Ma Hoàng Đại Quản Gia


Lúc sau, Trác Phàm đưa bàn tử đến một khu núi rừng không người ở, Long Quỳ sợ gặp chuyện không may, cũng đi theo.

Dọc đường đi, Trác Phàm đều dùng Huyết Anh âm thầm quan sát.

Quả nhiên, như lời tên bàn tử kia nói, hộ vệ của hắn một tên cũng không đi theo.

Bốp bốp bốp!

Trác Phàm vỗ tay, khen ngợi nói: "Bàn tử, ngươi quả thật rất khí phách, lại có thể thực sự một tên hộ vệ cũng không mang."

"Hừ, lão tử nói luôn giữ lời.

Huống hồ chuyện này liên quan đến chung thân hạnh phúc của lão tử cùng Quỳ muội, càng phải cho xú tiểu tử nhà ngươi thua tâm phục khẩu phục, miễn cho sau này lại lấy cớ đến dây dưa với Quỳ muội." Bàn tử bĩu môi, cao ngạo ngẩng đầu.

Khóe miệng khẽ nhếch, Trác Phàm đột nhiên lộ ra một nụ cười tà dị: "Chẳng qua, ngươi không lo lắng ta cho người mai phục ở đây sao?"

Nghe được lời này, mày của bàn tử bất giác giật giật, sau chốc lát mở to đôi mắt như hạt đậu xanh hướng bốn phía dò xét, chợt ngẩng cổ hét lớn: "Hừ, lão tử đơn thương độc mã đến đây, nếu ngươi còn làm ra loại thủ đoạn hạ cấp như thế, Quỳ muội há có thể để ý ngươi? Cuối cùng, cho dù ta là người bị đánh, cũng vẫn là lão tử thắng!"

"Ha ha ha..

Tiểu tử, đầy khí phách, ta thích.

Vậy chúng ta bây giờ bắt đầu một chọi một, quyết phân thắng bại." Trác Phàm cười lớn một tiếng, hào hùng vạn trượng.

Nhưng mà, tiếng cười của hắn còn chưa dứt, một tiếng hô vang lên, quyền phong nổ vang.

Trác Phàm cả kinh, vội vàng tránh né, nhưng do bất ngờ nên không kịp đề phòng, mặt vẫn là bị quyền phong lạnh thấu xương kia quét qua.

Đợi đến khi hắn lui ra sau mấy chục thước, má phải đã sưng đỏ lên.

"Này, bàn tử, ta còn tưởng ngươi là kẻ quang minh lỗi lạc, không nghĩ rằng ngươi cũng thích đánh lén?" Trác Phàm tức giận lườm, nhưng bàn tử kia cũng từ chối cho ý kiến, bĩu môi nói: "Ngươi vừa nãy không phải đã nói bắt đầu rồi sao, sao lại nói lão tử đánh lén?"

Khẽ sửng sốt, Trác Phàm nhìn bàn tử thật sâu, thầm gật đầu cảm thán.

Tiểu tử này không chân chất giống như bên ngoài, nhưng hành động xử sự cũng coi như quang minh chính đại.

Cùng lão Bàng mặc dù đều là người trung hậu, nhưng lại theo hai kiểu khác nhau.

Mà so sánh với loại chân chất thuần túy như lão Bàng, Trác Phàm thế nhưng phát hiện càng thích bàn tử trong thật thà chất phát lại mang theo giảo hoạt này hơn.

Vốn người trong ma đạo chính là vì đạt được mục đích có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Hành động của bàn tử này lại hợp lý trong phạm vi đánh gần, ngược lại càng phù hợp khẩu vị của Trác Phàm.


"Ha ha ha..

Đúng vậy, ngươi nói rất đúng!" Trác Phàm điên cuồng cười lớn, đột nhiên sắc mặt cả kinh, chỉ về hướng Long Quỳ nói: "Bàn tử mau nhìn, Long Quỳ nàng cởi y phục kìa."

Tuy rằng biết rõ là lừa người, nhưng bàn tử vẫn không tự chủ được mà quay cái đầu lớn sang.

Binh!

Ngay trong nháy mắt này, Trác Phàm một cước đưa thân thể tròn vo của hắn đá bay ra hơn mười thước.

"Vô sỉ!"

Long Quỳ đứng một bên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thần tình đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nhìn Trác Phàm.

Nhưng hắn không chút để ý, trên mặt ý cười vẫn như trước nhìn bàn tử kia.

"Tiểu tử khốn nạn, ngươi dám vũ nhục Quỳ muội, ta nhất định phải giáo huấn ngươi thật tốt." Bàn tử lồm cồm bò dậy, da thịt tròn vo rủng rỉnh, đôi mắt đầy giận dữ.

Trác Phàm khoát tay áo, cười nói: "Ta vừa nãy ngôn ngữ đúng thật có chút lỗ mãng, nhưng mà ngươi sau khi nghe ta nói, lập tức liền quay đầu.

Lúc ấy trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì, có phải đó cũng là vũ nhục Long đại tiểu thư của chúng ta hay không?"

Không khỏi sửng sốt, bàn tử kia nháy mắt ngây dại.

Một phen luận điệu này của Trác Phàm, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được.

Tuy nói Trác Phàm vừa rồi đổi với Long Quỳ ngôn ngữ có bất kính, nhưng hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn vòa khoảnh khắc kia, không phải cũng là khinh nhờn nữ thần sao, vậy hắn còn có lý do gì đi trách cứ đối phương?

Nghĩ đến đây, oán khí của bàn tử nhất thời tiêu tán không tăm tích, thậm chí còn có một chút vẻ hổ tẹn.

Nhưng tưởng tượng đến bộ dáng Long Quỳ nếu thật sự không có mặc quần áo, mặt hắn liền thoáng chốc đỏ bừng lên, đôi đồng tử nhỏ thỉnh thoảng âm thầm giấu giếm nhìn qua dáng người thướt tha của Long Quỳ.

Ánh mắt khẽ nhíu lại, Long Quỳ hoàn toàn biết bàn tử này đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt mang theo sát ý bỗng nhiên trừng về phía hắn.

Bất chợt rùng mình một cái, bàn tử không dám nhìn nữa, vội vàng trở về nhìn Trác Phàm, trong mắt dần dần khôi phục chiến ý: "Tiểu tử, chuyện vừa nãy lão tử sẽ không truy cứu.

Hiện tại, lão tử nên thật sự nghiêm túc."

Vừa dứt lời, bàn tử đột nhiên hét lớn một tiếng, toàn thân cao thấp bỗng nhiên bốc lên thổ hoàng sắc quang mang.

Đại địa xung quanh tại nơi hào quang xuất hiện cũng đều nứt ra.


"Phàm giai cao cấp vũ kỹ, chấn sơn quyền!"

Phát ra tiếng rống to đinh tai nhức óc, bàn tử hướng thẳng Trác Phàm mà vọt tới, tựa như trâu đực nổi điên không thể cản phá.

Phàm là nơi hắn đi qua, từng hòn đá trên mặt đất tất cả đều bị ép thành mảnh vụn.

"Tiểu tử, không muốn bị thương thì né đi.

Chỉ là nếu ngươi né tránh, chính là nhận thua!"

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Trác Phàm không hề sợ hãi vươn tay chắn lại, bên trong bàn tay hiện ra hồng quang tiên diễm.

Thấy tình hình này, bàn tử không khỏi giận dữ, mắng to: "Xú tiểu tử, ngươi muốn chết à! Lão tử chính là tụ khí thất trọng, lại là cấp cao vũ kỹ.

Ngươi chỉ là một tên tụ khí ngũ trọng, lại xuất ra một chiêu trung cấp vũ kỹ, đùa gì vậy?"

"Không muốn chết, liền né đi!" Bàn tử vừa lao thẳng tới, vừa lớn tiếng la lên.

Nhưng Trác Phàm vẫn đứng thẳng tắp như trước, trong mắt không có chút dao động.

Thầm thở dài một tiếng, trong mắt bàn tử hiện lên một tia không đành lòng.

Nhưng đã chậm, thân thể to mọng của hắn đã sớm đánh vào Trác Phàm đang ngạo nghễ đứng thẳng người kia.

Oanh!

Một tiếng nổ phát ra, chuyện kỳ dị xuất hiện.

Bên ngoài nhìn thấy Trác Phàm, người có vẻ đang ở thế bất lợi vẫn như cũ đứng thẳng ở nơi đó, gió nhẹ lay động, không di chuyển nổi một sợi tóc của hắn.

Bàn tử kia lại bị hung hăng bắn bay ra ngoài, hao quang toàn thân kia dưới huyết quang bị đánh cho tiêu tán.

Bàn tử ngã phịch trên mặt đất, bị té đến thất điên bát đảo.

Đợi hắn đứng dậy, trên mặt đều là vẻ kinh hãi.

"Chuyện này sao có thể? Rõ ràng lão tử mạnh hơn, sao lại bị đánh bay dễ dàng như vậy?" Bàn tử không tin được nhìn Trác Phàm phía trước, rất lầu mới hồi thần.

Long Quỳ cười lạnh một tiếng, không hề ngạc nhiên.

Tuy rằng nàng đối với Trác Phàm vẫn bất mãn, nhưng sâu trong lòng cũng vô cùng bội phục năng lực cùng thực lực của hắn.


Dù sao hắn là người đầu tiên trên đại lục lấy thực lực tụ khí cảnh giết được hai thiên huyền cảnh cao thủ, há lại không thể đối phó được bàn tử này?

Chậm rãi đi đến bên người bàn tử, Trác Phàm vươn một bàn tay, lộ ra một nụ cười thản nhiên: "Bàn tử, vừa nãy ngươi hạ thủ lưu tình rồi, ta biết ngươi không dùng toàn lực."

Khoát tay áo, bàn tử thầm than một tiếng: "Thua chính là thua, tụ khí thất trọng đối phó tụ khí ngũ trọng nếu còn dùng toàn lực, cũng chẳng khác gì thua cuộc.

Ta làm việc luôn luôn công đạo, lần này là ngươi thắng."

Lắc đầu, sắc mặt Trác Phàm đột nhiên nghiêm túc: "Có lẽ chuyện vừa nãy trong mắt ngươi mà nói là công đạo, nhưng trong mắt ta là nhân từ."

Mày bất giác run lên, bàn tử nhìn Trác Phàm thật sâu.

Hắn vạn vạn không đoán được, tâm tư vừa nãy trong lòng hắn lại bị nam nhân trước mặt này nháy mắt bắt được.

"Không hổ là người Quỳ muội coi trọng, rất khá!"

Bàn tử khen ngợi gật đầu, duỗi tay ra bắt lấy tay Trác Phàm làm trụ, mượn lực đứng lên.

Đi đến trước mặt Long Quỳ, thở dài nói: "Quỳ muội, ánh mắt muội không tồi, tiểu tử này ngày sau sẽ là đại nhân vật."

Nhưng mà, đúng lúc này, tiếng xé gió vang.

Đồng tử Trác Phàm co lại, một bước xa nháy mắt bước tới đứng trước người bàn tử, một tay đẩy hắn cùng ngã qua một bên.

Cùng thời điểm đó, một đạo thanh quang xẹt qua phía trên nơi trước khi hai người ngã xuống.

Nơi mà nó đi qua, cây cối đều bị một đường ngang chặt đứt.

Bàn tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng này, bất giác hít sâu một ngụm khí lạnh.

Đến khi lại nhìn sang Trác Phàm bên cạnh, trong mắt đã tràn ngập cảm kích: "Huynh đệ, cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng, không thể tưởng tượng được ta lại bị tình địch cứu."

"Muốn tạ ơn còn hơi sớm, bọn họ đến đấy." Trác Phàm nhướn mày, kéo bàn tử lên, Long Quỳ cũng vội vàng đến đến bên người bọn họ, hướng bốn phía vừa quan sát vừa phòng ngự.

Đúng lúc này, hơn chục tiếng không khí bị xé toạc vang lên, ba người Trác Phàm nhìn về phía trước, trước mặt bọn họ đã bị mười mấy đại hán che mặt vây quanh.

Quan sát khí thế mờ ảo bọn họ phát ra, thế mà lại đều là cường giả đoán cốt cảnh.

"Làm sao bây giờ?"

Long Quỳ nhíu chặt mày, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn về phía Trác Phàm.

Giờ này khắc này, Tiềm Long Các nước xa không dập được lửa gần, hộ vệ của bàn tử cũng đều không có ở đây, nàng chỉ có thể dựa vào tên tiểu tử mà nàng vẫn luôn chán ghét nhưng luôn tạo ra kỳ tích này.

Chậm rãi đẩy hai người ra, bàn tử bình tử bước ra ngoài, trên mặt không có chút sợ hãi, chỉ nhìn thẳng về hắc y nhân phía trước: "Người các ngươi muốn tìm chính là ta, còn bọn họ không liên quan, thả bọn họ đi."

"Khặc khặc khặc..

Không hổ là thành viên hoàng thất, quả nhiên có phong phạm vương giả.


Bất quá đáng tiếc, chúng ta làm việc tuyệt không lưu lại người sống." Lúc này, kẻ cầm đầu trong đám hắc y nhân bước ra, quái dị cười hai tiếng.

Bàn tử khẽ cắn môi, vẻ mặt căm hận.

Cộp!

Đột nhiên, Trác Phàm bước đến trước người bàn tử, đưa hắn che ở sau lưng, trên mặt lộ ra một nụ cười tà dị: "Bàn tử này do ta bảo vệ, các ngươi muốn giết hắn, trước hết qua cửa của ta đã."

Vừa dứt lời, mười mấy hắc y nhân lập tức phát ra tiếng cười nhạo đầy khinh thường.

"Một tiểu quỷ tụ khí cảnh cũng dám xuất đầu?"

"Dù sao bọn họ đều phải chết, trước hết bắt đầu từ tiểu quỷ này đi."

"Trước hết vẫn là giết tên bàn tử kia đã, lấy hoàn thành nhiệm vụ làm đầu.

Chúng ta thật vất vả mới đợi được cơ hội này, không được phạm sai lầm.."

Nhìn thấy bọn họ líu ríu đấu khẩu, bàn tử tiến đến nói nhỏ bên tai Trác Phàm: "Huynh đệ, người bọn họ tìm chính là ta.

Chút nữa ta chạy về hướng đông dụ bọn họ rời đi, ngươi lập tức mang Quỳ muội quay về Tiềm Long Các."

Chậm rãi lắc đầu, Trác Phàm cười thất thanh: "Lấy tốc độ của ngươi, chạy chưa đến mười thước đã bị bọn họ giết, còn đòi dụ bọn chúng rời đi như thế nào?"

"Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Bàn tử sốt ruột la lên.

Trong mắt sát ý chợt lóe rồi biến mất, Trác Phàm lạnh lùng nói: "Làm thịt bọn họ!"

Vừa dứt lời, Trác Phàm dưới chân vừa động, nháy mắt đã đi đến trước mặt tên cầm đầu, hào quang trong tay lóe ra, Tà Nguyệt Luân đã nắm trong tay.

"Là ma bảo?"

Hắc y thủ lĩnh cũng nhận ra thứ này, cảm thấy kinh hãi.

Nhưng khi hắn muốn né tránh, một đạo hồng quang cũng ngột nhiên nhập thể, tiếp theo hắn liền bất động mà không hiểu vì sao.

Bá!

Ngân quang hiện lên, thủ lĩnh ở trước mặt mọi người nháy mắt một phân thành hai.

Máu loãng đỏ tươi chảy thành một vũng.

Chỉ có Trác Phàm đứng trong vũng máu, thần sắc trong mắt dần trầm xuống, lạnh như băng.

Giờ khắc này, hai mắt bàn tử từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên đẩy ra đống thịt béo trên mặt, mở càng lúc càng to..

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui