Sáng sớm ngày thứ hai, phương đông hé lộ ra chút nắng sớm nhè nhẹ, Long Quỳ cùng Long Kiệt mang theo mấy trăm hộ vệ Tiềm Long Các mệt mỏi về tới trong phân bộ, nhưng dưới vẻ mỏi mệt kia cũng để lộ ra thần thái tự hào.
Trận chiến với U Minh Cốc này, bọn họ chẳng những đánh thắng, hơn nữa còn thắng rất đẹp.
Ba người Long Cửu cùng Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão đã sớm đứng ở cửa đại môn nhìn bọn họ trở về, thấy nhân số không giảm đi quá nhiều, vui mừng gật đầu.
"Tam thúc, Ngũ thúc, Cửu thúc!"
Đến gần trước mặt ba người, Long Quỳ cùng Long Kiệt vội vàng tiến lên phía trước, cung kính thi lễ, trên mặt tản mát nụ cười tự đắc.
Khóe miệng khẽ kéo lên một đường cong, Tam trưởng lão vuốt râu, nhàn nhạt nói: "Tiểu Quỳ, A Kiệt, tình hình chiến đấu hôm qua như thế nào?"
Liếc nhìn nhau, Long Quỳ nhướn mày lên, tiên phong đáp lời đầy đắc ý: "Khởi bẩm Tam thúc, hôm qua như người dự đoán, sau khi mọi người đuổi theo ba trưởng lão U Minh Cốc, bọn họ quả nhiên dẫn một số đông nhân mã đánh úp chúng ta.
Bất quá, đều bị chúng ta đánh cho hoa rơi nước chảy.
Trừ bỏ mấy cao thủ đoán cốt cảnh đã chạy thoát, những người khác không ai còn sống."
"Tốt!"
Long Cửu hô lớn một tiếng, tâm tình vô cùng vui sướng, tấm tắc khen: "Hai tiểu tử Tiểu Quỳ cùng A Kiệt này tiến bộ không nhỏ a, có thể dẫn dắt hộ vệ của chúng ta tiêu diệt gần như toàn bộ người của đối phương, thật sự là hả lòng hả dạ."
"Tam ca, huynh trở về ở trước mặt Các chủ, nhất định phải cho hai tiểu tử kia một cái công trạng, ha ha ha.." Long Cửu cười lớn, âm thanh chấn động cả không trung, giống như phiền muộn nhiều năm tất cả đều được trút ra.
Tam trưởng lão vuốt râu mỉm cười, Long Quỳ và Long Kiệt nhìn nhau, cùng nở một nụ cười thấu hiểu.
Lần đầu tiên từ lúc chào đời đến giờ, bọn họ vì Tiềm Long Các chân chân chính chính lập đại công.
Loại cảm giác vinh quang cùng thỏa mãn này, bọn họ từ trước tới giờ đều chưa từng cảm nhận qua.
"Đúng rồi."
Lúc này, Tam trưởng lão mày khẽ cau, nhìn về phía Long Quỳ cùng Long Kiệt nói, "Động tĩnh rất lớn ngày hôm qua là chuyện gì xảy ra, các ngươi có biết không?"
Không khỏi sửng sốt, Long Quỳ cùng Long Kiệt lại liếc nhìn nhau, đều là lắc đầu đầy mê mang.
"Tiếng nổ hôm qua chấn động thiên địa, chúng ta vẫn tưởng ba vị trưởng lão cùng ba lão nhân U Minh Cốc kia đánh nhau.
Chẳng lẽ, không phải sao?" Long Quỳ nghi hoặc nhìn về phía ba người.
Ba vị trưởng lão sắc mặt đều nghiêm trọng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chỉ một thoáng, tiếng nổ chấn động lòng người kia nháy mắt trở thành vấn đề nan giải, không ai biết rõ nguyên nhân.
"Đúng rồi, người lạc gia không phải vẫn luôn trốn ở tiểu viện sao, chúng ta đi hỏi bọn họ một chút xem họ có biết chuyện gì không?" Đột nhiên, Long Cửu vỗ đầu, nhìn về phía tam trưởng lão nói.
"
Gật nhẹ đầu, Tam trưởng lão xoay người đi về hướng tiểu viện Tiềm Long Các, những người khác đều đi theo sau.
Long Quỳ khóe miệng khinh thường nhếch lên, lẩm bẩm nói:" Ngày hôm qua đánh nhau kịch liệt như vậy, người của tiểu gia tộc này phỏng chừng sợ tới mức ngay cả cửa cũng không dám ra, nói không chừng ngoại trừ âm thanh, cái gì cũng không thấy.
"
Những người khác nghe được, không nói gì, Long Kiệt cũng từ chối cho ý kiến, chỉ lắc đầu.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đồng ý với quan điểm của Long Quỳ, đến hỏi cũng là để tránh phải bỏ sót manh mối mà thôi.
Mọi người rất nhanh đã tới bên trong tiểu viện, lập tức hướng tới trước cửa phòng chỗ của người Lạc gia ở mà đi đến.
Nhưng khi bọn họ đi vào trước phòng khách, lại chỉ thấy ngoại trừ Trác Phàm thì cả ba người Lạc gia đều tập trung ở trước cửa phòng hắn, đầy mặt háo sắc.
Mặt khác còn có ba người, trong đó lại có một vị cường giả thiên huyền cảnh.
" Chẳng lẽ..
Tối hôm qua là do..
"
Ba người Long Cửu cảm thấy rùng mình, bước nhanh đến trước mặt Lôi Vân Thiên, ôm quyền thi lễ.
" Không biết huynh đài có phải..
"Long Cửu nghi hoặc nhìn về phía lão, từ khi nào mà Lạc gia lại có cường giả như vậy?
Lôi Vân Thiên cũng biết rõ thực lực của Tiềm Long Các, không dám chậm trễ, vội vàng hoàn lễ nói:" Tại hạ Hắc Phong Sơn, Lôi Vân Thiên, ngưỡng mộ đại danh của Tiềm Long Các đã lâu.
Hôm nay nhìn thấy ba vị trưởng lão, thật sự là hạnh ngộ, hạnh ngộ! "
Nghe được lời này, Long Cửu gật đầu sáng tỏ mọi chuyện.
Thời gian Long Cửu đóng quân ở Phong Lâm Thành không ngắn, cũng biết nơi các thế lực gia tộc phân bố.
Ngoại trừ Tôn gia, trước kia cũng chỉ có Lạc gia, Thái gia cùng Hắc Phong Sơn Lôi gia xem như nhất lưu gia tộc của nơi này.
Đương nhiên, cũng chỉ là giới hạn trong tiểu địa phương Phong Lâm Thành, không thể so sánh với Thất Thế Gia tung hoành đại lục.
Chỉ là hiện tại, Lôi gia đã xuất hiện một vị cường giả thiên huyền cảnh, như vậy lực ảnh hưởng của Hắc Phong Sơn không thể so với trước đây.
Tuy rằng đoán cốt cảnh chỉ kém thiên huyền cảnh nhất giai, nhưng chỉ cần có một cao thủ thiên huyền cảnh tọa trấn, gia tộc này ở trên đại lục tối thiểu cũng là nhị lưu gia tộc.
Nếu không, vậy chỉ có thể là tam lưu hoặc mạt lưu.
Hiện tại, Lôi gia có thể xem như nhất chi xuất chúng của Phong Lâm Thành.
" Ách, Lôi Gia chủ, không biết các người đây là..
"Long Cửu nhìn thấy tất cả mọi người tụ tập ở trước cửa phòng Trác Phàm, không rõ nên hỏi.
Lôi Vân Thiên thầm than một tiếng, buồn bã đáp:" Trác quản gia tối hôm qua bị trọng thương, bây giờ không rõ sống chết..
"
" Cái gì, ngày hôm qua nơi này cũng bị tập kích? "
Không khỏi cả kinh, Tam trưởng lão sửng sốt nói.
Lão vẫn nghĩ người U Minh Cốc đến đã bị Long Quỳ cùng Long Kiệt chặn lại, không nghĩ tới còn có nhân mã.
" Chẳng lẽ nói, bọn họ dự bị hai toán nhân mã? "
" Hừ.
"Lúc này, một âm thanh rất nhỏ đầy khinh thường từ trong đám người truyền ra, cũng tinh tường rơi vào tai mỗi người:" Trác Phàm kia không phải vẫn rất ngông cuồng sao, còn tuyên bố trong mười năm vượt qua Thất Thế Gia.
Kết quả mấy tiểu mao tặc đến đây, nhiều người như vậy vẫn vô sự, chỉ mình hắn bị thương, thật vô dụng! "
Trong chốc lát, tất cả mọi người của Lạc gia cùng Lôi gia hướng về phía âm thanh phát ra mà hung hăng trừng mắt, Long Quỳ không quan tâm xoay người hờ hững, thần tình đầy vẻ khinh miệt.
" Tiểu quỳ, câm mồm.
"Long Cửu liếc sang Long Quỳ trừng mắt một cái, Long Quỳ mới miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Áy náy nhìn về phía Lôi Vân Thiên, Long Cửu nhẹ nhàng nói:" Thật có lỗi, nha đầu kia không hiểu chuyện, ngươi đừng trách.
Không biết tối hôm qua tới là người phương nào, ngay cả thực lực thiên huyền cảnh như ngươi cũng không thể bảo hộ tốt tiểu tử Trác Phàm kia.
"
Cái gì, ta bảo hộ hắn?
Nghe được lời này, Lôi Vân Thiên không khỏi sửng sốt, tiếp theo đó là thần tình chua xót mà lắc đầu:" Nói ra thật xấu hổ, tại hạ ngày hôm qua vừa mới đột phá thiên huyền cảnh, còn không có được cái năng lực bảo hộ Trác quản gia kia.
"
Người bên ngoài nhìn vào tu vi thiên huyền cảnh của Lôi Vân Thiên, thực lực cực mạnh, có địch đến phạm, đương nhiên là lão bảo hộ mọi người.
Chỉ có lão trong lòng rất rõ ràng, là ai ở đây bảo hộ ai.
" Chẳng qua, ngày hôm qua người tới kia cũng là thiên huyền cao thủ, có người gọi hắn là Vân trưởng lão.
"
" Cái gì, Phiên Thủ Vi Vân, U Vân Thanh? "
Không khỏi cả kinh, hai người Tam trưởng lão cùng Long Cửu nhìn nhau, mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, lẩm bẩm:" Thật không ngờ, hôm qua hắn cũng đến đây.
"
Tiếp theo, vẻ mặt lão lại ngạc nhiên nhìn về phía Lôi Vân Thiên nói:" Lôi huynh đệ, ngươi thực rất giỏi.
Ngươi cũng biết, U Vân Thanh kia chính là một trong mười hai trưởng lão của U Minh Cốc, hơn mười năm trước đã nhập thiên huyền cảnh.
Ngươi vừa mới vào thiên huyền cảnh đã có thể chặn hắn một đêm, quả thực là đột phá.
"
Còn hai người kia cũng là ánh mắt tán thưởng.
Hai má bất giác đỏ lên, Lôi Vân Thiên vội ho một tiếng, lẩm bẩm nói:" Ba vị trưởng lão quá khen, kỳ thật Lôi mỗ..
Thật sự ngay cả một chiêu của hắn cũng không ngăn được.
"
" Như vậy suốt một đêm, các ngươi làm thế nào còn có thể bình yên vô sự? "Long Cửu sửng sốt, lớn tiếng hỏi.
Gãi gãi đầu, Lôi Vân Thiên quay mặt nhìn về phía phòng Trác Phàm:" Đó còn không phải nhờ Trác quản gia sao, nếu không mọi người nơi này chỉ sợ đều khó mà may mắn thoát chết.
"
" Cái gì, ngươi nói người vẫn luôn ngăn cản U Vân Thanh là Trác Phàm? "
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, chỉ là Long Quỳ vẫn biểu hiện ra vẻ khinh thường.
" Nhưng..
Nhưng hắn chỉ là một tên tụ khí cảnh a.
"Long Cửu không tin mà hét lên.
Có chút vô phương nhún vai, Lôi Vân Thiên cười khổ liên tục:" Chuyện này ta đương nhiên biết..
chỉ là..
vậy thì sao? "
Một câu" Vậy thì sao ", nhất thời khiến cho hơi thở của Long Cửu bất giác bị kiềm hãm, giống như việc một tụ khí cảnh đánh với thiên huyền cảnh cả một đêm là chuyện thường tình.
" Vậy, sau đó thì sao? "
Tam trưởng lão siết chặt hai tay, nhìn thẳng vào ánh mắt Lôi Vân Thiên:" Ngươi là nói, Trác Phàm bằng vào thực lực tụ khí cảnh, bức lui lão gia hỏa U Vân Thanh kia? "
" Bức lui? "
Mày bất giác chau, Lôi Vân Thiên mặt hiện lên vẻ lay động, giống như đang nghĩ tới cảnh tượng rung động lòng người tối hôm qua:" Các ngươi, đừng quá khinh thị tiểu tử Trác Phàm này.
"
Cái gì, khinh thị? Chúng ta sao lại khinh thị?
Nhìn khắp cả đại lục, việc tụ khí cảnh đem thiên huyền cảnh cao thủ bức lui đã bao giờ xảy ra?
Chúng ta đoán rằng U Vân Thanh kia bị hắn bức lui, rõ ràng là đối với thực lực của hắn đã khuếch đại cực hạn, khuếch đại đến mức ngay cả chính bản thân cũng không tin được nữa.
Nếu không phải ngươi tự mình nói ra miệng, chúng ta cũng đâu nghĩ đến việc này.
Ba trưởng lão liếc lẫn nhau, đều bất giác nuốt nước miếng, tim gần như đập bình bịch.
" Lão tiểu tử kia căn bản chưa kịp lui, đã bị Trác Phàm một chiêu giết chết, một mảnh vụn cũng không còn a! "Lôi Vân Thiên thở dài một hơi, thổn thức nói.
" Cái gì? "
Ba vị trưởng lão nhất tề kêu ra tiếng, trên mặt đã tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Thiên huyền cảnh bị một tên tụ khí cảnh giết chết trong chốc lát, ngàn đời chưa từng nghe thấy a!
Long Quỳ cùng Long Kiệt cũng hoàn toàn ngây dại, điều này sao có thể?
Lại nuốt nước miếng xuống lần nữa, tay Long Cửu đều bởi vì tin tức chấn động tinh thần này mà bất giác run rẩy:" Ngươi là nói động tĩnh lớn tối qua là do Trác Phàm làm? Vì giết trưởng lão thiên huyền cảnh của U Minh Cốc nên bị thương? "
Lôi Vân Thiên nhìn thấy ánh mắt cấp thiết của ba người, đầu tiên là gật đầu, tiếp theo lại là cau mày lắc đầu.
" Ngươi như vậy là có ý gì? "Long Cửu không khỏi khẩn trương, khí thế quanh thân không kìm được phát ra, khiến cho đám người Long Quỳ Long Kiệt đều phải lui về sau.
Bất đắc dĩ thở dài, Lôi Vân Thiên cười khổ nói:" Ta bảo các ngươi đừng xem thường đứa nhỏ kia, vì giết U Minh Cốc trưởng lão cũng không có trả giá nặng như là bị thương, chỉ hao hết nguyên lực, có chút hư thoát mà thôi.
"
" Làm sao có thể, hắn hoàn hảo không tổn hao gì giết được U Vân Thanh? "Long Cửu gần như sắp bị tin tức chấn động tinh thần theo nhau mà đến này khiến cho sốc nặng, ngay cả lời nói cũng bắt đầu trở nên không rõ ràng:" Nhưng..
Nhưng hắn sao lại bị thương? "
Rầm!
Bỗng nhiên, một âm thanh lớn vang lên, Trác Phàm đẩy cửa bước ra, mặt tái nhợt nghiêm lại nhìn về phía Long Cửu, tức giận hừ một tiếng:" Kia còn không phải bởi vì huynh, Cửu ca? "
" Trác Phàm! "
Thấy hắn đi ra, mọi người nhất tề kêu lên có sợ hãi, có kinh ngạc, có vui sướng, càng nhiều chính là âm thanh tràn ngập nghi hoặc phức tạp.
" Thương thế của ngươi đã đỡ chưa? "Lạc Vân Thường vội vàng tiến lên, quan tâm hỏi.
" Tốt cái rắm! "
Trác Phàm tức giận lại hừ một cái, hai mắt hung tợn quét qua những người ở đây:" Lão tử dưỡng thương, các người ở bên ngoài líu ríu không ngừng, bảo lão tử làm sao chữa thương được? "
Nghe xong, mọi người mặt hiện lên vẻ xấu hổ, đều bất đắc dĩ cúi đầu.
Chỉ có ba vị trưởng lão Tiềm Long Các kia vẫn là vẻ mặt kinh nghi bất định nhìn về phía hắn.
Cảm thán cười lạnh một tiếng, Trác Phàm quay về phía Long Cửu, thản nhiên nói:" Cửu ca, ngươi không phải muốn biết ta vì sao bị thương à? Chính là vì hắn! "
Nói xong, Trác Phàm vung tay lên, một đạo bạch quang hiện ra, khối thi thể lạnh lẽo xuất hiện trước mặt mọi người.
Mà ba vị trưởng lão Tiềm Long Các nhìn thấy, lại không nhịn được sợ hãi kêu ra tiếng.
" Trọc Ưng Giản Phàm!"
* * *
Thật sự thì dịch đoạn này mà vừa dịch vừa ứa.
Vì ứa nên có tâm trạng để dịch ghê lắm.
Tui sẽ cố gắng chờ đến ngày mà nữ chính xuất hiện a.
Vì cũng là tác phẩm dịch đầu tay nên mong mọi người góp ý ạ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...