Đoàn người giống như xiên mứt quả, đi giữ màn sương mù trắng xóa, trong tay đều nắm lây sợi thừng đỏ.
Trác Phàm dẫn đầu, Tôn quản gia đi phía sau túm chặt lấy quần áo hắn, phòng hắn chạy đi mất.
Bởi vì sương mù quá lớn, mặc dù hai người đi nối tiếp nhau, cũng hoàn toàn không nhìn rõ hình dạng của đối phương, cho nên mọi người chỉ có thể bằng xúc giác đi sát người nhau, phòng ngừa thất lạc.
Khi tất cả đi đến trung tâm của rừng sương mù, không người nào có khả năng chạy khỏi nơi đây, Trác Phàm đột nhiên ngừng lại.
"Ngươi sao vậy?" Tổn quản gia ngẩn ra, trong lòng có chút không yên, tay đang cầm lấy quần áo của Trác Phàm bất giác siết lại thật chặt.
Mỉm cười tà dị, Trác Phàm nhàn nhạt nói: "Tôn quản gia, ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây.
Đường đến Hoàng tuyền, vẫn là các ngươi phải tự mình xuống đi thôi."
Trong lòng cả kinh, Tôn quản gia lúc này mới phát hiện ra cái bẫy.
Không khỏi tay liền thu lại, đem Trác Phàm kéo đến bên người, sau đó đánh một chưởng.
Va chạm một tiếng, quần áo vỡ vụn thành từng mảnh vải.
Nhưng mà ở trong quần áo lại không phải là Trác Phàn, mà là một khối mộc đầu thô to.
Đây..
Tiểu tử này thoát thân từ khi nào?
Tôn quản gia kinh ngạc, dọc theo đường đi lão vẫn luôn đề phòng Trác Phàm ngừa khi hắn giở trò xảo trá, không nghĩ tới vẫn để cho hắn chạy được.
"Mau, trở về đường cũ." Tôn quản gia lập tức xoay người, vội vàng nói.
Mọi người nghe được lời lão nói, liền quay lại túm lấy sợi thừng đỏ.
Nhưng mà, đúng lúc này, sương mù từ bên trong truyền đến, cuối cùng một người hô to: "Không ổn, sợi thừng trở về đã bị chặt đứt."
Nghe được lời này, mọi người tưởng như sét đánh giữa trời quang, mặt xám như tro tàn.
Thân bị sương mù vây hãm bên trong, không có dây thừng dẫn đường, làm sao bọn họ có thể bình yên trở về?
Tôn quản gia nghiến răng nghiến lợi dậm thẳng chân: "Đáng chết, lại bị thằng nhãi thỏ con kia sắp đặt."
"Người đâu, đem tên họ Bàng kia mang lại đây."
"Tôn quản gia, không ổn rồi, tên họ Bàng kia cũng không thấy đâu."
"Khốn nạn!"
Tôn quản gia một quyền hung hăng đánh xuống mặt đất, đem mặt đất tạo ra một lỗ lớn rộng một thước vuông.
Lão nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, lão cả đời đa mưu túc trí, thận trọng, cuối cùng lại bị thua trong tay một tên xú tiểu tử miệng còn hôi sữa.
"Xú tiểu tử, lão phu qua cầu còn nhiều hơn ngươi đi bộ, ngươi đừng nghĩ một cái rừng sương mù nho nhỏ có thể vây khốn lão phu." Tôn quản gia ngửa mặt lên trời hô lớn, "Ngươi chờ lão phu ra ngoài, nhất định đem ngươi băm thành ngàn mảnh."
"Ha ha..
Vậy ngươi tuyệt đối không có được cơ hội này."
Bỗng nhiên, từ trong sương mù vang lên tiếng cười khẽ của Trác Phàm, ngay sau đó làn sương mù nhấp nhô dần dần nhiễm thành màu đỏ.
"Sao ại thế này, sương mù biến đỏ!"
Bọn sơn tặc khiếp sợ nhìn thấy cảnh vật chung quanh biến hóa, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cho dù bọn họ là sơn tặc giết người không thấy máu, cũng chưa thấy qua chuyện gì quỷ dị như thế.
"Tôn quản gia, ngài hiểu biết sâu rộng, đây..
đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Một tên sơn tặc lo lắng hô lớn, nhưng mà lại không ai đáp lại.
Chờ hắn lần mò trước sau, quả thật không tìm thấy một bóng người, giống như tất cả mọi người đều biến mất, chỉ còn lại một mình hắn.
Những kẻ khác cũng nhìn thấy hệt như hắn, lúc trước còn giữ một sợi thừng đỏ ở cùng một chỗ với mọi người, lúc này cũng đều biến mất không thấy đâu.
Tôn quản gia nhìn thấy hết thảy, ánh mắt lộ ra thần sắc khó tin được, lẩm bẩm nói:" Đây..
Đây chẳng lẽ là..
trận pháp! "
Tổn quản gia sống hơn nửa cuộc đời suy cho cùng cũng có kiến thức rộng rãi, nhưng mà càng thấy nhiều, lão càng biết sự lợi hại của trận pháp này, trong lòng càng sợ hãi.
Phàm là trận pháp, đều là mượn lực lượng của đất trời.
Chỉ cần một người thao túng, liền có thể giết chết mười mấy người có thực lực ngang bằng, thậm chí mấy chục cao thủ có tiếng, uy lực của nó căn bản không thể đo lường.
Chỉ là, lão như thế nào cũng không nghĩ đến, bọn họ thế mà lại bị vây bên trong trận pháp.
" Trác Phàm, ngươi..
Rốt cuộc ngươi là ai? "
Tôn quản gia cả người run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi sâu sắc chưa từng có.
Lão hiện tại cuối cùng đã nhìn ra, Trác Phàm căn bản không phải người bình thường, người bình thường làm thế nào hiểu được trận pháp? Nếu ngay từ đầu Trác Phàm đem trận pháp bày cho lão xem, lão căn ban ngay cả lá gan để đuổi theo cũng chẳng còn.
Lạc Vân Thường ở mắt trận, khống chế cả đại trận, hoàn toàn hiểu được tình hình trong trận, lúc này cũng bất giác nhìn về phía Trác Phàm bên cạnh, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Ánh mắt hơi nhíu lại, Trác Phàm vẫn duy trì khuôn mặt không dao động, thản nhiên nói:" Giết!"
Giết!
Lạc Vân Thường nghe được chỉ lệnh, thủ quyết trong tay lập tức biến đổi.
Chỉ một thoáng, sương mù màu đỏ đột nhiên thay đổi, trở thành màu đen thuần túy, đem tất cả mọi người nuốt vào trong màn sương đen dày đặc.
Nếu nói lúc trước họ nhìn không thấy người khác, hiện tại, bọn họ ngay cả chính mình cũng hoàn toàn không nhìn thấy.
Chỉ có bên tai, vang vọng tiếng gào khóc thê lương, giống như hàng vạn hàng nghìn lệ quỷ vờn quanh bên người.
Cô độc, sợ hãi khiến cho nội tâm của bọn họ hoàn toàn mất đi sức phản kháng, từng đạo khí màu đen xông vào trong thân thể họ mà không hề bị cản trở.
Bọn họ chỉ cảm thấy thể xác, tinh thần lẫn linh hồn của bọn họ bị cái gì đó cắn nuốt, căn bản chẳng thể kháng cự.
Giờ này khắc này, trong mắt bọn họ chẳng tồn tại gì khác ngoài sợ hãi.
Khóe miệng không nhịn được cong lên, Trác Phàm trong mắt chớp động một sự hưng phấn, lắc mình một cái tách khỏi Lạc Vân Thường, đi tới chỗ mắt trận, khoanh chân ngồi xuống.
Trong Cửu U bí lục ghi chép tất cả trận pháp đều có thể cùng Thiên Ma Đại Hóa quyết liên kết.
Hiện tại trong trận bọn sơn tặc đã đã gần như bị ma hóa, kế tiếp hắn phải hấp thu toàn bộ nguyên lực của bọn họ..
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...