- Hừ, lời này của ngươi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ dám cười nhạo sư huynh Phong Liệt của chúng ta sao? Chính là thế đấy? Có muốn đánh trước với chúng ta không?- Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ? Ma Vũ Viện các người chỉ là một đám phế vật. Nhiều người như vậy mà lại bị Phong Liệt nắm đầu. Thấy không? Lão gia đây vừa đứng, Phong Liệt ngay cả hai tháng cũng không dám lộ diện. Đúng lúc này, từ sơn môn Ám Vũ Viện đột nhiên đi tới một nữ đệ tử ôn nhu, yếu ớt. Mọi người lập tức kêu gào, tăng thêm dũng cảm. Một người một câu trách móc bắt đầu.- Tiểu mỹ nhân, xuống luận bàn một phen với chúng ta. Về phần phương thức thì tùy nàng chọn. Hahaha!- Ám Vũ Viện quả nhiên là có mỹ nữ. Tùy tiện đi ra một người cũng khiến cho lão tử phát hỏa. Khục khục, thượng tà hỏa. Hahahaa….- Chẳng lẽ Ám Vũ Viện các ngươi chịu thua rồi, bắt đầu dùng mỹ nhân kế? Bất quá chỉ có một tiểu mỹ nhân thì cũng không đủ. Ít nhất phải khiến cho Diệp Thiên Tử cùng với Sở Điệp hai nàng cùng đi ra mới được. Hahaha…. Nữ đệ tử của Ám Vũ Viện khi nghe được từng câu nói khó nghe, trên mặt liền lộ ra một tia phẫn nộ nhưng cuối cùng nàng vẫn thu hết dũng khí, khẽ kêu lên:- Các ngươi đều nghe cho kỹ. Đại sư huynh Chưởng ngự của Ám Vũ Viện chúng ta đã xuất quan. Các người mau chuẩn bị đi. Hừ!Lời nói vừa xong, thiếu nữ tranh thủ thời gian rụt trở về.- Hahaha, ai xuất quan? Sao không thấy ai vậy? Đại sư huynh Chưởng ngự? Là Phong Liệt xuất quan? Thoáng chốc mấy trăm tên đệ tử một hồi ngạc nhiên. Những hạng người này cũng chỉ lâu la mà thôi. Tuy mấy ngày nay rậm rì không ngừng, nhưng cũng biết được chính mình có bao nhiêu cân lượng. Lúc này nghe được Phong Liệt xuất quan, lập tức đều tịt ngòi.Ngay sau đó, đại đa số đều xám xịt rời khỏi Ám Vũ Phong, hướng chủ tử của mình báo tin. Còn lại thì liên tục gọi bằng hữu đến vây xem.Chưa đầy một lát sau, dưới đỉnh Ám Vũ Phong đã bắt đầu tụ tập người. Hối hả, rất náo nhiệt.Sau đó, một đám nhân vật chính cũng đã xuất hiện.Xuất hiện trước hết là một gã thiếu niên cưỡi con chim một đầu với hai cặp mắt huyết, khóe miệng treo một vẻ ngạo nhiên nhàn nhạt.Y đang mặc bộ quần áo và trang sức của đệ tử hạch tâm Thượng Vũ Viện, tay cầm một họa kích phương thiên màu đồng cổ, uy phong lẫm lẫm.Khi gần tới ngã ba đường dưới Ám Vũ Phong, y xoay người nhảy xuống lưng chim, thân hình ầm ầm rơi xuống đất, bụi đất tung bay, khiến tất cả mọi người phải chú ý.Thực tế chói mắt chính là phía sau y uốn lượn một Ma Long hư ảnh cao ba trượng, tản ra uy áp vô cùng mạnh mẽ khiến cho một đám đệ tử Nguyên Khí Cảnh phải hoảng sợ, liên tục lui về sau.Y vừa mới đứng vững thân hình liền có chút dương khởi hạ ba, sắc mặt kiêu ngăng, nhìn thoáng qua môn sơn của Ám Vũ Viện, khóe miệng hiện ra một tia khinh thường:- Hừ, Phong Liệt, dẫm nát ngươi dưới chân, chính là bước đầu tiên để bổn công tử leo lên vị trí Chưởng ngự của Ám Vũ Viện.Lúc này tất cả mọi người đều nhìn rõ tướng mạo của gã thiếu niên này, lập tức có không ít người nhịn không được lên tiếng kinh hô, liên tục lộ ra vẻ kinh ngạc.- Đây là Phương Đông Chiến của Thương Vũ Viện. Không nghĩ tới y có thể tu luyện đến Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất.- Phương Đông Chiến? Chính là y à? Nghe nói y ba năm trước đây nhập giáo đã là Long Võ giả Nguyên Khí Cảnh tầng thứ sáu rồi mà. Khi đó, y cũng đã học thành hai thức cấp tuyệt học của Đông Phương gia “Cuồng Long Bác Thiên Kích”. Tuyệt đối chính là thiên tài. Chỉ là không biết y cùng với Phong Liệt ai cao ai thấp.- Hừ, Phương Đông Chiến tính toán gì thế? Đại sư huynh Hồng Phi Dương Thiên Vũ Viện của chúng ta hôm nay đã là cao thủ Chân Khí Cảnh tầng thứ ba. Hơn nữa đã luyện thành ba thức cấp chiến kỹ. Có thể trùng kích lên cường giả Chân Khí Cảnh tầng thứ chín cũng không phải lời nói suông. Không lâu sau, lại có một gã thiếu niên khí thế bất phàm, dưới sự hộ tống của phần đông Thiên Vũ Viện, cưỡi một con Long mã cấp hai, chậm rãi bước tới Ám Vũ Phong.Thiếu niên đang mặc một trường bào của đệ tử hạch tâm Thiên Vũ Viện, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười kiêu căng, lạnh nhạt, dường như hết thảy mọi đồ vật trên thế gian đều không có lọt vào tầm mắt của y. Dưới sự vây quanh của mấy trăm đệ tử giống như hạc giữa bầy gà.Trên vai của y còn có một con rắn mối dài hơn ba thốn, màu xanh bích lục. Rõ ràng là một con rắn mối Độc Long huyết mạch, hơn nữa đã đạt tới Độc Long sơ kỳ cấp hai.Thiếu niên còn cách thật xa, nhưng chung quanh đã không ít người phát ra tiếng hoan hô. Bởi vì người này chính là Hông Phi Dương, Đại sư huynh của Thiên Vũ Viện.Sau đó ít lâu là đám người Long Khuynh Vân của Kiên Vũ Viện, Nhạc Đông Thần của Ma Vũ Viện, Triệu Đống, Sở Huyền của Nhân Vũ Viện và rất nhiều thiên tài của các viện phái khác đều chậm rãi tụ tập đến.Thậm chí, ngoài một số đệ tử trẻ tuổi chưa được ai chú ý, còn có những cao thủ Chân Khí Cảnh, Cương Khí Cảnh cũng đến tham gia náo nhiệt.Đương nhiên, cũng có một số cao thủ có ý định bảo hộ hậu bối của nhà mình.Mặc cho ai cũng đều không thể tưởng được, một Đại sư huynh Chưởng ngự Phong Liệt nhưng lại có thể khiến cho Ma Long Giáo to lớn như vậy phải rung chuyển. Đây cơ hồ giống như một vòng xoáy hung bạo. Thời gian dần trôi qua, những người có liên quan của mười tám viện phái đều đã đến.Điều khiến người khác không thể tưởng tượng được chính là bất luận các đệ tử trẻ tuổi cùng đời huyên náo như thế nào, nhưng một mực cũng không có cao tầng của Ma Long Giáo ra mặt ngăn lại. Điều này quả thật có chút cổ quái, đáng để mọi người phải suy ngẫm.- Phong Liệt như thế nào còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ là sợ hãi co đầu rụt cổ? Hừ, cũng đúng thôi! Có Đại sư huynh Hồng Phi Dương của chúng ta ở đây, hắn co vòi cũng là chuyện bình thường.- Tôi cũng đã sớm nói qua, Phong Liệt chỉ là một đệ tử Nguyên Khí Cảnh, làm sao có thể tà dị như lời đồn được chứ? Chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.Hơn một canh giờ, dưới chân núi Ám Vũ Phong đã tụ tập năm sáu ngàn đệ tử của tất cả các viện phái. Nhưng vẫn còn một số lượng người đang lục tục chạy tới.Hồng Phi Dương, Đông Phương Chiến, Long Khuynh Vân đám người đang chờ đợi dần dần cũng không còn kiên nhẫn nữa, không khỏi nhíu mày, thậm chí bắt đầu hoài nghi tin tức Phong Liệt xuất quan là giả.Chẳng biết tại sao, ba người khi nhìn về phía Ma Vũ Viện thì bên trong ánh mắt của mọi người đều ẩn chứa một thần sắc kiêng kỵ.Lúc này, trong đám người Ma Vũ Viện, Nhạc Đông Thần, Triệu Đống, Sở Huyền và mười mấy tên đệ tử hạch tâm đều vây quanh một gã thiếu niên thân hình gầy gò, mặt như đao gọt.Gã thiếu niên mặc một bộ áo dài bằng sợi tơ bình thường màu đen. Thân hình gầy yếu phảng phất trong gió, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.Trên mặt của y treo một thần sắc nhàn nhạt, hờ hững. Tay phải hữu tình vô ý, xoay tròn rất nhanh một thanh chủy thủ màu đen, hắc mang chớp động giữa không gian, sát khí lạnh lẽo khiến cho lòng người xung quanh có chút phát lạnh.Điều làm cho người ta khiếp sợ nhất là, chuôi chủy thủ trong tay y một đầu rất sống động, giống như một con độc xà màu đen, bộ dạng cực kỳ linh tính, làm cho người xem cơ hồ không biết là thật hay giả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...