Ma Long Phiên Thiên


Một ngày sau đó, Phong Liệt trở lại Thanh Thạch Sơn.

Hôm nay, bên trong phương viên trăm dặm của Thanh Thạch Sơn nghiễm nhiên trở thành địa bàn của Phong Liệt. Những đệ tử thí luyện khác cũng hữu ý vô ý rời đi xa hơn một chút, tận lực không cùng đệ tử Ám Vũ Viện xảy ra xung đột.

Thủ hạ của Phong Liệt chính là hai trăm tên đệ tử Ám Vũ Viện, hoặc là tĩnh tu trên núi, hoặc là kết đội lịch lãm vây giết Long Thú ở chung quanh rừng rậm, cũng vô cùng thích thú.

Lúc này, ở một khu vực bên trong rừng rậm trên Thanh Thạch Sơn, Tiểu Yên Tiểu Lục cùng với hơn mười tên đang vây giết một đầu Băng Long Viên cấp một hậu kỳ, loay hoay mãi cũng không bắt được.

- Mau mau! Ba người các ngươi phong tỏa ở phía tây, bốn người các ngươi chú ý mặt đông, những người còn lại cùng bao vây. Ngàn vạn lần phải đề phòng Băng Phong Trảo của gia hỏa này!

Tiểu Yên cầm trong tay một thanh trường kiếm màu bạc, một bên chậm rãi hướng Băng Long bức tới, một bên nũng nịu phân phó mọi người. Trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy thần sắc nghiêm túc.

- Tiểu Yên, này đầu Băng Long Viên này đã gần đạt Nhất Giai đỉnh phong, không cẩn thận một chút là có thể chết người a! Chúng ta có nên đổi lại mục tiêu khác hay không a?

Tiểu Lục bên cạnh nắm thật chặt một thanh trường kiếm, hơi có chút do dự nói. Đầu Băng Long Viên kia uy vũ bất phàm, thật sự khiến cho nàng có chút hoảng sợ.

- Đúng a! Tiểu Yên sư tỷ, trong số chúng ta, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Khí Cảnh thất trọng thiên, mặc dù chiếm ưu thế nhân số, nhưng đầu Băng Long Viên này cũng không phải dễ chêu chọc a!

". . ."

Thật ra thì cũng không thể trách mọi người có chút do dự. Đầu Băng Long Viên Nhất Giai hậu kỳ này cao đến hai trượng, tứ chi tráng kiện, toàn thân trắng như tuyết, giống như một tòa núi băng nhỏ, hàn khí bức người.


Nó có một đôi con ngươi đỏ ngầu, lóe ra hung quang làm lòng người kinh sợ. Móng vuốt trên hai tay sắc bén vô cùng, xuyên kim liệt thạch cũng dễ như chơi. Vừa nhìn là biết là chêu chọc nó cũng không phải là chuyện tốt cho lắm.

Nhưng Tiểu Yên nặng nề hừ lạnh một tiếng nói:

- Các vị, các ngươi đừng tưởng rằng có Phong sư huynh che chở có thể buông lỏng cảnh giác! Mặc dù tu vi chúng ta thấp kém, còn không thể giúp Phong sư huynh điều gì, nhưng điều chúng ta có thể làm được là tận lực không làm cản trở Phong sư huynh! Cho nên, chúng ta nhất định phải hết sức cố gắng, đề cao tu vi của mình cùng chiến lực của mình!

- Nếu không nghe lời, lấy tư chất tuyệt thế của Phong sư huynh, không bao lâu sẽ bỏ xa chúng ta. Đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả tư cách ở sau lưng ngưỡng mộ Phong sư huynh chúng ta cũng không có.

Nghe Tiểu Yên nói những lời này, hơn mười người cũng không khỏi lâm vào trong trầm tư. Ngay cả Tiểu Lục luôn luôn hoạt bát hiếu động cũng nghiêm túc lạ thường.

Bất quá, vừa lúc đó, đầu Băng Long kia bị mọi người buông lỏng một chút, đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, bắt đầu tấn công dữ dội, hướng Tiểu Yên cách nó gần nhất vô cùng nhanh chóng đánh tới.

- Rống ...!

Song trảo sắc bén của nó phát tán ra băng vụ lất phất, xẹt qua không trung vang lên âm thanh "xoẹt xoẹt", phá không mà đến, thật là kinh người.

- Cẩn thận!

Tiểu Yên chú ý tới Băng Long Viên đánh tới, trái tim đập mạnh, thật ra cũng vô cùng bối rối.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên lạnh lẽo, vội vàng huy vũ trường kiếm, chém ra một mảnh bóng kiếm dầy đặc ở trước người, muốn ngăn cản Băng Long Viên lao vào mình.

Đáng tiếc, nàng đã xem thường đầu Long Thú Nhất Giai hậu kỳ lợi hại này.

Tốc độ của Băng Long Viên không giảm, đột nhiên xông ào vào trong bóng kiếm, nhất thời nghe được mấy tiếng "leng keng" giòn tan vang lên, mấy đoạn kiếm bạc bị gãy bay loạn ra bốn phía. Thoáng chốc, trường kiếm trong tay Tiểu Yên chỉ còn lại cái chuôi kiếm.

- Không tốt!

- Tiểu Yên tránh mau!

- Tiểu Yên sư tỷ lui về phía sau!

". . ."

Tất cả đều mọi người xung quanh tất cả đều hoảng sợ thất sắc. Mắt thấy đầu Băng Long Viên cuồng bạo kia đã phá tan bóng kiếm của Tiểu Yên, đôi băng trảo mang uy thế kinh người sắp đánh vào trước ngực Tiểu Yên, không khỏi lên tiếng kinh hô. Truyện Tiên Hiệp -

Lúc này bọn họ muốn cứu viện nhưng cũng nhưng cũng không còn kịp rồi. Mà Tiểu Yên cũng vì thế công mạnh mẻ của Băng Long Viên đột nhiên xuất hiện mà sợ ngây người. Trong lúc nhất thời, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng trừng, hoa dung thất sắc.

Nhưng sau một khắc, mắt thấy Tiểu Yên sắp hương tiêu ngọc vẫn, chết bởi cặp băng trảo, đột nhiên, một đạo mũi nhọn sắc bén màu đỏ sậm từ đàng xa trong rừng đánh tới.

"Xoẹt..."


"Phanh! Phanh! . . ."

Đạo mũi nhọn sắc bén màu đỏ sậm này xẹt qua không trung, đưa tới một trận âm thanh ba động, đồng thời cũng đâm xuyên qua mười mấy thân cây đại thụ, cuối cùng "phốc xuy" một tiếng cắm ở trên đầu Băng Long Viên, đem nó đánh bay xa vài chục trượng, hung hăng đính tại trên một cây đại thụ.

- A!

Tiểu Yên không khỏi kinh hô một tiếng. Nàng trơ mắt nhìn cặp vuốt sắc bén kia vừa nãy còn gần trong gang tấc bỗng nhiên trở nên càng ngày càng xa, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại. Trên khuôn mặt mỹ lệ vẫn còn đọng lại vẻ sợ hãi, thì thào nói:

- Di? Ta chưa chết sao?

- Tế Thiên Thần Thương? Là công tử tới?

- Thật sự là công tử! Tế Thiên Thần Thương! Tiểu Yên sư tỷ, người không sao chớ?

- Phong sư huynh ở đâu?

". . ."

Mọi người xung quanh cũng là trải qua một trận thất thần, sau đó mới phát hiện Tiểu Yên được cứu. Hơn nữa, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhận ra Tế Thiên Thần Thương của Phong Liệt, không khỏi hoan hô ầm ĩ.

Chỉ chốc lát sau, một gã thiếu niên vóc người cao gầy, vẻ mặt tuấn tú chậm rãi bước ra từ trong rừng, dần hiện ra trước tầm mắt mọi người. Không thể nghi ngờ, đó chính là Phong Liệt.

- A! Phong sư huynh! Thật sự là huynh!

Tiểu Lục hoan hô một tiếng, không coi ai ra gì, lập tức nhào vào lồng ngực Phong Liệt, dường như Lý U Nguyệt không có ở đây, hắn đương nhiên chiếm đoạt Phong Liệt, làm cho Phong Liệt cười khổ cũng không được.

Lúc này, tất cả mọi người cũng đã đi tới đây, đồng loạt tiến lên làm lễ ra mắt. Sau đó tất cả cũng biết điều, đi trước một bước trở về Thanh Thạch Sơn.


Mà Tiểu Yên từ trong kinh sợ dần phục hồi lại tinh thần, cũng như Tiểu Lục, không chút khách khí chiếm đoạt một cánh tay của Phong Liệt, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút đắc ý.

Thời gian kế tiếp, Phong Liệt ôm vòng eo nhỏ nhắn của hai vị tiểu mỹ nhân từ từ hướng Thanh Thạch Sơn đi tới.

Vừa đi, hắn vừa vươn bàn tay to sờ sờ nắn nắn trên người hai nàng, làm cho hai nàng hờn dỗi một trận, cứ như vậy chậm rãi bước đi trong rừng, cũng thích thú vô cùng.

- Tiểu Yên, U Nguyệt đâu? Làm sao không có ở chung với các nàng?

Phong Liệt hưởng thụ một hồi, nụ cười bì ổi trên mặt dần biến mất, có chút kinh ngạc hỏi.

- Hừ hừ, Phong sư huynh, lúc có mặt Lý sư tỷ, huynh cũng không thèm nhìn hai người chúng ta một cái. Quả thực quá vô lại! Hừ! Quả nhiên nam nhân không có ai là người tốt!

Tiểu Lục nhẹ nhàng cấu vào một bàn tay của Phong Liệt đang tác oai tác quái trước ngực nàng, miệng không ngừng lẩm bẩm.

- Ách! Cái này, cái này, a, ha hả...

- Được rồi Tiểu Lục! Đừng làm khó dễ sư huynh.

Tiểu Yên lặng lẽ cấp cho Phong Liệt một ánh mắt kiều mỵ. Ngoài miệng lại nói:

- Phong sư huynh, mấy ngày trước đây Lý sư tỷ đã rời đi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui