Ma Kiếm Lục

Bạch Hổ xoay người, cuồng phong thổi qua, bạch y đại hán liền biến mất, xuất hiện trước mắt Liễu Dật và Thất Nguyệt là một con Bạch Hổ khổng lồ, đôi cánh hai bên thân không ngừng vỗ mạnh, Bạch Hổ quay đầu nói với Liễu Dật và Thất Nguyệt: "Ma chủ, phu nhân, hai vị ngồi lên lưng Bạch Hổ, vừa vững vừa nhanh, không cần thiết phải hao phí chân lực ngự kiếm."

Thất Nguyệt nghe thấy, sắc mặt hồng lên, vội giải thích: "Ta không phải là phu nhân, ta chỉ nhất thời hiếu kỳ, theo chân hắn mà thôi."

Liễu Dật không để tâm đến câu nói của Bạch Hổ: "Ngươi có chịu được không?"

Bạch Hổ trả lời: "Ma chủ yên tâm, mặc dù năng lực khôi phục của tiểu thần không bằng Ma chủ, nhưng người bình thường không thể so được, đó chỉ là vết thương nhẹ, có là gì đâu, từ từ nó sẽ tự lành lại."

Liễu Dật gật đầu: "Tốt". Nói đoạn, cưỡi lên lưng Bạch Hổ, cảm thấy mềm mại, ấm áp và thư thái, đã đi đường nhiều ngày liên tục, từ Liên Hoa trấn đến Trường Bạch sơn, rồi từ Trường Bạch sơn quay về, không kịp nghỉ ngơi lại đến Hoang vu sâm lâm này. Hơn nửa tháng liên tục đi lại, dù là với tu vi như y cũng có phần mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại, Thất Nguyệt cũng đủ khả năng chịu đựng, kiên trì theo y, chỉ có điều Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của nàng vẫn còn nông cạn, nếu phải ngự kiếm quay về, khẳng định nàng không chịu nổi.

Liễu Dật quay đầu nhìn nàng hỏi: "Cô nương không lên ư? Liên tục đăng trình tất làm hao tận chân khí, cô nương muốn kiệt lực chết tại Hoang vu sâm lâm sao?"

Thất Nguyệt liếc nhìn y, đến bên Bạch Hổ, nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi sau lưng y. Bạch Hổ gầm một tiếng dài: "Ma chủ, phu... tiểu thần khởi hành đây, các người ngồi cho vững."

Không hiểu vô tình hay hữu ý, Bạch Hổ vỗ mạnh đôi cánh, lượn một vòng rồi mới bay lên không trung, Thất Nguyệt hơi lệch người, ngồi không thật vững, nàng vòng tay ôm lấy thân thể phía trước, cảm giác thật vững chãi, quen thuộc, ấm áp, tuyệt không thể là cảm giác một kẻ máu lạnh mang lại.


Liễu Dật bình tĩnh nói: "Nếu cô nương mệt mỏi, cứ ôm tại hạ mà ngủ, đường về Liên Hoa trấn còn rất xa, cô nương nhất định không thể chịu nổi."

Thất Nguyệt không nói gì, không hiểu sao, nàng luôn có cảm giác, người trước mặt là người nàng yêu, người đã đoạt mất chân tình của nàng, người mà mười năm nay trong tâm nàng luôn khắc ghi hình bóng, bất cứ động tác nào của y đều khiến nàng như nhìn thấy hình ảnh của chàng, mỗi câu nói của y đều gợi cho nàng nghĩ tới chàng. Dù... chỉ là cảm giác, nhưng cảm giác đó rất chân thật, chẳng qua nàng không thể nào chứng minh được.

Thất Nguyệt ôm chặt thân thể của Liễu Dật, cảm giác từng đợt hơi ấm, nhưng nàng biết, mặc dù hai người đang ngồi cạnh nhau, song ở giữa là một dòng ngăn cách không thể vượt qua, bởi vì y không phải là chàng.

Nhưng trong lòng Liễu Dật lại vô cùng bình tĩnh, vì sao thì y thực sự không biết. Có phải cõi lòng y đã chết? Có phải nó đã thực sự vỡ nát? Sau lưng là một thân thể nóng bỏng ôm chặt mà y không hề có cảm giác nào.

Dần dần, Thất Nguyệt cảm thấy mơ hồ, có lẽ do thực sự quá mệt mỏi, nàng ôm chặt lấy thân thể Liễu Dật ngủ say sưa.

Tịch dương lặn xuống phía tây, vầng trăng khuyết mọc lên, ngàn sao lấp lánh, gió thổi vi vu, mây trắng lững lờ, hai người bay dưới bầu trời đêm im lìm màu lam thẫm, không biết ngày mai ra sao, chỉ biết đêm nay đẹp vô ngần.

Giữa bầu tĩnh mịch, Liễu Dật nghe thấy phía vang lên tiếng nói: "Huynh ở thế giới bên kia có vui vẻ không? Có biết đã bao nhiêu lần muội muốn đi tìm huynh không? Nhưng muội sợ, vô cùng sợ, sợ quấy rầy hạnh phúc của huynh, sợ sẽ sinh lòng đố kỵ khi nhìn thấy tình yêu huynh dành cho Cát Lợi Nhi, muội thật muốn quên được huynh, nhưng ...hình ảnh của huynh đã khắc ghi trong lòng, không thể xoá nhòa, muội không biết đó là gì, nếu là ái tình, nó là khắc cốt ghi tâm, nếu không phải là ái tình, muội nghĩ đó là tình nguyện."

Nghe thấy những lời tâm sự, Liễu Dật đột nhiên thấy sống mũi cay cay, mắt hơi ươn ướt, y biết nói gì khi trong lòng cảm động; y không biết nàng đang trong mộng, có lẽ, nàng đang lặp lại những giấc mộng nàng đã mơ mỗi đêm suốt mười năm qua.


Những điều đẹp đẽ luôn ngắn ngủi, nhưng phút giây đó, ngươi vĩnh viễn không thể nào quên, dòng thác lũ thời gian có chôn vùi đi thì nó vĩnh viễn trở thành ký ức thẳm sâu, cảm động.

Bạch Hổ tựa hồ cũng đang ngủ, nhưng đôi cánh vẫn không ngừng vỗ, hướng bay vẫn hoàn toàn chính xác. Liễu Dật tự cười mình ngốc, cả đêm không ngủ chỉ vì câu nói đó, vì niềm cảm động đó, y sợ Thất Nguyệt bị rơi xuống khi ngủ, nên suốt đêm không hề chợp mắt.

Lúc này, Thất Nguyệt đã dậy, nhưng nàng không rút tay về, vẫn ôm lấy Liễu Dật.

Y không quay đầu, nhẹ giọng: "Sao rồi, đêm qua ngủ ngon chứ?"

Thất Nguyệt cọ mặt vào lưng Liễu Dật, như tiểu nữ hài làm nũng, gật đầu nói: "Cám ơn, chưa bao giờ ta ngủ ngon như hôm qua."

Liễu Dật có phần chua xót, có lẽ nàng đang cố giấu giấc mộng đó, không muốn người khác biết được.

Y nói tiếp: "Giờ tại hạ không có thân nhân, từ nay trở đi, cô nương làm muội muội của tại hạ nhé."


Đây là biện pháp tốt nhất y nghĩ ra.

Thất Nguyệt nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

Liễu Dật đã tính trước, trả lời: "Ta vừa ba mươi, sinh vào tháng chín năm Bính Ất."

Thất Nguyệt nói tiếp: "Muội ít hơn huynh một tuổi."

Liễu Dật quay lại nhìn vào mắt Thất Nguyệt, cười xòa: "Ta thấy muội chỉ khoảng hai mươi tuổi, sao lại thành nhiều tuổi vậy, dầu gì ta vẫn là ca ca của muội."

Thất Nguyệt mỉm cười: "Huynh là kiếm giả mà không biết à? Người có tu vi cao thì trăm tuổi cũng không già đi, mãi mãi giữ được thanh xuân, người như huynh mới khác thường, tu vi cao như thế, không ngờ mới ba mươi tuổi đã bạc tóc.". Nói xong nàng phá lên cười vui vẻ.

Liễu Dật trầm mặc một chốc, tựa hồ quyết định điều gì đó: "Mái tóc bạc của ta là vì một người, chỉ trong một đêm đã thành vậy."

Thất Nguyệt đột nhiên tắt cười, mái tóc trắng này... nàng đã thấy qua, thật đáng chết, tại sao nàng không nghĩ ra nhỉ, mười năm trước Liễu Dật vì cái chết của vị hôn thê mà một đêm bạc tóc, lẽ nào... Nàng không dám nghĩ tiếp.


Đúng lúc đó, Liễu Dật quay người, chậm chạp tháo chiếc Vong Hồn trên mặt xuống, khuôn mặt sáng sủa như được điêu khắc xuất hiện trước mặt nàng. Thất Nguyệt ngơ ngẩn, khuôn mặt đó quen thuộc quá, mười năm nay hàng đêm vẫn xuất hiện trong giấc mộng của nàng, phải, là gương mặt khắc ghi vĩnh viễn trong tâm nàng: Liễu Dật.

Đột nhiên, Thất Nguyệt buông rời cánh tay đang ôm Liễu Dật, kêu lên: "Không, không phải là thật, ta không muốn làm muội muội của huynh". Khoảnh khắc, hai hàng lệ buồn thảm nhỏ xuống, nước mắt mười năm nhung nhớ, nước mắt mười năm con tim đau khổ, nước mắt của tình yêu mười năm nhưng vĩnh viễn không thành, đến phút giây này đã vỡ òa.

Liễu Dật toan nói, nhưng không biết làm sao mở miệng.

Thất Nguyệt chầm chậm đứng lên, lùi về phía sau, vừa lùi vừa lắc đầu: "Đó không phải là sự thật, huynh quá tàn nhẫn, huynh có biết mười năm qua ta như thế nào không? Huynh biết ta trong lòng nghĩ gì, tại sao lại tàn nhẫn với ta như vậy, tại sao còn muốn đập nát trái tim của một người yêu huynh?"

"Tình cảm của Cát Lợi Nhi là tình yêu, nhưng tình cảm của ta không phải sao? Mười năm qua, không ngày nào huynh không xuất hiện trong giấc mộng của ta, không ngày nào ta không nhớ đến hình ảnh của huynh. Có người đã nói thứ quý nhất trên thế gian là thời gian, bởi vì nó làm phai nhạt tất cả, kể cả tình yêu, nhưng với ta, điều đó không đúng, tình yêu của ta dành cho huynh, ngày càng sâu nặng, ta không thể tự rút chân ra, ta đã nghĩ đến cái chết, nhưng ta sợ sau khi chết lại gặp huynh và Cát Lợi Nhi nên không thể chết, tại sao... lại đối xử với ta như vậy?

"Có lúc... ta thực lòng đố kỵ với Cát Lợi Nhi vì nàng ấy có được tình yêu của huynh, mặc dù nàng ấy đã chết. Ha ha, buồn cười thật, người ta đố kỵ lại là người đã chết, nhưng nếu như cho ta một nửa tình yêu của ngươi, dù có bắt ta trầm luân dưới mười tám tầng địa ngục, ta vẫn ngậm cười."

Thất Nguyệt từng bước từng bước lùi lại, cuối cùng, nàng không còn đường lùi, dòng lệ tuyệt vọng thương tâm nhè nhẹ rơi rơi: "Huynh có biết? Ta đã nghĩ là huynh đã chết, trong hơn ba ngàn đêm, ta cầu nguyện, chúc phúc, hy vọng huynh được hạnh phúc tại thế giới bên kia, nhưng còn huynh, tại sao? Tại sao cần phải đối xử như vậy với người yêu huynh, tại sao phải hủy diệt hy vọng của ta, tại sao phải đạp nát trái tim của ta? Ta không muốn làm muội muội của huynh, không muốn, vĩnh viễn không muốn." Nàng vung tay phải tế khởi Vũ Nguyệt kiếm bay trời cao, mang theo trái tim vỡ nát và bi thương vô tận lẫn mất vào mây trắng.

Nhìn theo hình bóng Thất Nguyệt, Liễu Dật ứa lệ, lắc đầu nói: "Xin lỗi, ta thực sự không biết khi trong tâm khắc ghi một bóng hình, làm sao có thể chứa thêm một người khác"

Tình cảm là một thứ gì đó vô cùng kỳ quái, không thể nói rõ ràng được, khi nó đến, ngươi không chuẩn bị gì, thậm chí còn không biết, nhưng khi ngươi mất nó đi thì chắc chắn ngươi sẽ nhận ra đó là tình yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui