Ma Hoàng Đại Quản Gia


Ổ chuột bên ngoài hoàng thành đế đô, là góc tối của đế đô.

Nơi này chứa đủ loại người, ngư long hỗn tạp, mỗi một chỗ đều là đổ nát thê lương, hiển hiện cảnh tượng tan hoang đến không chịu nổi.

Phàm là người có chút tiền đều không chọn sống ở đây.

Chỉ có những bần dân nghèo khổ nhất không có nổi một bữa no mới bất đắc dĩ ở loại địa phương này, chờ ngày sinh mệnh kết thúc.

Nhưng ở phía cuối ổ chuột này có một tiểu viện đổ nát mà không ai dám tiến vào.

Cho dù có người sa sút từ bên ngoài lưu lạc đến tận đây, cũng sẽ có kẻ hảo tâm cảnh cáo bọn họ tránh xa chỗ đó ra.

Tiểu viện này không có ai ở, nhưng đến đêm khuya lại vô tình phát ra vài tiếng vang, thậm chí có người nghe được bên trong có tiếng trò chuyện khe khẽ.

Có kẻ từng cố lấy dũng khí tiến vào trong xem, rốt cuộc không thấy bóng dáng một ai, tựa như chưa từng tồn tại bất kỳ điều kỳ lạ nào.

Chẳng bao lâu sau, có vài cao thủ đoán cốt cảnh, thậm chí là thiên huyền cảnh không tin tà ma quỷ quái xông vào.

Sau đó..

không có sau đó nữa, mọi người không bao giờ thấy họ bước ra nữa.

Bắt đầu từ đó, tiểu viện này biến thành cấm địa, một cấm địa mà cả cường giả cũng không dám đặt chân vào!

Lại là một đêm trăng tròn, giữa khuya, trong ổ chuột nháy mắt trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều sớm về nhà, tránh xa cái tiểu viện tà dị kia.

Nhưng vào lúc này, trong tiểu viện cũng chợt nổi lên một ánh đèn mờ, tựa như ma trơi chập chờn.

Trong một căn phòng đổ nát của viện tử, một lão giả với hai phiến tóc mai bạc trắng ung dung ngồi trên ghế bành, trên tay cầm chiếc quạt lông chầm chậm chuyển động.

Đôi mắt khép hờ, thỉnh thoảng có ánh sáng chợt lóe.

Khóe miệng khẽ nhếch, tựa như đối với hết thảy mọi thứ trên đời đều như không.

Đứng sau ông là hai lão nhân, một người tóc đen và một người tóc trắng.

Hai lão nhân kia đều đang nhắm mắt, nhưng quanh thân đều phát ra khí tức của cường giả, khiến cho trong phạm vi trăm mét không một sinh vật nào dám lại gần.


Cho dù là là một con bọ cánh cứng, khi lại gần bọn họ dường như cũng bị dọa sợ mà bay đường vòng.

Vù!

Tiếng xé gió vang lên, một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện ở ngoài phòng, trên đầu đội một chiếc mũ vành màu đen, nhìn không rõ mặt.

Quạt trắng trong tay lão giả râu bạc trắng nháy mắt dừng lại, trên môi nở một nụ cười điềm đạm: "U cốc chủ, mọi chuyện thế nào rồi?"

Hắc y nhân gỡ mũ xuống, để lộ dung mạo thật, chính là U Minh Cốc cốc chủ, U Vạn Sơn!

Thở dài, U Vạn Sơn bất đắc dĩ lắc đầu: "Tâm huyết mười mấy năm đều như nước chảy về biển.

Hoàng đế kia buộc U Minh Cốc ta cách ly khỏi Phong Lâm Thành, đồng thời đối với sáu thế gia khác đặt ra hạn chế, xem ra đã phát hiện được điểm gì rồi."

"Ồ." Lão giả nhíu mày, cười khẽ: "Như vậy là nói, hoàng đế đã quyết định mở ra Minh Châu Mật Lệnh?"

"Theo lão phu đoán, hẳn là như thế!"

U Vạn Sơn gật đầu, trên mặt lộ ra một cỗ tức giận: "Lần này xem như bọn họ may mắn, tiếp theo sẽ không tiện nghi như vậy đâu.

Hoàng thất muốn trợ giúp thế gia thứ tám, cũng phải nhìn xem gia tộc này có bản lĩnh sống đến lúc đó hay không!"

"Ha ha..

U cốc chủ chớ có tức giận, thua chính là thua, sao lại tìm nhiều cớ như vậy?" Lão giả trên mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, nhưng trong miệng lại phát ra tiếng cười nhạo, "U Minh Cốc thân là Ngự Hạ Thất Thế Gia, lại ngay cả ba gia tộc thế tục cũng không xử lý được, cho dù sau này bị thay thế hẳn cũng là chuyện đương nhiên."

Nghe được lời này, U Vạn Sơn giận dữ, khí tức toàn thân nháy mắt bừng lên.

Thực lực của thiên huyền đỉnh phút chốc đã đánh nát cửa sổ phòng, mang theo uy áp sát khí hướng về phía lão giả kia.

"Chư Cát Trường Phong, lúc trước nội dung của Minh Châu Mật Lệnh là ngươi nói cho ta biết, cũng là ngươi nói hoàng thất cố ý bồi dưỡng thế gia thứ tám thay thế U Minh Cốc ta.

Kế hoạch mười mấy năm tất cả cũng đều xuất phát từ ngươi, bây giờ ngươi lại có thể nói ra câu này?"

U Vạn Sơn hét lớn với lão giả kia, "Ngươi muốn tìm chết."

Khóe miệng toát ra ý cười nhàn nhạt, lão giả vẫn như cũ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, quạt lông trong tay không ngừng phe phẩy.


Ầm!

Bỗng nhiên, ngay lúc trước khi uy áp cường đại kia sắp đến trước người Chư Cát Trường Phong, hắc phát cùng bạch phát lão giả ở sau ông ngột nhiên mở hai mắt.

Trong phút chốc, hắc quang bạch quang trong mắt hai lão nhân kia lóe lên, một cơn sóng chấn động phát ra.

Uy áp của U Vạn Sơn cùng sóng chấn kia va vào nhau, tạo ra một vụ nổ đinh tai nhức óc.

Cả khu ổ chuột không khỏi bị chấn động.

Từ cổ họng U Vạn Sơn, một ngụm máu tươi nhịn không được phun ra, sắc mặt tái nhợt.

Hai lão nhân kia lần nữa nhắm hai mắt lại, không hề cử động, Chư Cát Trường Phong vẫn như cũ phe phẩy quạt lông, ý cười nhàn nhạt trên môi.

Mặt đầy hoảng sợ nhìn hai lão giả tóc đen cùng tóc trắng kia, U Vạn Sơn khó tin thảng thốt: "Âm Dương Song Lão?"

Chư Cát Trường Phong gật đầu cười: "U Cốc chủ quả nhiên kiến thức hơn người, hai vị tiền bối này đã hơn trăm năm qua không hề hiện thân, không ngờ ngươi còn có thể nhận ra bọn họ."

Cắn chặt răng, U Vạn Sơn thở hổn hển từng chập, đôi lúc lại phun ra một ngụm máu tươi, nhưng khi nhìn về phía hai lão nhân kia, trong mắt liền ngập tràn sợ hãi.

"Không hổ là Thiên Vũ Đệ Nhất Trí Giả, Tứ Trụ Chi Thủ, Chư Cát thừa tướng.

Cư nhiên ngay cả hai lão quái vật cũng có thể thỉnh rời núi, cho dù là Ngũ Đại Hộ Long Thần Vệ Phương Thu Bạch kia, hiện tại phỏng chừng cũng không thể làm gì được lão nhân gia ngươi."

"Ha ha..

U cốc chủ quá khen, tại hạ không kham nổi danh hiệu Thiên Vũ Đệ Nhất Trí Giả, hiện tại lại càng không dám ngang nhiên trở mặt với hoàng thất." Chư Cát Trường Phong lắc đầu, cười khẽ hai tiếng, trên mặt là ý cười đầy tự tin.

Cười lạnh, U Vạn Sơn hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Chư Cát thừa tướng khiêm tốn quá mức cũng chỉ là tự đại.

Lấy thực lực hiện tại của ngài, Thiên Vũ Đế Quốc còn có ai có thể là đối thủ của ngài? Bao gồm cả hoàng thất!"

"Ài, khó trách ngươi lại thua ở Phong Lâm Thành.

Trên đời này, thực lực mạnh yếu cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài!" Chứ Cát Trường Phong thở dài, bất đắc dĩ nhìn lên trời cao, "Hơn nữa, ta cũng không phải Thiên Vũ Đệ Nhất Trí Giả."


"Ngài không phải, còn có thể là ai?"

"Người ở trên ta!" Chư Cát Trường Phong chỉ lên đỉnh đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.

U Vạn Sơn mày khẽ nhíu, khinh thường cười nói: "Ngài là chỉ cái lão hoàng đế ngu ngốc kia?"

"Ngu ngốc?"

Chư Cát Trường Phong nhìn hắn, trong mắt tản mát ý cười: "Ta ở triều đường làm thừa tướng đương triều bốn mươi năm, cho đến giờ vẫn không rõ đến tột cùng trong đầu hắn nghĩ gì.

Hắn nếu ngu ngốc, trên đời này hẳn chẳng còn ai khôn khéo đâu."

"U cốc chủ, ngươi trở về đi, gần đây đừng gây chuyện nữa!"

Chư Cát Trường Phong xếp quạt lại, trên mặt lần nữa khôi phục vẻ mặt điềm đạm như thường: "Kẻo bị lão đầu kia bắt lấy cơ hội, khiến cho ngươi vạn kiếp bất phục!"

"Hừ, dựa vào thực lực hiện giờ của hoàng thất, muốn diệt U Minh Cốc ta cũng không dễ dàng đến vậy đâu." U Vạn Sơn khinh thường bĩu môi, nhưng khi hắn nhìn vào ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Chư Cát Trường Phong, lập tức không dám nhiều lời nữa, ôm quyền rồi biến mất vào trong bóng tối của màn đêm.

Đợi sau khi U Vạn Sơn rời đi, Chư Cát Trường Phong hít một hơi thật sâu, nhìn lên bầu trời mênh mông, đáy mắt sâu thẳm.

"Bệ hạ của ta, ngài rốt cuộc đang tính toán điều gì, Minh Châu Mật Lệnh lại là thứ gì? Ai.."

Ba tháng sau, trong rừng sương mù dưới Hắc Phong Sơn, Trác Phàm cầm một bình hồ lô đứng cạnh một huyết trì đầy hàn khí.

Thủ quyết trong tay biến đổi, trong ao liền có một chấm đỏ bay ra, tiến nhập vào hồ lô.

Nhìn thấy những chấm đỏ không ngừng mấp máy kia, Trác Phàm nở một nụ cười hài lòng.

Huyết trì này là Trác Phàm đặc biệt kiến tạo dùng để bồi dưỡng Hàn Đàm Tuyết Tàm.

Chẳng qua, hiện tại cũng nên đổi tên, hẳn nên kêu là Hàn Đàm Huyết Tàm.

Đây là ma vật do Trác Phàm dùng bí thuật trong Cửu U Bí Lục đặc biệt bồi dưỡng.

Nó chẳng những kế thừa đặc tính ký sinh vĩnh cửu của Hàn Đàm Tuyết Tàm, còn cùng Trác Phàm tâm ý tương thông, có thể phối hợp cùng hắn sử dụng tà pháp bí thuật của Cửu U Bí Lục, Huyết Chú.

Huyết Chú này vốn là biện pháp khống chế thuộc hạ của ma đạo cao thủ, một khi hạ Huyết Chú xuống cho thuộc hạ, kẻ này cả đời sẽ phải nghe theo mệnh lệnh.

Nếu không huyết chú phát động, lập tức huyết bạo mà chết, cực kỳ ác độc tàn nhẫn.

Chỉ là Huyết Chú này cũng có chỗ thiếu hụt, kẻ bị hạ Huyết Chú nếu thực lực cao hơn người hạ chú có thể sẽ phát sinh phản phệ.

Chuyện này đối với Trác Phàm mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.


Nhưng hiện tại thì không sao, có Huyết Tàm này phụ trợ, cho dù đối phương thực lực cao hơn mình, cũng tuyệt không xảy ra chuyện phản phệ đến mức nguy hiểm.

Bởi vì Huyết Tàm vẫn ký sinh ở trong cơ thể kẻ đó, kẻ đó dĩ nhiên không thể thoát khỏi khống chế của Huyết Chú.

Lợi dụng loại ma vật kỳ lạ này, Trác Phàm có thể khống chế phần lớn cao thủ đến trợ trận.

Chuyện này nếu để cho cao thủ thiên huyền cảnh, thậm chí là thần chiếu cảnh nghe được, nhất định sẽ thi nhau đến diệt trừ Trác Phàm, bởi vì loại ma vật này thật sự rất đáng sợ, rất nghịch thiên.

Có thể đem cao thủ biến thành nô lệ của mình, ai nghe thấy cũng sẽ nhịn không được mà run rẩy.

Khóe miệng kéo lên một nụ cười tà, Trác Phàm đem ấu trùng Huyết Tàm bỏ đầy hồ lô, rời khỏi rừng sương mù.

Sau đó thủ quyết biến đổi, trong rừng nháy mắt tràn ngập sương mù huyết sắc, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào nữa.

Đây là căn cứ nuôi dưỡng của hắn, sao có thể để kẻ khác phát hiện?

Sau khi thu hồ lô vào trong nhẫn, Trác Phàm trở về Hắc Phong Sơn.

Dọc đường đi, Trác Phàm cẩn thận kiểm tra từng cành cây ngọn cỏ để đảm bảo độ chính xác.

Trong ba tháng qua, không chỉ có hoàng thất hỗ trợ mấy ngàn khối linh thạch và hàng trăm nguyên liệu đan dược, Tiềm Long Các còn gửi tới một ngàn khối linh thạch, sau đó lại gửi thêm hai ngàn linh thạch nữa.

Nhiều linh thạch đến tay như vậy khiến cho vị trận pháp đại sư như hắn nháy máy có chỗ để phát huy.

Hơn nữa nơi này bản thân chính là thiên nhiên đại trận, cho nên không cần đến vạn khối linh thạch vẫn có thể bày ra đại trận phòng ngự không tồi.

Phía đông Hắc Phong Sơn, là vị trí thanh long ngự, thuộc mộc, là nơi có sức sống trường sinh, cho nên Trác Phàm bày ra ngũ cấp đại trận Độc Long Trận.

Trong trận độc thảo mọc thành bụi, khói độc trường kỳ không tiêu tan, cho dù là thiên huyền cao thủ tiến vào trận, muốn sống đi ra cũng rất khó.

Phía tây là nơi bạch hổ ngự, thuộc kim, duệ khí dồi dào, Trác Phàm bày ra ngũ cấp trận pháp Kim Quang Trận.

Trong trận có cửu nhật chiếu sáng, hào quang bắn ra tứ phía, không ai có thể ở trong trận mở to mắt mà đi, lại thêm mỗi một đạo kim quang đều như một lưỡi kiếm, có thể giết người vô hình.

Phía nam của chu tước, thuộc hỏa, hỏa khí trùng trùng, Trác Phàm bày ra ngũ cấp trận pháp Hắc Viêm Trận, ngọn lửa trong trận chính là thực cốt ma diễm, một khi dính vào người rất khó thoát khỏi, cho đến khi đốt đối thủ thành tro mới thôi.

Phía bắc là của huyền vũ, thuộc thủy, nơi tràn ngập giá lạnh, Trác Phàm bày ngũ cấp trận thức Băng Ảnh Trận.

Trong trận hàn phong lạnh thấu xương, ảo ảnh tầng tầng lớp lớp, vào trong trận rất khó tìm được dường ra, cuối cùng sẽ vì hàn khí nhập thể mà đông cứng chết.

Sau khi bố trí tốt tứ đại trận thức, Trác Phàm chưa nói với ai, nhưng hôm nay hắn phải rời khỏi, muốn đem thủ quyết trận pháp truyền cho người đáng tin.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui