Ma Kiếm Lục

Một người chỉ cần luôn nghĩ thoáng ra một chút, hắn sẽ được sống vui vẻ hơn so với người khác. (Cổ Long, ngữ)

Liễu Dật nhìn cây kiếm màu đen trong tay Lãnh Kiếm, “Bi Mộng” phảng phất như có một loại sức hấp dẫn vô hình, dụ hoặc hắn, Liễu Dật từ từ duỗi tay ra cầm lấy thanh kiếm ấy, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…

Lãnh Kiếm nhìn cử động của Liễu Dật, khóe miệng lộ ra nụ cười thần bí.

Hốt nhiên, Liễu Dật rụt tay về lại, Liễu Dật lắc mạnh đầu nói: “Không, tại sao phải cầm kiếm? Ta chỉ là một con người bình thường.”

Lãnh Kiếm nhìn biểu hiện của Liễu Dật, tựa hồ phẫn nộ phi thường, nói: “Ngươi nói gì? Không cầm lấy kiếm, ngươi làm sao bảo hộ người ngươi yêu? Không cầm lấy kiếm, ngươi làm sao bảo hộ được người thân của ngươi? Còn có bằng hữu của ngươi, chẳng lẽ ngươi một đời chỉ trốn nấp ở giữa bọn họ thôi ư? Cầm lấy kiếm! Thanh kiếm này vốn là thuộc về ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng sách thánh hiền của ngươi có thể bảo hộ được người ngươi yêu, cầm kì thư họa của ngươi có thể bảo hộ được người thân của ngươi ư?” Lãnh Kiếm tiếp tục bổ sung, lời lẽ trở nên lạnh băng, thậm chí còn đầy ý trào phúng.

Lòng Liễu Dật rung động một cái, đúng, ông ta nói đúng, sách thánh hiền không thể cứu người, cầm kì thư họa càng không thể bảo hộ người, thà bị người truy sát, vì sao không cầm lấy kiếm mà phản kháng?


Liễu Dật đột nhiên nắm lấy “Bi Mộng” kiếm, chính vào nháy mắt tiếp xúc với chuôi kiếm, trước mắt Liễu Dật đột nhiên tối lại, Niết Nhân tay cầm trường kiếm ấy ở trước mắt chớp lên rồi mất, tiếp đó lại chớp lên một cái, một nam nhân tay cầm trường kiếm, ôm một nữ nhân đứng trên vách núi cao vút dốc đứng. Vậy là sao, Liễu Dật lắc lắc mạnh đầu… trên thân kiếm truyền lại một trận cảm giác bi thương, loại cảm giác đó thật quen thuộc, rất quen thuộc, là cái gì? Là yêu, là tình yêu bị lạc mất, cái cảm giác bi thương ấy.

Cảm giác bi thương tiếp tục truyền khắp toàn thân Liễu Dật, cuối cùng, dừng lại trong tim Liễu Dật, đột nhiên, cảm giác ấy biến thành ấm áp, biến thành sức mạnh vô hạn, khiến Liễu Dật cảm thấy có được thanh kiếm này, liền có được cả thế giới.

Lãnh Kiếm nhìn biểu tình của Liễu Dật, đứng lên nói: “Tốt rồi, chuyện của ta đã làm xong, ta đi đây.”

Đại Đao Vương đột nhiên nói: “Đi như vậy à, thịt thỏ của ta nướng ngon rồi, trước tiên hãy nếm thử tài nghệ của ta đã.”

Lãnh Kiếm mỉm cười lắc lắc đầu, nói: “Ngày sau có duyên, chúng ta lại gặp.” nói xong, hất tay một cái, “Lăng Vân” bay thẳng lên, xông vào mây trời, kì nhân của một đời đã biến mất vào bầu trời đêm như thế.

Đại Đao Vương nhìn Lãnh Kiếm biến mất, lắc đầu than thở: “Ui, cao nhân quả là cao nhân, lúc bay đều tiêu sái như vậy.”


Liễu Dật nhìn “Bi Mộng” kiếm trong tay, cảm giác kì quái không ngừng xuất hiện trong não, Liễu Dật giơ ngang cây trường kiếm trước mắt, nhẹ nhàng chuyển động chuôi kiếm, sau đó rút ra.

Một đạo ánh sáng màu bạc chớp lên, thân kiếm ba lưỡi trình hiện trước mắt Liễu Dật, một tầng khí thể thực chất quấn quanh thân kiếm, Liễu Dật không biết đó là gì, nhưng cảm thấy rất xinh đẹp, thân kiếm phản xạ khuôn mặt Liễu Dật, nhìn thấy một cặp mắt, xuyên qua đôi mắt, Liễu Dật thấy một con rồng, một con rồng màu đen bay lượn trong thân trường kiếm, con rồng đó mang theo thương cảm vô hạn, truyền vào trong thân thể Liễu Dật.

Hốt nhiên, Liễu Dật bị Đại Đao Vương lôi ra từ trong ảo giác, tra mạnh thân kiếm vào vỏ, Đại Đao Vương nhìn kiếm trong tay Liễu Dật, nói: “Cây kiếm “Bi Mộng” này thật là kì quái, giống như một cây gậy vậy, dài thế này, còn có ba lưỡi nữa chứ, dùng thật là phí nhiều sức, chẳng trách trong bát thần kiếm nó xếp thấp như vậy.”

Liễu Dật cắm kiếm vào trong đất, cho nó đứng thẳng bên cạnh mình, lắc lắc đầu, tỉnh táo rồi, nói: “Sao, thỏ nướng ngon rồi chứ? Ta đói quá rồi, ăn mau, ăn xong ta phải ngủ nữa, ngày mai ta phải đi tìm Cát Lợi Nhi.”

Nói xong, cũng không quản phản ứng của mọi người, cướp lấy một cái chân thỏ, bắt đầu ngoác miệng ăn…

Mấy người nhìn bộ dạng tham ăn đó của Liễu Dật, cũng lười không quản, tự mình cầm lấy thịt của mình, bắt đầu ăn.


Cũng có lẽ, thời gian trôi qua trong lúc ngươi không hay không biết, nhưng theo sự trôi qua của thời gian, nó nhất định mang theo khoái lạc của ngươi, hoặc giả là bi thương của ngươi.

Mặt trời mọc lên cao ngất, mọi người đều bắt đầu tìm nước súc miệng, chẳng qua còn tốt, Đại Đao Vương tìm được chỗ này, phía dưới không xa chính là một khe suối.

Liễu Dật cầm lấy “Bi Mộng” kiếm cắm trên đất, hốt nhiên nhớ lại điều gì, lôi từ trong y phục ra một khối ngọc nhỏ màu ám hồng, lại lôi khối ngọc đeo trên cổ xuống, lúc khoảng cách xích lại gần, hai khối ngọc lại đột nhiên dung hợp lại, trước mắt Liễu Dật chợt tối đen, tiếp đó lại khôi phục bình thường, nhìn lại khối ngọc đã biến thành hoàn chỉnh, Liễu Dật lắc lắc đầu, thở dài một hơi, lại một lần nữa đặt khối ngọc vào trong y phục.

Liễu Dật nhìn thanh kiếm trong tay trái, ngàn vạn lần cảm khái, mấy tháng trước mình vẫn còn chán ghét võ công phi thường, thế nhưng mấy tháng sau, chính mình đã cầm kiếm lên, người vẫn thật là động vật khó mài giũa nhất, thay đổi lại thật là nhanh.

Lúc này, mọi người đều đã thu thập xong cả, Liễu Dật nhìn nhìn nói: “Ta nghĩ trước tiên đi Liên Hoa trấn, sau đó mới đi Miêu Cương. Xem thử Cát Lợi Nhi có trở về nhà không. Không biết ý mọi người thế nào?”

Thập Kiệt Nhất gật gật đầu, nói: “Ta đi theo ngươi, lão đại.”

A Cửu nhìn Thập Kiệt Nhất nói: “Phụ hoàng đã nói, cho ta theo suốt bên Thập Kiệt Nhất.”

Liễu Dật nhìn Đại Đao Vương, Đại Đao Vương vội lắc đầu nói: “Đừng nhìn ta, ta cũng không có chuyện gì làm, đang đi du ngoạn đây.”


Liễu Dật lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy thật buồn cười, mình đi tìm vợ, cũng cần cả bọn bằng hữu đi theo, xem ra mình quả thật là rất vô năng.

Cả bọn vượt qua đỉnh núi, đến Liên Hoa trấn rất nhanh, mấy người đến nơi hỏi thăm, cũng không có tin tức của Cát Lợi Nhi, thậm chí Liễu Dật còn ở đó vẽ một bức họa, thế nhưng thủy chung chẳng có ai thấy qua Cát Lợi Nhi.

Cả bọn cúi đầu tiu nghỉu, mua ngựa ở Liên Hoa trấn, đi về hướng nhà Cát Lợi Nhi ở Miêu Cương, hy vọng ở đó có thể tìm thấy Cát Lợi Nhi, nhìn bộ dạng của Liễu Dật, nếu quả thật không tìm thấy Cát Lợi Nhi, rất có thể sẽ phát điên.

Lại nói mấy người vừa ra khỏi Liên Hoa trấn không lâu, đang chuẩn bị khoái mã phóng như bay, hốt nhiên trên đầu một người bay qua, bóng người chớp lên, trước mắt đáp xuống hơn mười người, không, phải là mười một người, bởi vì trước mắt mọi người còn có một người, người này chính là Vi Thiên Đà, kẻ đã từng bắt A Cửu, hắn đứng sau mười người, chính là sát thủ bốn sao của Ám môn, xem ra lần này Vi Thiên Đà đã mang đủ lòng tin, nếu không cũng sẽ không tự thân lộ diện.

Bọn người Liễu Dật vội ghìm ngựa, dừng lại. Lại nói Đại Đao Vương vừa nhìn thấy Vi Thiên Đà liền tức giận nói: “Ngươi còn là nam nhân sao? Tới giờ mới ra mặt, thế nào, đã phá hủy của ngươi cái động hoang ấy vậy mà ngươi còn ra vẻ ta đây sao?”

Vi Thiên Đà nhìn Đại Đao Vương, cũng cười, bất quá đó là nụ cười giả dối, cười rất khó coi, rít lên: “Ôi, còn không phải là Đại Đao Vương đã nhặt đao của ta đó sao? Chậc, chậc, kiểu tóc này của ngươi thật là đẹp a, ở đâu làm vậy, ta cũng đi làm thử xem.”

Thập Kiệt Nhất lắc lư quyền đầu, lớn giọng nói: “Đừng tìm người nữa, đàn ông hiện tại là để làm cho ngươi trông dễ coi hơn.” Nói xong, nhảy mạnh lên, “Thiên Chùy” trong “Thiên Cương Đẩu Quyền” mạnh mẽ đánh về Vi Thiên Đà phía trước…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui