Ma Hoàng Đại Quản Gia


Ma đạo tu luyện không giống với chính đạo vướng phải thanh quy giới luật, chú trọng đến từng bước và đặt nền tảng vững chắc, nó vĩnh viễn theo đuổi lực lượng cường đại.

Bởi vì luôn theo đuổi sự cực đoan này, ma đạo tu giả thường là những kẻ điên, vì thực lực không từ thủ đoạn, đây cũng là nguyên nhân vì sao chính đạo tu giả đối với người ma đạo cực kỳ kiêng kỵ.

Trở thành kẻ địch của họ không khác nào đối đầu với một đám người điên.

Là kẻ hiểu được đạo lý này, U Tuyền sau khi phát hiện ra Trác Phàm cũng là ma đạo tu giả, mới bắt đầu hối hận.

Tuy rằng hắn tin rằng mình sẽ chiến thắng Trác Phàm, nhưng đối phó với kẻ điên ma đạo một khi chiến đấu liền không hề cố kỵ điều gì, cho dù thắng, chính bản thân cũng sẽ phải trả giá đắt.

"Phải mau chóng giải quyết hắn." Mắt U Tuyền khẽ nhíu lại, sát ý chợt lóe qua, toàn bộ bàn tay nổi lên khí thể màu xanh đen.

Mà cỗ khí thể này vừa mới sinh ra, nhiệt độ quanh người hắn liền chợt giảm xuống, mặc dù là Lạc Vân Thường bọn họ cách hắn hơn mười bước cũng có thể cảm giác được rõ ràng hàn ý nhè nhẹ phát ra.

Đồng tử hơi co rụt lại, Lạc Vân Thường hoàn toàn cảm nhận được sự khủng khiếp của chiêu này, không khỏi cảm thấy khẩn trương, nhưng còn chưa đợi nàng nhắc nhở Trác Phàm, U Tuyền đã nháy mắt hóa thành một đạo thân ảnh màu xanh hướng Trác Phàm phóng tới, tất cả hoa cỏ ven đường đều nháy mắt héo rũ xuống.

"Phàm giai cao cấp vũ kỹ, U Minh Trảo."

Binh!

Một trảo mang theo hàn khí màu xanh hung hăng đánh vào trên ngực Trác Phàm, Trác Phàm còn chưa kịp phản ứng lại đã phun ra một ngụm máu tươi.

Bên trong máu thậm chí còn có một chút hàn băng sắc xanh.

"Hừ, tâm mạch của ngươi đã bị ta phong bế, cho dù có là hoa chiêu gì ngươi cũng không sử dụng được nữa."

Nhìn thấy một chiêu đột kích đã trúng, U Tuyền không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, đồng thời trong tâm âm thầm trầm tĩnh lại.

Dù sao thực lực giữa hai người chênh lệch đến tứ trọng, cho dù hắn là ma đạo tu giả, có thủ đoạn quỷ dị lại hung ác, tâm mạch bị phong tương đương hơn phân nửa thực lực của toàn thân không thể sử dụng, cũng chẳng còn uy hiếp đáng kể.

Tôn Vũ Phi nhìn thấy biểu ca nhất chiêu đắc thủ, không khỏi lớn tiếng la lên: "Biểu ca, mau giết hắn." Mà đám người Lạc Vân Thường đều mang vẻ mặt lo lắng.

Thầm gật đầu, U Tuyền tuy rằng biết rõ biểu muội này của hắn bình thường tùy hứng làm bậy, nghĩ không chu toàn, nhưng lần này nói đúng.

Một tên địch nhân ma đạo tu giả, quả thật không thể lưu.

Đều là ma đạo tu giả, hắn đương nhiên hiểu được, ma đạo tu giả trả thù đồng nghĩa với phiền toái.

Vì thế tay kia của hắn nháy mắt nổi lên dòng khí sắc xanh, một chưởng hướng Trác Phàm đánh tới: "Hừ, xuống địa ngục đi."

Thấy tình cảnh này, đám người Lạc Vân Thường không khỏi cả kinh, cả trái tim đều như đang thét gào.

Nhưng đúng lúc này, phốc một tiếng nổ vang, đầu của Trác Phàm bình yên vô sự, U Tuyền lại giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, một đạo huyết tuyến phun ra không trung.

"Huyết Ảnh Chưởng!" Trác Phàm gầm lên, toàn thân vẫn duy trì tư thế xuất chưởng.

"Làm sao có thể?"


U Tuyền từ dưới đất đứng dậy, tay bấu chặt lồng ngực đang nóng rực, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hoài nghi: "Tâm mạch của ngươi đã bị ta phong bế, làm thế nào còn có thể sử dụng vũ kỹ?"

"Hừ, Trác Phàm đại ca của ta thần thông quảng đại, chuyện gì có thể làm khó được huynh ấy?" Lạc Vân Hải hất đầu, kiêu ngạo mà hét lớn, đám người Lạc Vân Thường cũng vui mừng cười.

Thật may Trác Phàm không sao.

Phụt!

Bỗng nhiên, một âm thanh trầm đục phát ra, Trác Phàm nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, trên ngực không biết từ khi nào xuất hiện một lỗ hổng lớn, máu chảy ào ạt ra ngoài.

"Đây..

Đây là có chuyện gì?" Lạc Vân Thường sốc bởi sự cố bất ngờ này, Bàng thống lĩnh vội vàng chạy tới đỡ thân mình lung lay sắp đổ của Trác Phàm.

Chỉ có U Tuyền dường như đã hiểu được điều gì, nở một nụ cười tà dị: "Ta tưởng hắn làm thế nào mà có thể xuất chiêu, thì ra là tự bạo tâm mạch, nháy mắt phá giải U Minh Trảo của ta.

Bất quá cứ như vậy, hắn cũng cách với cái chết chẳng bao xa."

"Ngươi nói cái gì?" Lạc Vân Thường ngẩn ra, vội vàng nói.

Không nhìn Lạc Vân Thường, U Tuyền trào phúng liếc về phía Trác Phàm hai mắt đã dần mơ hồ, cười khẩy nói: "Thật đáng tiếc, nếu thực lực ngươi và ta tương đương, một chưởng vừa nãy chỉ sợ cả hai đã cùng đồng quy vu tận.

Chẳng qua bây giờ, ngươi chỉ là một tên mãng phu mà thôi.

Cho dù ta hiện tại có bị thương, vẫn có thể tự tay tiễn ngươi một đoạn đường."

Vừa dứt lời, U Tuyền phóng mạnh tới chỗ Trác Phàm, tuy rằng tốc độ đã không bằng lúc nãy, nhưng đối với đám Lạc Vân Thường thì vẫn khó có thể nắm bắt như trước.

"Không được." Lạc Vân Thương hai tay duỗi ra, chắn trước mặt Trác Phàm.

Nhưng U Tuyền lại nhếch miệng cười, ung dung lách sang một bên, "Hắc hắc hắc..

Lạc tiểu thư, ta không nỡ giết nàng."

Hưu!

Trước mắt ba người Lạc gia, U Tuyền lại đánh một chưởng vào đầu Trác Phàm.

Mọi người đều nắm rõ quỹ tích khi nhìn thấy một chưởng thanh sắc của hắn hạ xuống, nhưng lại không thể ngăn cản.

U Tuyền chính là muốn làm trò trước mặt những người Lạc gia, đánh chết Trác Phàm.

Cảm thụ được chưởng phong tản ra hàn khí kia, Trác Phàm cũng nở một nụ cười quỷ dị.

Ầm!

Bỗng nhiên, chưởng thủ sắc xanh bị một thủ trảo cứng như sắt thép chộp lấy, không thể cử động.


"Phàm giai trung cấp vũ kỹ, Tiềm Long Trảo?"

Đồng tử hơi co rụt lại, U Tuyền giương mắt lên nhìn, bắt gặp một khuôn mặt ôn hòa nhìn về phía hắn.

Đó là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, một thân y phục kim sắc, vẻ mặt thư sinh, nhưng bên trong hai mắt lại tản ra vẻ lợi hại.

"Long Kiệt, là ngươi?" U Tuyền nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôn Vũ Phi cả kinh, lẩm bẩm: "Tiềm Long Các.."

"U Tuyền, làm người phải khoan dung độ lượng một chút, cần gì đuổi tận giết tuyệt?" Long Kiệt mỉm cười, nhàn nhạt nói.

"Hừ, đây là chuyện của ta, ngươi bớt nhúng tay vào."

Lắc đầu, Long Kiệt tuy rằng sắc mặt lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại lộ ra uy nghiêm không thể phủ nhận: "Ta phụng mệnh Cửu thúc, bảo vệ an toàn của bốn người Lạc gia, ngươi muốn giết hắn, trước hết phải qua được cửa của ta."

"Làm sao có thể, Tiềm Long Các thế nhưng lại.."

Tôn Vũ Phi nghe được lời này, cả người bất giác run lên, ả như thế nào cũng không hiểu được, Lạc gia rốt cuộc có quan hệ gì với Tiềm Long Các mà Tiềm Long Các lại có thể vì bọn họ xuất đầu lộ diện?

Hiện tại Tôn gia bọn họ có U Minh Cốc làm chỗ dựa vững chắc, mà Lạc gia tuy rằng chỉ còn bốn người, nhưng sau lưng lại có Tiềm Long Các.

Luận bối cảnh, một chút cũng không hề kém họ.

Thậm chí có thể nói, ở Phong Lâm Thành này, Lạc gia là tồn tại duy nhất có thể cùng Tôn gia bọn họ sánh ngang.

Nghĩ đến đây, cảm giác ưu việt lúc trước của Tôn Vũ Phi quả thực nháy mắt tiêu tán.

Một gia tộc được hậu thuẫn bởi Tiềm Long Các, quật khởi bất quá là chuyện chỉ trong nháy mắt.

Giờ này khắc này, nhìn về phía Lạc Vân Thường, Tôn Vũ Phi khó mà lại khinh thường nàng được.

"Hừ, Long Kiệt, ngươi đừng quên, ngươi và ta thực lực tương đương, ngươi cảm thấy ngươi có thể bảo vệ được bốn người bọn họ?" U Tuyền nhìn thoáng qua Trác Phàm đang hấp hối, sát ý trong mắt một chút cũng không giảm.

Sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc, khuôn mặt tươi cười lúc nãy của Long Kiệt không còn nữa, lạnh lùng nói: "U Tuyền, ngươi cũng đừng quên, hiện tại ngươi đang bị thương, còn có thể là đối thủ của ta không?"

U Tuyền còn muốn phản bác nhưng lại bị Long Kiệt ngăn lại: "Ta biết ngươi muốn nói gì, ma đạo cao thủ tuy rằng lợi hại, thời khắc mấu chốt có thể phát huy thực lực hoàn toàn, nhưng ngươi và ta nếu lúc này liều chết đánh một trận, tất sẽ khiến cho hai nhà đại chiến.

Trách nhiệm này, ngươi gánh vác được không?"

Nghe được lời này, U Tuyền không khỏi do dự.

U Minh Cốc cùng Tiềm Long Các đều là Ngự Hạ Thất Thế Gia, hai nhà cũng có ân oán với nhau, khai chiến là chuyện sớm muộn, nhưng không phải hiện tại.


Nếu bởi vì hắn mà phá hủy đại sự của gia tộc, hắn tuyệt đối gánh vác không nổi.

"Được.."

Nhưng mà, hắn vừa định gật đầu giảng hòa, một bàn tay cứng như thép đã nháy mắt hướng tim hắn chộp tới.

Sợ hãi cả kinh, hắn vội vàng vận khởi nguyên lực, muốn ngăn cản, nhưng một cỗ huyết khí chợt nổi lên, khiến cho hơi thở của hắn bất giác bị kiềm hãm.

Ngay lúc này, bàn tay kia xuyên qua ngực hắn, hung hãn nắm lấy tim hắn.

"Sư phụ ngươi không dạy ngươi sao, ma đạo tu giả chúng ta trong lúc chiến đấu, phàm là có một chút do dự, liền sẽ mất mạng."

Bên tai U Tuyền truyền đến một thanh âm quen thuộc, mà trước mặt hắn là Trác Phàm đang cười tà dị.

"Ngươi..

Ngươi không phải.." U Tuyền ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt sửng sốt.

Người này rõ ràng đã sắp chết, làm sao lại có cỗ lực lượng này, so với lúc đầu giao chiến với hắn lại càng mạnh, tốc độ cũng nhanh hơn, chẳng lẽ..

Chỉ một thoáng, hắn đã thông suốt hết thảy, kẻ này đang dụ hắn vào tròng.

Không chỉ có hắn, còn có..

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía kẻ đang khiếp sợ hệt như mình, Long Kiệt, trong mắt dường như hiện lên vẻ cầu xin.

Cứu ta..

"Chết đi!" Thanh âm Trác Phàm tựa như ngục quỷ, vang vọng trước màng nhĩ của hai người, hai người đồng thanh nói: "Không được!"

Nhưng tất cả đã đã quá chậm, tay kia của Trác Phàm sớm dùng chút lực, cả quả tim của U Tuyền liền bị moi ra khỏi cơ thể.

Máu loãng như suối mãnh liệt tuôn ra, U Tuyền trợn to hai mắt, trực tiếp ngã thẳng xuống.

Hắn vốn không muốn cùng ma đạo tu giả chiến đấu, bởi hắn vẫn biết, người ma đạo quỷ dị tàn nhẫn..

"Biểu ca!"

Tôn Vũ Phi nhìn thi thể của U Tuyền, không khỏi đau đớn hô một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Hộ vệ của Tôn gia vội vàng mang tiểu thư rời khỏi nơi này, hiện tại bọn họ đã không còn chỗ dựa vững chắc, nơi này chỉ có người của Tiềm Long Các, bọn họ làm sao chống lại được?

Ừng ực!

Long Kiệt luôn lạnh nhạt, lần đầu tiên bởi vì có người chết trước mặt, khẩn trương nuốt nước bọt.

Lúc quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, chỉ thấy quả tim trên tay của người kia vẫn còn hơi phập phồng, trên đầu hắn bất giác rịn từng tầng mồ hôi mịn.

Ma đạo tu giả, hắn gặp qua không ít, nhưng hành vi của Trác Phàm lại khiến cho hắn sốc nhất.

So sánh với Trác Phàm, hắn cảm giác ma đạo tu giả hắn gặp qua trước kia quả thực cùng người khiêm tốn không có gì khác biệt.

"Ngươi chính là người Cửu gia phái tới bảo hộ chúng ta à, đa tạ tương trợ.

Xin hãy về nói với Cửu gia, về sau có thể không cần phái người." Trác Phàm tiện tay đem trái tim kia ném đi, hướng Long Kiệt cung tay làm lễ.


Cười khổ một tiếng, Long Kiệt miễn cưỡng đáp lễ, không nói gì xoay người rời đi, giống như một vị tướng bị đả bại.

Ba canh giờ sau, trong phân bộ của Tiềm Long Các Phong Lâm Thành.

Rầm!

Long Cửu đập mạnh lên bàn, phẫn nộ đứng lên, con mắt duy nhất còn lại không ngừng run run, tựa hồ sắp lọt ra ngoài.

Hai người đứng trước lão, Long Quỳ cùng Long Kiệt đều cúi đầu, không dám nhìn về phía trước một cái.

"Không nghĩ tới Long Cửu ta tung hoành một đời, hôm nay lại bị một tên hoàng mao tiểu tử sắp đặt, phá hủy đại kế của gia tộc."

Lòng Quỳ chần chờ một lúc, nhìn về phía Long Cửu khó hiểu hỏi: "Cửu thúc, Tiểu Quỳ không rõ, Trác Phàm kia đánh lén giết chết U Tuyền, liên quan gì đến Tiềm Long Các chúng ta?"

"Hồ đồ." Long Cửu xoay người lại nổi giận mắng: "Lúc ấy A Kiệt ở ngay tại hiện trường, còn cùng U Tuyền động thủ, chuyện này rõ như ban ngày.

Tiểu tử kia giết đệ tử U Minh Cốc trước mặt A Kiệt, ngươi nói món nợ này tính lên đầu ai?"

"Lạc gia!" Long Quỳ hiển nhiên nói.

Nghe được lời này, Long Cửu ngược lại mỉm cười, lắc đầu.

Long Kiệt giải thích: "Tiểu Quỳ, ngươi có thể tin người của một tiểu gia tộc dám giết đệ tử của Ngự Hạ Thất Thế Gia không?"

Sau khi suy nghĩ một lát, Long Quỳ lắc đầu.

Long Kiệt nói tiếp: "Ngay cả ngươi cũng không tin, U Minh Cốc cùng người của Tôn gia lại càng không tin, bọn họ nhất định đem mũi nhọn hướng về phía chúng ta."

"Cái gì, chúng ta không lẽ xui xẻo như vậy, dựa vào cái gì phải chịu tiếng xấu thay Lạc gia?"

"Hừ, xui xẻo? Đây căn bản là trù tính của tiểu tử kia.

Theo như A Kiệt nói, tiểu tử đó lúc ấy không hề tức giận, cho dù U Tuyền muốn mạng của hắn, hắn động cũng không động, cố tình đợi sau khi A Kiệt xuất thủ, hắn nhân cơ hội đánh lén, thực lực so với ban đầu mạnh hơn rất nhiều, đây rõ ràng là đã tính toán tốt mọi thứ trước đó."

"Cái gì, vậy hắn đã sớm biết Long Kiệt ca ca ở bên cạnh, cho nên mới tính kế U Tuyền?" Long Quỳ cả kinh nói.

Thở dài, Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu: "Nha đầu ngốc, hắn không phải tính kế U Tuyền, mà là tính kế Tiềm Long Các chúng ta cùng U Minh Cốc, khi hai nhà chúng ta khai chiến, Lạc gia hắn mới có thể thoát thân."

"Làm sao có thể, hắn không sợ cùng lúc đắc tội hai đại thế gia sao?"

"Điểm này, hắn cũng đã sớm nghĩ chu toàn.

Lúc ấy khi bán bức đồ kia lấy tiền, hắn cũng đã thăm dò sự coi trọng của ta đối với danh dự của gia tộc.

Cho nên chúng ta cho dù ra tay với Lạc gia hay mặc kệ Lạc gia, đều biến thành việc chúng ta yếu thế hơn U Minh Cốc, tổn hại đến uy danh của Tiềm Long Các, cho nên chúng ta hiện tại chỉ có thể bảo vệ Lạc gia đến cùng."

"Ài!" Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngay từ đầu đã tính kế trên người lão nhân ta..

Tiểu tử này, xem như lão phu đã gặp qua nam nhân nguy hiểm nhất."

Long Kiệt nghe xong, dường như nhớ lại cảnh lúc trước, gật đầu thật sâu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui