Dạ mạc thú nhị cấp xuất hiện liền há to miệng lộ răng nanh vọt tới Phong Liệt, tốc độ nhanh như tia chớp.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Phong Liệt đã biến ảo thành Ma Long Hắc Ám Chi Thân bị nhào đến, đụng vào bốn, năm thân cây thấp thô cỡ miệng bát mới dừng lại được. Mặc dù hắn không bị thương nhưng khiến Phong Liệt thấy bực bội.
- Chết tiệt!
Phong Liệt rua thầm, ổn định thân hình, tay nhoáng lên một cái, lấy ra tế thiên thần thương, ba thước thương phong xa xa chỉ vào dạ mạc thú suýt đánh lén thành công.
Phong Liệt lạnh lùng quát với dạ mạc thú:
- Ta không muốn giết ngươi! Tránh ra cho ta!
Nhị cấp long thú tương đương với long võ giả chân khí cảnh, đã có có trí tuệ không kém gì nhân loại, chẳng qua nó không biết nói tiếng người thôi. Phong Liệt tin tưởng nó nghe hiểu ý của hắn. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
- Grao!
Nhị cấp dạ mạc thú ngẩng cao đầu cuồng rống, đôi mắt to như miệng chén trong đen lóe khinh thường, dường như không thèm để ý Phong Liệt cảnh cáo.
Cong người, thân hình to khẻ của nó chợt bắn ra, nhảy lên năm trượng mạnh đụng vào Phong Liệt, trên người nó toát ra khí thế long thú nhị cấp sơ kỳ cực kỳ đậm đặc, uy thế bất phà,
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Chết đi cho ta!
- Hóa ảnh kỹ!
*Bùm!*
Nếu đã không thể trnóah thì Phong Liệt cũng điên lên, thân hình chợt biến mất tại chỗ tay cầm thương to ba bọc cương khí dày đặc mạnh đâm ra, chớp mắt va nhau với dạ mạc thú bay vọt trên trời.
Phong Liệt biết một thương của mình chưa chắc xuyên qua vảy dày của nhị cấp dạ mạc thú này, cho nên mạnh đâm vào chỗ thịt mềm là cái miệng của nó.
*Xoẹt!*
- Grao!!!
Thương phong sắc bén xuyên qua miệng rộng của dạ mạc thú, từ hàm đâm xuyên khiến nó phát ra tiếng rống thê lương.
Nếu không phải con dạ mạc thú phản ứng mau, khi thân hình tiếp xúc với trường thương thì lệch sang chút, e rằng một thương này đã có thể xuyên thủng sau gáy nó. Nhưng dù là vậy thì nó vẫn bị vết thương khá nặng.
Dạ mạc thú vừa mới chấm đất đột nhiên né khỏi trường thương, thân hình lùi ra bốn, năm trượng, vảy toàn thân dựng lên, đôi mắt kinh sợ nhìn Phong Liệt, miệng rộng chảy ồ ạt máu đen như suối.
Sau khi ăn thiệt thòi lớn, dường như nó tăng thêm hiểu biết Phong Liệt Ma Long hình người lợi hại nhiều lắm, đôi mắt kinh sợ có chút do dự.
*Xoẹt!*
Phong Liệt hừ lạnh, thương to trong tay rung lên, vung giọt máu đen bắn trên không trung, thương phong lại chĩa vào đầu dạ mạc thú, tùy thời bùng phát một kích.
Nhưng tiếp theo khiến Phong Liệt ngoài ý muốn là dạ mạc thú chần chờ một lúc sau bỗng ngửa đầu rống một tiếng, rồi xoay người nhảy vào rừng cây, chớp mắt biến mất.
Phong Liệt ngẩn ra, tiếp theo lắc đầu bật cười.
- Hắc! Đúng là dũng mãnh như hổ, gian xảo như hồ. Hừ hừ, coi như ngươi biết điều!
Phong Liệt cười khẽ thu lại trường thương, định tiếp tục tiến lên nhưng đúng lúc này chợt cảm thấy mặt đất run run. Phía xa trong rừng cây có tiếng xào xạc, rõ ràng là rất nhiều mãnh thú đang tới gần đây.
Phong Liệt lòng run lên, mắt chớp lóe, chợt nhe mắt chửi thề:
- Tổ cha nó! Súc sinh chết tiệt này!
Hắn đột nhiên nhứ đến tiếng gầm trước khi dạ mạc thú đi, giờ nghĩ lại hiển nhiên nó đang kêu gọi đồng bọn.
Tiếp theo Phong Liệt không dám dừng lại, hắn suy tư một lúc, Ma Long Hắc Ám Chi Thân dần tan biến trong hắc ám, thành luồng khói đen theo gió nhẹ bay đi xa.
Quả nhiên, vài giây sau có vài chục dạ mạc thú cực kỳ hung ác, răng nanh dài nửa thước xuất hiện ở mảnh đất một người một thú vừa đấu nhau. Tất cả đều là nhị cấp dạ mạc thú, con dạ mạc thú bị Phong Liệt làm bị thương cũng nằm trong số.
Tiếp theo vài chục đôi mắt hung ác xoe tròn, mũi thính không ngừng nhún, hiển nhiên đang cẩn thận tìm tòi hơi thở của Phong Liệt.
Tiếc rằng lúc này Phong Liệt đã lợi dụng thần thông Ma Long Hắc Ám Chi Thân hóa thành khói đen bay tới không trung, mặc kệ chúng nó có mũi thính đến đâu cũng khó mà sưu tầm được hắc ám trên trời. Mãi nửa ngày sau thì đám mãnh thú bất đắc dĩ tán đi.
Trong đêm đen khói đen dần ngưng tụ ra Phong Liệt Ma Long Hắc Ám Chi Thân.
Phong Liệt đáp xuống đất rồi bất đắc dĩ cười khổ, sau đó hắn hóa thành cái bóng đen biến mất trong bụi gai. Hắn dựa vào ký ức kiếp trước mơ hồ bay nhanh hướng một sơn cốc.
Trải qua một ngày một đêm đi nhanh, Phong Liệt rốt cuộc đến mục đích hành trình, cũng là kiếp trước hắn từng ngẫu nhiên nghe Sở Huyền miêu tả sơn cốc có dãy núi vòng quanh...hắc mạc cốc!
- Grào…
- Kréc…
Cách Hắc Mặc Cốc vài chục dặm, Phong Liệt cũng nghe thấy âm thanh từng tiếng thú rống và tiếng chim kêu hung ác vô cùng rõ ràng truyền đi trong bầu trời đêm. Nhìn phương hướng, chính là xuất phát từ Hắc Mạc Cốc.
Trong lòng Phong Liệt có chút vui vẻ, hắn nhớ rằng kiếp trước, Sở Huyền từng nói lúc gã đi vào Hắc Mạc Cốc thì đầu Dạ Mạc thú cấp bốn đó đã sắp tắt thở, vì vậy hắn mới có thể dùng tu vi Nguyên Khí Cảnh chiếm được đại tiện nghi.
Bởi vậy liên tưởng một chút, động tĩnh ở phía xa có lẽ là do đầu Dạ Mạc thú cấp bốn và một đầu Hung Cầm (chim) đại chiến tạo thành, xem ra mình còn chưa đến muộn.
Lần này hắn đang ở trong một mảnh rừng tối như mực, bên cạnh còn có vô số cổ mộc tản mát ra khí tức cổ xưa che kín trời, trong bóng tối phía xa xa thỉnh thoảng lập lòe những con mắt đỏ thẫm hoặc u lục hung lệ, hiển nhiên đều là của đủ loại Long thú hung mãnh.
Phong Liệt không dám chủ quan chút nào, ẩn mình thật kỹ trong hắc vụ, cẩn thận tiến về phía Hắc Mạc Cốc, không dám gây ra chút động tĩnh nào.
Tại khu vực trung tâm của Dạ Mạc đại hạp cốc, cho dù gặp phải Long thú cấp ba thì Phong Liệt cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái chút nào, nhưng hắn vẫn hết sức tò mò Sở Huyền kiếp trước sao có thể đến được nơi này?
Bây giờ ngẫm lại, Phong Liệt lập tức phát hiện, thực ra Sở Huyền hành sự luôn thần bí, nhưng kiếp trước Phong Liệt lại không phát hiện, ngược lại xem Sở Huyền là tri tâm hảo hữu có một không hai trên đời, thật đúng là buồn cười.
Vì để tránh hung thú ẩn tàng trong bóng tối, Phong Liệt gần như dùng tốc độ ngang rùa tiến về phía trước, mất đến hơn một canh giờ mới đi hết mười dặm đường núi, nếu không phải hắn đã biến thành hắc ám chi thân thì chỉ e lúc này đã sợ đến mồ hôi ướt đẫm rồi.
Cũng may đoạn đường sau cùng hữu kinh vô hiểm, đến bờ của Hắc Mạc Cốc, cuối cùng thấy rõ được tràng diện Long thú cấp bốn đại chiến hiếm thấy.
Nhưng tiếp theo, khi Phong Liệt nhìn thấy rõ cảnh tượng bên dưới, tâm thần không khỏi đại chấn, trong mắt lộ vẻ suy tư.
Đúng như sở liệu của Phong Liệt, một bên đang đại chiến chính là một quái vật khổng lồ toàn thân tản mát khí thế độc ác – Dạ Mạc thú cấp bốn.
Trong nhận thức của thế nhân, Dạ Mạc thú cao cấp nhất là cấp ba, một khi đạt đến cấp ba đỉnh phong thì khó mà tiến thêm được chút nào.
Nhưng lúc này, Dạ Mạc thú xuất hiện trước mặt Phong Liệt lại phá vỡ hiểu biết của thế nhân, đây quả thật là một Dạ Mạc thú cấp bốn sơ giai, uy áp cường hoành tản mát ra tuyệt không yếu hơn Long Vũ giả Thần Thông cảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...