Ma Hoàng Đại Quản Gia


Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời lẳng lặng rọi vào trong phòng bếp của tiểu viện.

Mí mắt Lạc Vân Thường run lên, khẽ nheo lại rồi mở đôi mắt hãy còn buồn ngủ.

Nhìn quanh tứ phía một hồi, mới phát hiện nơi này là phòng bếp, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Ngày hôm qua vì làm vài món ăn, quả thật đã mệt tới mức nằm sấp xuống mà ngủ ở đây một đêm.

Chuyện này nếu nói ra, khẳng định sẽ chẳng ai tin.

Một tụ khí cảnh tu giả làm thế nào chỉ bởi vì nấu ăn mà mệt đến mức này? Nhưng thật sự là, nếu so với nấu ăn, nàng thà nguyện ý đi tu luyện.

Nhưng khi nàng định đứng lên, cũng không khỏi sửng sốt.

Trên người nàng phủ một chiếc áo mộc mạc, sau lưng cũng cảm nhận được sự mềm mại, không cứng như bếp lò chút nào.

Khẽ cắn môi, Lạc Vân Thường chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bên cạnh, lại chỉ thấy Trác Phàm vẻ mặt lạnh nhạt đang nghiêng người ngồi bên cạnh.

Mà thứ đang đè nặng sau lưng nàng, chính là cánh tay của hắn.

"A.."

Lạc Vân Thường suýt nữa kêu ra tiếng, liền vội vàng bịt kín miệng mình lại.

Nàng vạn vạn không nghĩ tới, Trác Phàm thế mà lại ở đây trông nàng một đêm.

Hai má bất giác có chút phiếm hồng, Lạc Vân Thường ngẩn ngơ ngắm nhìn dung mạo điềm đạm của Trác Phàm lúc ngủ, không tự chủ được chậm rãi dịch người về phía trước.

Môi mọng đỏ thắm cùng hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ dần dần đến gần khuôn mặt hắn.

"Trác quản gia, tiểu thư.." Đột nhiên, một tiếng hét lớn từ trong tiểu viện vang lên, âm thanh mang tính chất phá đám của Bàng thống lĩnh nháy mắt truyền vào tai hai người.

Trác Phàm mày bất giác run lên, mí mắt cử động.

Lạc Vân Thường thấy thế, lập tức tựa vào đầu vai hắn tiếp tục giả bộ ngủ, chỉ là hàng mi dài khi nhắm lại vẫn còn lo lắng mà run run.

Tựa như vừa làm cái gì đó xấu hổ sợ bị người phát hiện, mặt đỏ bừng.

Trác Phàm mở đôi mắt còn buồn ngủ, hít sâu một hơi, hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, đợi Bàng thống lĩnh tới mới nhíu mày hỏi: "Lão Bàng, chuyện gì vậy?"

"Ách, Trác huynh đệ, tiểu thư nàng.." Bàng thống lĩnh nhìn bộ dáng hai người không khỏi sửng sốt, chỉ chỉ Lạc Vân Thường.

Trác Phàm quay sang nhìn Lạc Vân Thường cả mặt ửng đỏ, còn lạnh run, liền sờ trán nàng: "Nóng thật, hay do tối hôm qua ngủ bị cảm lạnh?"

Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm âm thầm tự trách.


Vón dĩ tối hôm qua hắn muốn ôm Lạc Vân Thường trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại sợ đánh thức nàng, cho nên đã ở lại đây bảo hộ một đêm.

Nhưng không nghĩ tới việc này lại khiến nàng sinh bệnh.

"Lão Bàng, có chuyện gì để nói sau, ta đưa nha đầu này về phòng nghỉ ngơi trước."

Trác Phàm một tay ôm lấy Lạc Vân Thường, lập tức đi về hướng phòng nàng, nhưng lão Bàng vô cùng khẩn trương, vội hỏi: "Không được a, Trác huynh đệ, có người cần thỉnh tiểu thư đi một chuyến, vạn vạn không đắc tội nổi a."

"Cái gì mà không đắc tội nổi, cho dù là Tiềm Long Các mời cũng không đi." Trác Phàm giận dữ, lạnh lùng nói, "Không thấy nha đầu này sắp chết ngất rồi sao, nhất định đang bệnh nặng, thế này còn có thể tiếp khách? Cùng lắm thì đợi một chút, ta đi thay."

"Ai nha, Trác huynh đệ, Trác quản gia, người này phải do đích thân tiểu thư tự mình ra mặt, hắn là người mang theo kim bài ngự thưởng đó." Bàng thống lĩnh quýnh cả lên, lớn tiếng nói.

Trác Phàm không khỏi ngẩn ra, dừng cước bộ.

Người có kim bài ngự thưởng, hẳn là hộ vệ hoàng gia, cho dù là gia chủ Thất Thế Gia tùy tiện gọi đến phải đến, nếu không chính là tội bất kính kháng chỉ.

Nhẹ thì xử tử một người, nặng thì liên lụy cửu tộc.

Đương nhiên, lấy thực lực Ngự Hạ Thất Thế Gia, hoàng thất cũng không dám làm như vậy.

Chỉ là đối với loại tiểu gia tộc chẳng có tí sức ảnh hưởng như bọn họ mà nói, làm như thế là hoàn toàn có thể.

Ánh mắt Trác Phàm khẽ nhíu lại, sau khi cẩn thận suy nghĩ, lãnh đạm nói: "Lão Bàng, ngươi đi nói cho hắn.

Nói tiểu thư nhà ta hôm nay thân thể không khỏe, bảo hắn ngày mai lại đến."

"Cái gì?"

Nghe được lời này, Bàng thống lĩnh cả kinh, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Đối phương chính là phụng hoàng mệnh mà đến, ngươi cứ như vậy đuổi đi, rõ ràng chính là không muốn sống phải không a.

Nhưng trong lòng Trác Phàm cũng đều biết.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, hắn có thể khẳng định người đến truyền tin chính là tên bàn tử kia phái tới.

Mà bàn tử kia nhân cách không tồi, cũng không phải kẻ hành động theo cảm tính, lạm sát kẻ vô tội, cho nên hắn mới dám quyết đoán từ chối như thế.

"Theo lời ta mà làm, lập tức!"

"Từ từ!"

Bỗng nhiên, Lạc Vân Thương kêu to một tiếng, từ trong lồng ngực Trác Phàm vùng vẫy bước xuống, nghiêm túc nói: Bàng thống lĩnh, ngươi bảo người nọ chờ một lát, ta đi rửa mặt chải đầu một chút sẽ qua đó.

"


" Vâng! "

Bàng thống lĩnh liền ôm quyền, bất giác thở phào một cái, thầm cảm thấy may mắn.

Nếu không phải đại tiểu thư tỉnh lại đúng lúc, thực sự làm theo lời Trác huynh đệ, không biết sẽ bị bao nhiêu cái sọt úp vào.

Cũng phải nói vị Trác quản gia này của ta, thật đúng là trời không sợ, đất không sợ, chỉ là ta đi theo hắn cùng làm việc, lúc nào trong lòng cũng run sợ a.

Bàng thống lĩnh lắc đầu, thở dài lĩnh mệnh đi khỏi.

Trác Phàm nhìn Lạc Vân Thường đầy nghi hoặc.

Vừa nãy còn một bộ dáng hôn mê bất tỉnh, làm thế nào giờ đã tỉnh táo lại?

Còn Lạc Vân Thường lại nhướn mắt quyến rũ nhìn hắn:" Ngươi đấy sao lại làm việc khinh suất như thế, người của hoàng thất là những kẻ có thể dễ dàng đắc tội sao? "

Nói xong, dường như sợ Trác Phàm nhìn ra điều gì, Lạc Vân Thường vội vàng bước như chạy trốn.

Chỉ để lại Trác Phàm ở một bên vừa lắc đầu, vừa đi đến phòng khách, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Đi vào phòng tiếp khách, Trác Phàm gặp được người truyền lệnh kia, toàn thân quần áo hạ nhân, thực lực tụ khí đỉnh, chính là một trong những kiệu phu hôm qua nâng kiệu cho bàn tử.

" Ngươi là Trác quản gia nhỉ, chủ nhân nhà ta mời người cùng Lạc tiểu thư đến phủ một chuyến! "

Nhìn thấy Trác Phàm, người nọ đứng lên ôm quyền, nhưng trên mặt đầy vẻ kiêu căng, ánh mắt khinh thường không che dấu chút nào.

Hơn nữa không biết cố ý hay vô tình, con kim bài ngự thưởng kia luôn ở bên hông lúc ẩn lúc hiện, giống như sợ người khác không biết hắn là hộ vệ vậy.

Hừ một tiếng, Trác Phàm trong lòng cười lạnh:" Ở trước mặt lão tử cũng muốn làm sói đuôi to, ngươi còn non lắm.

Lúc lão tử còn vờ bị áp bức, ngươi còn trong bụng mẹ ngươi chưa chui ra đâu.

"

Chẳng thèm liếc mắt đến người nọ một cái, Trác Phàm bá đạo ngồi lên vị trí trên cao, một chân bắt chéo lên, chẳng thèm quan tâm đến hắn.

Người nọ biến sắc, trong mắt ngột nhiên sinh ra một cỗ tức giận.

" Thương thế của bàn tử vẫn ổn chứ.

"Đột nhiên, Trác Phàm lo lắng hỏi.


Người nọ sửng sốt, bàn tử?

Sau đó mới đột nhiên phát hiện, tên mập trong miệng Trác Phàm, chính là chủ tử của hắn.

Chỉ là trên đời này, người dám ngang nhiên gọi chủ tử hắn là bàn tử, tuyệt đối không quá mười người a.

Như vậy, quan hệ của người này cùng chủ nhân..

Trong lúc nhất thời, người nọ lòng đầy lo sợ, trong mắt không còn vẻ kiêu ngạo, ngược lại còn có chút cung kính nói:" Chủ tử nhà ta hôm qua trở về, vẫn chưa đề cập qua việc bị thương.

"

" Thật không? "

Trác Phàm khẽ chau mày, sau khi tà dị liếc mắt nhìn người nọ, cười to ra tiếng:" Ha ha ha..

nhất định là bàn tử đó vì mặt mũi, không nói mà thôi.

Lão tử hôm qua tẩn hắn hơn ba mươi quyền, đá hắn hơn mười cước, hắn có thể vô sự sao? "

" Ngươi nói xem có đúng hay không? Tiểu tử kia chỉ giả vờ để hạ nhân các ngươi không chê cười hắn, ha ha ha..

"Trác Phàm nhíu mày nhìn người nọ, vẻ mặt vui cười.

Người nọ khóe miệng giật giật, không biết nên trả lời như thế nào, quả thật xấu hổ vạn phần.

" Đúng rồi, lão già Phương Thu Bạch hôm qua sau khi trở về, có còn ủ rũ hay không? "Lúc này, Trác Phàm lại đột nhiên cẩn thận nhìn về phía hắn, nói nhỏ.

Người nọ sửng sốt, khẽ lắc lắc đầu.

Hắn hiện tại đã gần như hoàn toàn tin lời Trác Phàm nói, Phương Thu Bạch ngày hôm qua cùng chủ tử của bọn chúng trở về, bọn họ mới biết được Phương Thu Bạch cũng có tới đây.

Nhưng Trác Phàm lại biết, điều này chứng tỏ hắn thật sự cùng với chủ tử của mình có quan hệ rất gần.

Nghĩ đến đây, người nọ vội lén lút đem kim bài kia cất vào trong túi quần.

Loại đồ vật này hù dọa người khác còn thành công, nhưng trước mặt vị gia gia này vẫn là đừng lấy ra thì hơn, chỉ thêm mất mặt.

" Ồ, thật tốt quá! "

Nhìn thấy người nọ lắc đầu, Trác Phàm giả vờ thở phào, vui mừng nói:" Ngươi không biết đâu, ngày hôm qua Phương lão nhân kia muốn thu ta làm đồ đệ, nếu không phải ta trung thành tận tâm, thà chết không theo thì đã sớm bị lão ta mang đi rồi.

Ta vốn đang sợ lão tức giận, về sau vẫn còn muốn đến dây dưa với ta.

Nghe xong lời ngươi nói, ta cũng an âm, lão nhân kia xem ra cũng đã hiểu được nỗi khổ của ta.

"

" Cái gì, Phương Thu Bạch muốn thu ngươi làm đồ đệ? "

Người nọ nghe được như thế, không khỏi sợ hãi, dưới chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Trời ạ, vị gia gia trước mặt này đến tột cùng là ai? Chẳng những là bằng hữu của chủ tử, chủ tử bị hắn đánh cũng không nói một tiếng, ngay cả Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch đến cả hoàng thượng thấy còn phải nhượng bộ ba phần cũng muốn thu hắn làm đồ đệ?


Trác Phàm thấy bộ dáng sợ hãi quá mức của tên kia, liên tục cười lạnh, những ngoài mặt vẫn khó hiểu hỏi:" A, ngươi làm sao vậy, khi không sao lại ngã trên đất? "

" Ta giúp ngươi đứng lên! "Trác Phàm ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân mình một chút cũng không nhúc nhích.

Người nọ rất thông minh, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, liên tục xua tay:" Không cần, Trác quản gia, tiểu nhân sao dám nhận đại lễ của ngài, ngài đây là đang dọa chết tiểu nhân.

"

" Hừ, bản tính nô tài! "Trác Phàm khinh thường bĩu môi, hừ lạnh," Đỡ ngươi một chút, sao có thể tính đại lễ gì chứ? "

" Vị này chính là sứ giả của hoàng thượng phải không? "

Lúc này, Lạc Vân Thường sau khi sửa soạn trang điểm bước ra, minh diễm động lòng người, không còn bộ dáng lôi thôi, hướng người nọ nhẹ nhàng thi lễ.

Người nọ thấy vậy, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa khóc lóc nói," Ngài dọa chết tiểu nhân, ngài ngàn vạn lần đừng như vậy.

Nếu chủ tử biết ta đối với bằng hữu của ngài ấy vô lễ, nhất định sẽ nghiêm trị tiểu nhân.

"

Lạc Vân Thường sửng sốt, không rõ đầu đuôi nhìn về phía Trác Phàm.

Trác Phàm khẽ nuhuns vai, tỏ vẻ chẳng biết gì.

Bàng thống lĩnh theo sát phía sau cũng xem đến mắt choáng váng.

Ngươi vừa rồi cũng chẳng phải thái độ như vậy a.

Còn nói cái gì tiểu thư nhà ta trong thời gian một nén nhang không đến, liền tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà, như thế nào hiện tại lại khách khí như vậy?

Còn hơn cả vừa rồi, rõ ràng khách khí đến thái quá.

Bàng thống lĩnh nghi hoặc nhìn về phía Trác Phàm, lại chỉ thấy hắn lộ ra một nụ cười thần bí.

Rất nhanh, lão Bàng liền biết hết thảy chuyện đều có quan hệ với vị Trác quản gia này, bất giác dựng ngón cái lên.

Có thể làm cho hộ vệ hoàng gia hướng loại tiểu gia tộc như chúng ta quỳ lạy, cũng chỉ có Trác quản gia nhà chúng ta mới có thể làm được thôi.

Trác Phàm tùy ý khoát tay áo, ngược lại nhìn về phía người nọ, nghiêm túc hỏi:" Bàn tử kia tìm chúng ta có chuyện gì? "

" Đây..

Tiểu nhân cũng không rõ, tiểu nhân chỉ phụng mệnh thỉnh Phong Lâm Thành Thái Gia, Lôi gia cùng Lạc gia đi đến phủ nội đàm luận."Người nọ ngoan ngoãn nói ra.

Ánh mắt Trác Phàm nhíu lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.

Chẳng lẽ..

bí mật của tam gia mà U Minh Cốc nhằm vào, còn có quan hệ với hoàng thất..

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui