Giữa đêm đó, Tây Mặc như trước đúng giờ xuất hiện tại phòng ngủ Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt có chút trắng.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Tây Mặc xoa mũi cậu, “Đang đợi anh?”
“Ba mẹ tôi ngày mai muốn gặp anh.” Lâm Cảnh thanh âm rầu rĩ, “Tôi hồi sáng có cầu xin họ, nhưng bọn họ vẫn không đồng ý."
"Không có chuyện gì nữa." Tây Mặc giúp cậu trải chăn, "Đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi."
“Sao anh một chút cũng không khẩn trương!" Lâm Cảnh cảm thấy có chút ủy khuất, vì vậy cầm gối đầu chọi hắn, mình lo lắng ăn không vô ngủ không ngon, hắn lại còn có thể bình tĩnh như vậy!
Tây Mặc thở dài, kéo Lâm Cảnh vào lòng, cúi đầu hôn đỉnh đầu cậu, “Sao em biết anh không khẩn trương?"
"Anh mà cũng khẩn trương?" Lâm Cảnh nhìn hắn.
“Em nói xem?” Tây Mặc vén tóc cậu, “Anh không chỉ lo lắng ba mẹ em sẽ không đáp ứng, còn lo em phải chịu ủy khuất, càng lo em sẽ không quan tâm anh nữa, dù sao cha mẹ vĩnh viễn không có cách nào thay thế, còn anh —— "
“Anh cũng không ai có thể thay thế." Lâm Cảnh có chút vội vàng ngắt lời.
"Thật sao?" Thành công lừa gạt cho tiểu ngốc thổ lộ, Tây Mặc tâm tình tốt đến không thể tốt hơn, khóe miệng giương lên hôn hôn cậu.
Lâm Cảnh nhắm mắt lại, rất chân thành nghênh hợp.
"Ngủ đi." Hôn xong, Tây Mặc vỗ vỗ cậu, “Nếu chúng ta đều không buông tay, vậy thì không cần sợ gì hết, anh cam đoan ngày mai mặc kệ ba mẹ em nói gì, anh cũng sẽ không cùng bọn họ cãi nhau mà trở mặt "
Lâm Cảnh gật gật đầu, vươn tay ôm chặt eo của hắn: "Anh thật tốt."
“Tốt với mình em thôi.” Tây Mặc sủng nịch cười cười, "Người khác nghĩ cũng đừng nghĩ."
Sáng hôm sau tỉnh lại, bên người đã trống trơn, Lâm Cảnh thở dài, cũng không muốn rời giường, đem mình cuộn trong chăn ngẩn người.
"Tiểu Cảnh." Mẹ Lâm đẩy cửa tiến vào.
"Mẹ." Lâm Cảnh ngồi dậy.
"Tối hôm qua ngủ không ngon?" Mẹ Lâm nhìn quầng thâm trên mắt nhi tử, cảm thấy có điểm đau lòng.
"Mẹ." Lâm Cảnh cảm thấy cay mũi, “Đợi khi gặp mặt, cho dù mẹ và ba không thích anh ấy, cũng xin hai người đừng mắng ảnh, là tự con muốn cùng anh ấy một chỗ.”
"..." Mẹ Lâm thở dài, đây là chuyện gì chứ, ông chồng cả đời nghiên cứu xác khô, thời gian tiền tài tinh lực hết thảy đều ném vào đó còn chưa tính, kết quả cư nhiên cả nhi tử cũng góp chung.
Chỗ hẹn gặp mặt là một gian riêng trong quán, phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh đồng hồ treo tường tích tắc.
Ba Lâm một mực suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Lâm Cảnh quay đầu, Mẹ Lâm thì ôm tách trà, suy tính lát nữa nhìn thấy Huyết tộc kia, mình phải làm sao mới không phun ra.
Một nhà ba người đều có tâm sự, rốt cục chờ được cửa gian riêng bị đẩy ra, một nam tử áo đen thân hình cao lớn đi đến, mang đến một cỗ khí tức lạnh lùng.
"Thật có lỗi, hình như con đến hơi muộn." Tây Mặc khẽ khom người, "Con chào bá phụ bá mẫu."
Ba Lâm trước đó đã gặp Tây Mặc, tự nhiên là không phản ứng gì nhiều, mẹ Lâm lại thiếu chút nữa ném đi chén trà trong tay.
Mình trước đây đã từng gặp qua Huyết tộc trong phòng thí nghiệm, bất quá mấy xác khô đó phần lớn diện mục dữ tợn, có kẻ còn tư thế kỳ quái vặn vẹo trong dụng cụ, muốn bao nhiêu buồn nôn có bấy nhiêu buồn nôn, bởi vậy cũng cảm thấy đại khái tất cả Huyết tộc đều y chang nhau, còn bồn chồn con mình sao lại nhìn trúng cái loại sinh vật này.
Nhưng mà Huyết tộc trước mắt, lớn lên không khỏi cũng quá đẹp đi! Minh tinh điện ảnh cũng chẳng hơn gì được!
Với tư cách một người hám sắc thâm niên, độ hảo cảm của mẹ Lâm đối với Tây Mặc lập tức bay lên.
“Chào bá mẫu.” Tây Mặc hướng bà gật đầu cười cười, có lễ phép lại có giáo dưỡng, ngũ quan có thể nói là hoàn mỹ, đẹp trai kinh thiên động địa.
“Cậu là bạn của Tiểu Cảnh?” Mẹ Lâm có chút chần chờ hỏi.
“Không phải bạn.” Tây Mặc mắt nhìn Lâm Cảnh, "Là bạn trai."
Lâm Cảnh sắc mặt tái nhợt, cẩn cẩn dực dực nhìn phụ thân mình, quả nhiên chỉ thấy ông vẻ mặt âm trầm, ẩn ẩn có dấu hiệu bộc phát.
“Ngồi đi.” Mẹ Lâm hoàn toàn không thấy chồng mình áp suất thấp, vươn tay giúp Tây Mặc kéo ghế ra.
Lâm gia phụ tử đồng thời sững sờ, đây là cái tình huống gì, trước đây không phải mãnh liệt phản đối sao?
Sự tình phát triển kế tiếp có chút vượt ngoài dự liệu, Mẹ Lâm cùng Tây Mặc nhất kiến như cố (mới quen đã thân), trước nói chuyện Lâm Cảnh sau nói tới Ma giới, tám chuyện tám đến phấn khích, hoàn toàn tạo nên một khí tràng độc lập, đem ba Lâm và Lâm Cảnh chắn bên ngoài.
"Tiểu Cảnh thật tốt số, có người mẹ vừa xinh đẹp lại dễ nói chuyện như bá mẫu.” Tây Mặc thần tình đầy hâm mộ.
Mẹ Lâm không chú ý một cái, thiếu chút thốt ra vậy con cũng tới làm con của cô a!
Thừa dịp không khí không tệ, Tây Mặc vội từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung nhỏ, mở ra đặt trước mắt Mẹ Lâm, "Tới vội quá, cũng không chuẩn bị tốt lễ vật, bá mẫu đừng chê.”
"Cho cô sao?" Mẹ Lâm tuy không thiếu châu báu, nhưng lần đầu tiên gặp đồ đến từ Ma giới, trong chiếc hộp xinh xắn, là đóa hoa hồng như vừa mới hé nở do mã não điêu khắc thành, tinh thuần không một tia tạp chất, thậm chí còn vương vài giọt sương.
"Thật xinh đẹp." Mẹ Lâm kinh hỉ.
Tây Mặc nhẹ nhàng thở ra, nữ nhân thiên tính quả nhiên đều đồng dạng!
"Khục khục!" Ba Lâm bất mãn ho khan, muốn nhắc nhở thê tử của mình một chút, đừng có dễ bị thu mua như vậy!
Bất quá Lâm Cảnh hiển nhiên hiểu sai ý, cậu nhìn Tây Mặc, nhỏ giọng hỏi: “Anh có lễ vật cho ba của tôi không?”
Lâm giáo sư trước mắt tối sầm, ta không phải ý tứ này a!
"Đương nhiên là có.” Tây Mặc cười cười, "Qua vài ngày nữa ở Huyết tộc tòa thành có dạ tiệc, nếu như bá phụ nguyện ý, con có thể tới đón ngài, sẽ nhận thức rất nhiều gia hỏa thú vị.”
"Không có hứng thú." Ba Lâm hiển nhiên khó mua chuộc hơn.
“Nếu như bá phụ không có hứng thú đối với tụ hội, chúng ta có thể trực tiếp đến lâu đài huyết sắc.” Tây Mặc không nhụt chí, " chỗ đó có một thư viện, bên trong có rất nhiều điển tịch và địa đồ trân quý."
“Là nơi lần trước tôi xem sách ma pháp sao?” Lâm Cảnh hiển nhiên hiểu rõ phụ thân nhà mình hơn.
"Phải rồi." Tây Mặc xoa xoa đầu cậu.
Nghe có điển tịch và sách ma pháp để coi, Ba Lâm cự tuyệt hiển nhiên không dứt khoát như trước, điều kiện này, hình như… Có chút lực hấp dẫn.
Nhưng không thể vì vậy, đem bán đứa con độc nhất a!
"Ta —— "
"Không sao, con không có ý tứ gì khác." Tây Mặc cười càng thêm ôn hòa, "Chỉ là mời bá phụ đến Huyết tộc làm khách mà thôi, không có nghĩa là phải thừa nhận quan hệ của con và Tiểu Cảnh.”
"..." Ba Lâm lần này không nói chuyện, một cổ giả (người thích đọc + lớn tuổi) nghiên cứu Huyết tộc cả đời, có loại cơ hội này, tất nhiên không muốn buông tha.
Hơn nữa cậu ta cũng đã nói, cái này không có nghĩa gì khác —— đại giáo sư Lâm an ủi mình.
“Ba ngày sau con tới đón ngài, nếu bá mẫu nguyện ý, cũng có thể cùng đi." Tây Mặc khóe miệng khẽ nhếch, "Vậy, chúng ta gọi món ăn đi.”
Không ai phản đối, Lâm Cảnh nhẹ nhàng thở ra, tay vụng trộm thả xuống, cùng hắn mười ngón đan xen, lại phát hiện cái người mặt ngoài trấn định đó, lòng bàn tay sớm đã đầy mồ hôi lạnh.
Trên chiến trường cũng không thấy anh ấy khẩn trương như vậy a? Lâm Cảnh trong lòng ấm áp, càng thêm đau lòng, chủng tộc kiêu ngạo như vậy, lại vì mình mà tự hạ thấp như thế…
"Tiểu Cảnh muốn ăn cái gì?" Một câu nhẹ giọng hỏi thăm cắt đứt nghĩ ngợi lung tung của Lâm Cảnh, ngẩng đầu, vừa vặn cùng hắn bốn mắt giao nhau.
Đầy trong mắt là ôn nhu không che giấu, ngu cũng có thể nhìn ra có bao nhiêu quan tâm.
Một bữa cơm ăn xong, Tây Mặc đưa người đến cổng cư xá, mới nho nhã lễ độ cáo từ.
“Anh không lên nhà ngồi một chút sao?" Lâm Cảnh thay Tây Mặc ủy khuất.
Ba Lâm làm bộ không nghe thấy, chắp tay sau lưng đi vào trong.
Mẹ Lâm có chút xấu hổ, vừa muốn nói chuyện, lại bị Tây Mặc mở miệng trước.
"Không sao, em về trước đi." Tây Mặc vuốt phẳng cổ áo cho Lâm Cảnh, "Bằng không bá phụ sẽ tức giận."
“Vậy anh trên đường cẩn thận.” Lâm Cảnh thanh âm thật thấp.
"Bá mẫu, vậy con đi trước." Tây Mặc hướng Mẹ Lâm cười cười, "Hôm nay con thật vui vì người chịu tới gặp con."
"Về sau có thời gian... Lại đến nhà chơi a.” Mẹ Lâm do dự mở miệng.
"Cảm ơn." Tây Mặc hơi cúi đầu, đáy mắt có chút ẩm ướt.
Đêm nay, Tây Mặc đến sớm hơn trước một chút, xuất hiện cùng hắn, còn có một lon súp đặc.
"Thơm quá a." Lâm Cảnh sụt sịt mũi.
“Đói phải không, tối nay em không hảo hảo ăn.” Tây Mặc giúp cậu đổ ra chén, “Vừa kêu đầu bếp chưng cách thủy đấy, em thích nhất cà chua thịt bò mà."
Lâm Cảnh cảm động rối tinh rối mù, gắt gao ôm cổ hắn không chịu buông.
“Súp sắp nguội rồi.” Tây Mặc vỗ vỗ lưng cậu.
"Cảm ơn anh.” Lâm Cảnh giọng mũi dày đặc, có dấu hiệu muốn khóc.
“Anh cảm ơn em mới đúng." Tây Mặc cười cười, ôm chặt cậu hơn, “Cảm ơn em nguyện ý mai này luôn cùng anh.”
“Tôi về sau chuyện gì cũng nghe theo anh.” Lâm Cảnh không biết mình còn có thể làm gì, nên chỉ có cách quyết định đối với hắn tốt gấp bội gấp bội.
"Tốt." Tây Mặc cười khẽ, "Anh nhớ kỹ, không được chơi xấu."
Súp bò hầm hơi đặc, thêm cà chua chua ngọt, là hương vị tuyệt nhất.
“Anh có muốn ăn không?" Lâm Cảnh hỏi hắn.
Tây Mặc há mồm, cười xấu xa sáp lại, “Vợ đút anh.”
Lâm Cảnh múc một miếng thịt đưa tới, còn chưa đút vào miệng, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, vì vậy hết hồn thiếu chút ném muỗng trong tay.
"Hai đứa..." Ba Lâm nhíu mày, mẹ Lâm nghe tiếng chạy đến cũng có chút giật mình.
“Không liên quan đến em ấy, là con tự mình tới.” Tây Mặc không muốn Lâm Cảnh lại bị mắng, "Tiểu Cảnh hồi tối không ăn được bao nhiêu, nên con đưa chút canh tới, con... Lập tức đi ngay."
Lâm Cảnh nắm tay áo của hắn không buông, ủy khuất lại tức giận nhìn ba mẹ mình.
Ba Lâm đen mặt, thở phì phì vung tay đi, mẹ Lâm cũng vội đi theo.
"Bọn họ… Không nói anh nhất định phải đi?” Tây Mặc thử thăm dò hỏi.
Lâm Cảnh gật gật đầu.
"Cho nên... Đêm nay anh có thể ở lại?" Tây Mặc cười.
Lâm Cảnh không nói.
Đêm khuya thanh tĩnh, Tây Mặc nằm trong chăn, trong ngực ôm Lâm Cảnh.
"Ngủ ngon." Tây Mặc hôn lên trán cậu.
“Anh vừa rồi, là cố ý để ba mẹ tôi thấy anh đi?”
Lâm Cảnh đột nhiên rầu rĩ mở miệng.
"Ách..."
"Anh lợi hại như vậy, ba mẹ tôi tới, anh không thể nào không cảm giác được!”
"Ừ..."
“Anh cố ý để ba mẹ tôi thấy anh!”
"..." Tây Mặc thở dài, bị vợ nhìn ra rồi.
"Hừ!"
“Để cho họ cảm thấy anh rất quan tâm em, không tốt sao?” Tây Mặc xoay người ngăn chặn bảo bối của mình, dùng hành động thực tế nói sang chuyện khác.
"A...... Ba mẹ tôi đang ở..."
“Anh bày kết giới, cho nên em có thể yên tâm mà kêu.”
“Kêu em gái anh!”
“Vừa rồi ai nói cái gì cũng nghe anh nhỉ?”
“Ông đây đổi ý rồi!"
"Không còn kịp nữa."
Vài cái đã lột sạch áo ngủ tiểu ngốc, Tây Mặc gần như điên cuồng hôn lên thân thể xinh đẹp kia.
Thật lâu triền miên, cùng với khoái cảm tiêu hồn thực cốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...