ của một đầu Độc Long Viên Tam Giai, đầu Độc Long Viên kia cao chừng ba trượng, toàn thân lông xanh nhất thời chưa kịp chạy trốn, bị Phong Liệt ngăn cản, quái vật lớn thường ngày uy mãnh vô cùng lúc này dưới dâm uy mạnh mẽ của Phong Liệt liền cuộn mình run bần bật ở trong động, giống như một con cừu nhỏ gặp phải đại hôi lang, con mắt cũng không dám liếc mắt nhìn Phong Liệt một cái.
-Hắc hắc, Độc Linh Chi trên ba ngàn năm? Đồ tốt a! Nếu là bôi lên phía trên Tế Thiên Thần Thương của lão tử, đoán chừng cao thủ Thần Thông Cảnh trở xuống nếu dính vào thì sẽ chết chắc. Uy! Tiểu Viên Hầu, ngươi đàng hoàng một chút nga! Lão tử một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi!
Phong Liệt ngồi chồm hổm trên mặt đất, phun ra một câu hung hăng đe dọa Độc Long Viên ở ngoài mấy trượng kia, thấy Độc Long Viên kia rất thức thời run rẩy mấy cái, trên mặt hắn tương đối hài lòng.
Kế tiếp hắn cũng không để ý tới ánh mắt vô cùng oán hận của Độc Long Viên kia nữa, sử dụng một chuôi trường kiếm đem một gốc cây Độc Linh Chi màu xanh biếc lớn bằng một chiếc thau rửa mặt ở trên mặt đất móc ra ngoài, thu vào trong trữ vật giới chỉ, sau đó vội vàng bỏ trốn mất dạng.
Long Thú Tam Giai linh trí đã cực cao, Phong Liệt cũng sợ nó kịp phản ứng sau đó liền liều mạng với mình, đến lúc đó thật đúng là muốn khóc cũng không kịp, bằng vào tình trạng thân thể của hắn lúc này đoán chừng còn không chịu nổi một cái tát của nó, được rồi, chiếm được chỗ tốt rồi mà còn không chạy thì chính là ngốc tử a.
Thời gian kế tiếp, Phong Liệt không ngừng giả danh lừa bịp ở trên địa bàn của các đại thú dữ, lừa gạt vơ vét tài sản, khiến cho hắn vô cùng thoải mái.
Ngay cả một vài linh dược hiếm thế hiếm thấy như Thất Diệp Huyết Nhân Sâm, Long Nha Tiên Đằng, Băng Tâm Thảo vân vân cũng thu hoạch được không ít, quả thực khiến cho Phong Liệt vui mừng tới mức răng hàm cũng không khép được.
Mà Tiểu Dạ đi theo Phong Liệt như cáo mượn oai hùm, rất nhiều những vật kỳ trân ở trong Dạ Mạc cũng cầm lấy làm lương khô để ăn, một vài gốc Tuyết Sâm Linh Chi chưa đủ năm cũng trực tiếp bị Phong Liệt ném cho Tiểu Dạ làm đồ ăn vặt, cho nên trong mấy ngày ngắn ngủi, thân thể Tiểu Dạ cũng tăng lên một vòng, xước mang rô ở phía trên tứ chi cũng dài ra không ít, khí tức thú dữ trên người nồng đậm hơn rất nhiều, lộ ra vài phần cảm giác dữ tợn.
Bất quá, có một câu nói rất đúng a: Đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Những ngày này, con đường mà Phong Liệt cùng Tiểu Dạ luôn luôn không gặp cái gì bất lợi, nhưng lại gặp được một cái không muốn sống.
Ở một chỗ bên cạnh hàn đàm, một đóa Tịnh Đế Liên Hoa màu trắng lẻ loi cô độc lắc nhẹ đón gió, gai bạc nhàn nhạt bắn ra bốn phía, mùi thơm nồng đậm của hoa sen xen lẫn với băng hàn lạnh thấu xương tràn ngập bên trong phương viên trăm trượng.
Phong Liệt ở ngoài mấy trượng nhìn đóa liên hoa này ánh mắt không khỏi sáng lên, trong nháy mắt một cái tên nghe nhiều nên thuộc nổi lên trong đầu — "Băng Long Niết Bàn Liên".
Băng Long Niết Bàn Đan là một loại thần đan không thể thiếu khi Băng Long Vũ Giả từ Cương Khí Cảnh thăng lên Thần Thông Cảnh, mà loại Băng Long Niết Bàn Liên chính là tài liệu chủ yếu để luyện chế Băng Long Niết Bàn Đan.
Bình thường mà nói, dưới loại tình huống này địa phương mà Liên Hoa sinh trưởng, chung quanh tất nhiên sẽ mai táng một khối thi hài của Băng Long, loại hoa sen này chính là hấp thu tinh hoa trong hài cốt Băng Long mới có thể sinh trưởng. Có thể nói là vật hiếm thấy trên thế gian, có giá trị liên thành.
Trong lòng Phong Liệt nhất thời có ý nghĩ đem vật này chiếm lấy, chỉ bất quá, ở ngoài vài chục trượng có một đầu Băng Giao Tam Giai lớn cỡ thùng nước, toàn thân tuyết trắng cũng làm Phong Liệt nhức đầu vô cùng.
Đầu Băng Giao này lớn chừng cỡ thùng nước, dài chừng mười lăm mười sáu trượng, lân phiến màu trắng bạc khiến toàn thân nó sáng long lanh, giống như được chạm ngọc, hai con ngươi đỏ ngầu như máu, rất là kinh người. Truyện Tiên Hiệp -
Lúc này nó bị dâm uy của Phong Liệt chấn nhiếp, thân thể cao lớn run lẩy bẩy co rúc thành một khối, đem đầu chôn thật sâu dưới thân thể, nhưng hai con ngươi màu đỏ nhấp nháy hung quang lại trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào Phong Liệt, ánh mắt hung lệ hiển lộ ra sự sợ hãi, do dự, không cam lòng, thấy vậy tim Phong Liệt đập nhanh một trận.
Phong Liệt trong lòng do dự không thôi, hắn có thể nhìn ra được, nếu là mình thật sự động thủ ngắt lấy đóa hoa Liên Hoa này, đoán chừng đầu Băng Giao này rất có khả năng trở mặt tại chỗ với mình, trong lúc nhất thời trong lòng rất là lúng túng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...