Ma Hoàng Đại Quản Gia


Trong phòng của tiểu viện, Trác Phàm lẳng lặng ngồi xếp bằng ở đầu giường, thật lâu sau mới phun ra một ngụm trọc khí, hai mắt mở ra.

Chỉ kém một chút nữa là có thể lại đột phá, trở thành tu giả tụ khí ngũ trọng.

Chỉ tiếc nguyên lực trong cơ thể vẫn dừng lại ở đỉnh tụ khí tứ trọng, không thể bước thêm bước nữa.

Sớm biết như thế, lúc trước ở trên núi Hắc Phong Sơn nên chừa chút thời gian, hấp thụ thêm nguyên lực của vài người.

Chỉ là khi đó vì tiết kiệm thời gian, chỉ lo sai bảo Huyết Anh giết người, lãng phí nhiều tài liệu luyện công như vậy.

Hiện tại, đại chiến sắp tới, hắn cũng không thể để Huyết Anh đi ra ngoài.

Nếu không vạn nhất đụng phải Giản trưởng lão kia đem Huyết Anh của hắn diệt đi, lúc đó hắn muốn khóc cũng không kịp.

Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Nhịn một chút đi, bọn họ cũng sắp đánh đến rồi!"

Nhưng mà, ngay lúc hắn vừa dứt lời, một cỗ khí tức khủng bố đột nhiên hướng nơi này lao tới.

Sợ hãi cả kinh, Trác Phàm vội vàng chạy ra ngoài phòng, nhảy lên nóc nhà.

Đã thấy một người sớm đứng trên không trung, phóng mắt nhìn lại, đúng là Long Cửu.

Giờ này khắc này, lão cũng nhìn thấy phương hướng khí tức kia đánh tới, độc nhãn càng không ngừng nhíu lại, sát ý nồng đặc không chút che dấu mà lan rộng ra.

Mặc dù chỗ của Trác Phàm cách Tiềm Long Các khoảng trăm bước xa, hắn cũng không nhịn được rùng mình một cái.

"Quả nhiên đúng là vậy, bọn họ đều là thiên huyền cảnh cao thủ!"

Tuy rằng Trác Phàm nhìn không rõ thực lực của Long Cửu, nhưng đoán rằng cũng là trên thiên huyền, hiện giờ thấy hắn đứng trên hư không, càng thêm xác định dự đoán này.

Về phần hai lão già mới tới kia, thì lại càng là thiên huyền cảnh cao thủ.

Nghĩ đến đây, Trác Phàm phóng nhãn nhìn một chút, nhưng không thấy hai người kia hiện thân, lập tức liền nghĩ tới tính toán của bọn họ.

Nói vậy bọn họ là đã mai phục hoàn hảo, khiến cho Giản Phàm kia có đi không có về.

Ánh mắt khẽ nhíu lại, khóe miệng Trác Phàm kéo lên một đường cong tà dị.

Ba lão già này an bày đến như thế, đúng là cho thấy Tiềm Long Các rốt cuộc đã quyết tâm muốn cùng U Minh Cốc tử chiến, bất kể hậu quả.

Kể từ đó, song phương không còn đường để giải hòa, Lạc gia liền sẽ thật sự an toàn.

"Trác Phàm, đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, đám người Lạc Vân Thường và Lôi Vũ Đình cùng nhau đi vào trong viện, chỉ có lão nhân kia không tới.

Trác Phàm biết lão còn đang luyện hóa dược lực, thực lực còn chưa khôi phục.


Bọn họ bên này, dù sao vẫn thiếu một cao thủ chân chính có thể đảm đương cục diện.

Vì thế vội vàng quát: "Các ngươi đi ra làm gì, trở về!"

Bọn họ đạo hạnh thấp bé, ở trước mặt thiên huyền cảnh cao thủ, người ta chỉ động một đầu ngón tay là có thể bóp chết, Trác Phàm có thể đứng đây là do nhờ vào Cửu Thiên Bàn Long Trận chống đỡ.

Nhìn thấy vẻ mặt Trác Phàm ngưng trọng như thế, Lạc Vân Thường cũng biết sự tình thực sự nghiêm trọng, lập tức ôm lấy đệ đệ, dẫn mọi người quay về phòng lánh mặt.

Trước khi đi vẫn không quên nhìn hắn một cái: "Trác Phàm, ngươi cũng phải cẩn thận!"

Trác Phàm không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lại nhìn về phía hư không.

"Khặc khặc khặc.."

Đột nhiên, tiếng kêu như đang cười của một con quạ vang lên trước tai mọi người, một đám mây đen chậm rãi bay tới trên không trung của Tiềm Long Các.

Cùng với tiếng cười, một hắc bào lão nhân chậm rãi từ trong mây đen đi ra, mái tóc thưa thớt đón gió mà lay động, song đồng tà dị gắt gao nhìn chằm chằm Long Cửu phía đối diện, nhưng ánh mắt u lãnh cũng không ngừng liếc về hướng tiểu viện.

"Trọc Ưng Giản Phàm, lá gan của ngươi thật lớn, lại dám đến địa bàn của lão phu gây chuyện?" Long Cửu vừa thấy Giản trưởng lão kia, độc nhãn lập tức đỏ ngầu.

Cừu hận thấu xương làm cho mỗi một chữ lão nói ra đều mang theo sát ý nồng đậm.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Trọc Ưng Giản Phàm cất tiếng cười to nói: "Long Cửu, người của Tiềm Long Các giết đệ tử U Tuyền của U Minh Cốc chúng ta, chẳng lẽ còn không cho phép lão phu đến đòi lại công đạo?"

"Công đạo? Người U Minh Cốc các ngươi cũng biết cái gì gọi là công đạo?" Hô hấp của Long Cửu ngày càng dồn dập, tựa hồ nghĩ đến thâm cừu đại oán nào đó, phẫn nộ quát, "Lúc trước là ai trù tính lừa lão phu tới Lạc Diệp Thành, là ai bày ra bẫy rập, lấy ba đối một hủy đi Tử Lôi Kim Nhãn của lão phu?"

Tử Lôi Kim Nhãn?

Nghe được lời này, Trác Phàm không khỏi cả kinh, không nghĩ tới Phàm Giai cư nhiên còn có người tu luyện bản lĩnh cao cường như thế.

Tương truyền Tử Lôi Kim Nhãn chính là một trong Thượng Cổ Thập Đế, nằm trong tam đế mạnh nhất, là thần nhãn của Thiên Đế.

Mắt phóng kim quang, chứa thần lôi diệt thiên.

Cho dù là thánh cấp cao thủ, bị hắn liếc mắt một cái, liền sẽ thần hồn câu diệt.

Cho dù là đế cấp cao thủ cũng rất khó nhìn thẳng hắn dưới mười giây.

Thật không nghĩ tới, pháp môn tu luyện thần thông như thế lại gặp được trên người Phàm Giai tu giả.

Chỉ là không biết hắn tu luyện tới trọng thiên thứ mấy rồi.

Nếu là lục trọng thiên, bị hủy như vậy thật sự là đáng tiếc.

Cho dù đặt ở trên người Ma Hoàng hắn, chuyện này so với thù giết cha, hận đoạt thê, càng là thâm cừu khắc cốt.


"Ha ha ha.."

Giản Phàm nghe được lời lão nói, không có chút xấu hổ, ngược lại đắc ý cười to nói: "Đó là do ngươi ngu xuẩn, trách được ai? Lúc trước ngươi bằng vào Tử Lôi Kim Nhãn, ở Tiềm Long Các cũng là cao thủ số một số hai.

Hiện tại không có thứ để dựa vào, chỉ sợ đã muốn sa sút mà thối lui ẩn cư.

Thân là một trong Cửu Đại Trưởng Lão, lại chỉ có thể canh giữ Phong Lâm Thành ở tận biên giới này, buồn cười a buồn cười."

"Giản Phàm!"

Long Cửu cắn chặt răng, toàn thân khí thế đại phóng, trong độc nhãn tựa hồ thật sự có máu lưu động: "Thù đoạt mắt, lão phu cùng ngươi không đội trời chung!"

Vừa dứt lời, Long Cửu liền phóng mạnh về phía trước.

Trong chưởng tựa như có một con kim long quấn lấy, đánh mạnh ra.

"Linh giai trung cấp vũ kỹ, Đằng Long Trảo!"

Rống!

Rồng ngâm tiếng vang khắp thiên địa, kim long trong tay Long Cửu tựa như đang sống, bỗng nhiên lao ra.

Bộ dáng giương nanh múa vuốt như muốn xé nát kẻ thù ở trước mặt.

Lạnh lùng cười, Giản Phàm ném cho lão một ánh mắt khinh thường, sau đó tay vung lên.

Chỉ một thoáng, hắc khí từ trong ống tay áo của hắn ào ạt tràn ra, tiếp theo biến thành xiếng xích đen tuyền, nháy mắt đem con kim long kia buộc chặt lại.

Bàn tay khẽ bóp, con kim long kia lại thét lên một tiếng rồi dập nát.

"Linh giai trung cấp ngũ cấp, U Minh Tỏa Liên!"

Giản Phàm cười nhạo một tiếng: "Long Cửu, trước kia ngươi có Tử Lôi Kim Nhãn nên hóa rồng, hiện tại người chỉ là một con trùng.

Danh hào Thần Nhãn Long Cửu không bao giờ có thể khôi phục được nữa.."

Nhưng mà, còn chưa đợi hắn nói hết lời, một bàn tay cũng ngột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, chộp lấy cổ tay của hắn.

"Tiềm Long Trảo!"

Giống như bị một gọng kìm sắt kẹp lấy, Giản Phàm nhất thời không thể giãy ra, nhưng hắn cũng không nóng nảy, ngược lại cười lạnh liên tục: "Hừ, linh giai vũ kỹ còn không làm gì được ta, huống chi là phàm giai vũ kỹ này?"

"Hắc hắc hắc..

Thứ này đều không phải là muốn mạng ngươi, mà là.." Khóe miệng kéo lên một đường cong quỷ dị, Long Cửu vung mạnh, liền ném Giản Phàm quẳng thẳng xuống mặt đất.


Cùng lúc đó, lão nhân tóc vàng cùng lão nhân tóc đỏ không biết từ nơi nào xuất hiện, bay đến hướng Giản Phàm ngã xuống.

"Không ổn!"

Đồng tử khẽ co rụt lại, Giản Phàm không khỏi kinh hãi.

Hắn hiện tại mới biết được tác dụng chiêu Tiềm Long Trảo lúc nãy của Long Cửu là gì.

Kia đều không phải là muốn đả thương hắn, mà là đặt hắn trong vòng vây của ba người, làm cho hắn không còn đường trốn.

Xem ra Long Cửu này quyết tâm muốn giết mình, chẳng qua..

Nghĩ đến đây, Giản Phàm lại cười tà dị.

"Ra tay!"

Bá bá!

Cùng tiếng hét lớn của Giản Phàm, từ trong mây đen đột nhiên thoát ra hai nam tử thân mặc hắc bào, nhất tề phóng về hướng Long Cửu.

Lần này đổi lại là Long Cửu cùng lão nhân tóc vàng ba người cả kinh, thì ra U Minh Cốc cũng có mai phục.

Bất quá, thông qua tình báo của Trác Phàm, bọn họ sớm đã biết U Minh Cốc có thêm người tới giúp, cho nên đã sớm chuẩn bị tốt đối sách.

"Lão Cửu, cố chịu!"

Lão nhân tóc vàng hét lớn, tốc độ một chút cũng không giảm, thẳng hướng Giản Phàm phóng tới, lão nhân tóc đỏ theo sát phía rên, tựa hồ hoàn toàn mặc kệ sống chết của Long Cửu.

Long Cửu nhếch miệng cười, kim quang trong tay chợt lóe, một thanh trường kiếm mang hình dạng như tay rồng liền xuất hiện ở trước mắt, hướng hai kẻ mặc hắc bào kia chém mạnh tới: "Chỉ cần có thể giết Giản Phàm, lão tử chết cũng đáng."

"Tam phẩm linh binh, Ngạo Long Kiếm?"

Hai kẻ kia nhìn thấy binh khí này xuất hiện liền ngẩn ra, không dám lại hướng về phía trước.

Thân mình chuyển nhẹ, lập tức né tránh trảm kích của trường kiếm kia.

Bá!

Một đạo kim quang ngay sát bên cạnh hai kẻ mặc hắc bào kia bay ra trong chớp mắt, cùng một trận kinh lôi chấn vang.

Cả không trung nơi đạo kim quang hạ xuống bị chia làm hai nửa, qua hơn mười diệu sau mới hợp lại.

Sự sắc nhọn của linh binh này, ngay cả không khí cũng có thể cắt.

Hai hắc bào nhân liếc nhìn nhau, cảm thấy kinh hoảng, không khỏi liên tục lùi về sau hơn mười bước, tạo một khoảng cách với Long Cửu.

Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, Tiềm Long Các lại đem bảo bối này cho hắn sử dụng.

"Tốt!"

Nhìn thấy một kích liều chết của Long Cửu dọa lui được hai cao thủ U Minh Cốc, lão giả tóc vàng không khỏi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Toàn thân kim quang đại thịnh, mỗi chỗ trên người đều lộ ra khí tức bén nhọn, lập tức phóng đến chỗ Giản Phàm.


Không có sự trợ giúp của hai người kia, Giản Phàm đã là thịt nằm trên thớt, muốn chạy cũng không được.

"Lão Cửu, nhìn cho kỹ, xem Tam ca giết hắn như thế nào."

Lão giả tóc vàng cười lớn một tiếng, đột nhiên huy động song chưởng.

Bất luận là vũ kỹ vô ích gì, nhưng cánh tay hắn vung đến đâu, không trung nơi đó liền phát ra tiếng như ong kêu, tựa như đang tách rời cả không trung.

Đồng tử khẽ co rụt lại, trán Giản Phàm mồ hôi lạnh từng hạt tinh mịn chảy ra, tựa hồ đã nghe thấy được mùi vị của cái chết..

Oanh!

Đột nhiên, ngay lúc trưởng lão tóc vàng sắp đoạt lấy thủ cấp của Giản Phàm, một đạo tử quang ngột nhiên xuất hiện, tiếp theo là tiếng nổ vang trời.

Trưởng lão tóc vàng vốn đang lao tới trước bị đánh bay ra ngoài không rõ nguyên do, một ngụm máu tươi nhịn không được phun ra.

Lão nhân tóc đỏ cả kinh, vội vàng đi đến chắn trước mặt lão nhân tóc vàng.

Chỉ là lão nhân tóc vàng lại không quan tâm đến thương thế của bản thân, vẻ mặt ngưng trọng khi nhìn vào chỗ bụi mù cuồn cuộc phía trước kia.

Long Cửu đang trên không trung cũng mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía nơi đó.

Chốc lát sau, một trận gió nhẹ thổi qua, bụi mù tan đi, lộ ra Giản Phàm đang thở hổn hển bên trong.

Chỉ là lúc này trên mặt hắn lại không có hoảng sợ, chỉ có điên cuồng cùng kiêu ngạo sau khi tránh được một kiếp.

"Thật là nguy hiểm a, không nghĩ tới Tiềm Long Các lại phái tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão tới hỗ trợ lão già kia! Phiên Giang Đảo Hải Kim Giao Tiễn, Địa Hỏa Thiêu Thiên Bạo Viêm Long, lão phu cửu ngưỡng đại danh.

Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!"

Ánh mắt khẽ nhíu lại, lão nhân tóc vàng cùng lão nhân tóc đỏ gắt gao nhìn chằm chằm phí trước, nhưng lại không nhìn hắn, mà là thứ trên vai hắn..

Thôn Phệ Quỷ Nha!

Trác Phàm cả kinh, mày nhíu chặt lại.

Hắn không nghĩ tới, ma vật tế luyện của Giản trưởng lão này lại là Thôn Phệ Quỷ Nha.

Thôn Phệ Quỷ Nha thân mình cũng không có thiên phú, nhưng nó lại có thể thôn phệ vạn vật, đem thuộc tính của vạn vật giao cho chủ.

Cho nên, Thôn Phệ Quỷ Nha mạnh hay yếu, hoàn toàn ở chỗ chủ nhân.

Bất quá, rõ ràng nhất chính là, còn Thôn Phệ Quỷ Nha này tuyệt đối là một thứ rất mạnh.

Chân mày Trác Phàm run lên, xa xa nhìn thấy một con mắt của con quỷ nha kia.

Còn mắt đó khác với con mắt tối đen còn lại, đó là một con mắt tản ra hào quang thiển tử, trong đó còn có tiếng lôi minh nổ vang.

"Tam trọng thiên, Tử Lôi Kim Nhãn!"

Trác Phàm lẩm bẩm nói..

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui